Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kì Tài Giáo Chủ - Lâm Diệp (FULL)

Được làm vua thua làm giặc, bốn chữ này đủ thuyết minh hơn chín thành chín những chuyện chém giết trên giang hồ.

Bạch Vô Kỵ xuất thân có hiển hách, thanh danh có lớn, thì hắn cũng đã bại mà còn bại rất thê thảm.

Cho nên lúc này mọi người không tiếp tục chú ý tới Bạch Vô Kỵ nữa mà đều chuyển ánh mắt sang người Thẩm Bạch.

Thương Lan Kiếm Tông tiếng tăm rất kém trong Thất Tông Bát Phái, thậm chí thấp tới mức nếu không có đệ tử Thương Lan Kiếm Tông xuất hiện, phần lớn mọi người trong giang hồ còn không nhớ nổi có tông môn này.

Mà giờ đây chứng kiến chiêu kiếm của Thẩm Bạch, mọi người mới nhớ ra tại Ngụy Quận còn một môn phái trong Thất Tông Bát Phái được xếp vào ca dao giang hồ.

Một số võ giả thấy Thẩm Bạch thậm chí còn nhớ tới vị chưởng môn Thương Lan Kiếm Tông, Nhất Kiếm Trầm Giang - Liễu Công Nguyên năm xưa cũng từng tung hoành giang hồ, uy danh hiển hách

Đôi khi một môn phái quật khởi chỉ cần dựa vào một người là đủ, tỷ như Quan Trung Hình Đường nhờ vào Sở Cuồng Ca cùng Quan Tư Vũ, tỷ như Thần Vũ Môn nhờ vào Yến Hoài Nam.

Lúc này mọi người đều nhìn về Thẩm Bạch, rõ ràng vị này là tuấn kiệt chân chính vừa được Thương Lan Kiếm Tông bồi dưỡng mấy năm gần đây, thiên tài kinh diễm có thể chấn hưng tông môn.

Thẩm Bạch ngồi trên ghế trước, hắn thậm chí không buồn nhìn lại Bạch Vô Kỵ.

Một kẻ thất bại mà thôi, không có tư cách khiến hắn chú ý.

Cho nên lúc này ánh mắt Thẩm Bạch đều đặt trên người Sở Hưu, ánh mắt không có hận ý, thậm chí không hề thay đổi, chỉ có lạnh lẽo như băng giá.

Sở Hưu chưa từng thấy Thẩm Bạch, nhưng là kẻ địch giết đệ đệ mình, Thẩm Bạch đương nhiên nhận ra Sở Hưu.

Lần trước Thương Lan Kiếm Tông bọn họ không bắt được Sở Hưu, Thẩm Bạch chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối, còn lần này chưa tới Tế Châu Phủ hắn đã nghe tới tên Sở Hưu.

Một kẻ ngày trước mình chỉ tiện tay là bóp chết được giờ đã thành tuấn kiệt uy danh hiển hách trong giới trẻ giang hồ, chuyện này quả thật khiến Thẩm Bạch khó lòng tiếp nhận.

Có điều so với hai năm trước, Thẩm Bạch đã thành thục hơn nhiều, hắn biết mình muốn làm gì, cũng biết mình nên làm gì.

Trên vai của hắn còn gánh vác kỳ vọng của sư phụ Liễu Công Nguyên, gánh vác toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông. Sau khi hắn bước vào giang hồ chỉ có thể thắng, không thể bại, chỉ có thể tiến thẳng, không thể lùi. Thà chỉ nghĩ tiến lên ra sao chứ đừng nghĩ lùi lại thế nào.

Cho nên Bạch Vô Kỵ là đá đặt chân để hắn dương danh, mà Sở Hưu cũng vậy!

Thẩm Bạch chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, kiếm chưa rời vỏ nhưng lại đảo ngược chuôi kiếm, chỉ vào Sở Hưu điểm hờ ba lần, hành động này khiến mọi người xung quanh cùng biến sắc.

Đây là hành động khiêu khích đối thủ của kiếm khách, hay có thể nói là ám hiệu hạ chiến thư, đao kiếm tương giao, không hỏi sinh tử!

Mặc dù im lặng nhưng ám hiệu hạ chiến thư đó còn trực tiếp hơn lên tiếng hù dọa hay khiêu khích, bình thường nếu không phải đại thù sinh tử, không ai lại làm vậy.

Chỉ có điều bọn họ không hiểu, chẳng lẽ trước đó Sở Hưu và Thẩm Bạch có quen biết gì sao? Thẩm Bạch rõ ràng chỉ vừa bước chân vào giang hồ, vì sao hai bên lại như có thù hận không chết không thôi?

Nếu Thẩm Bạch chỉ vì dương danh, vậy đâu cần làm nặng tới vậy, trực tiếp khiêu chiến không chết không thôi?



Tất cả mọi người không biết ẩn tình trong đó nhưng không cản được họ cảm khái, năng lực thu hút thù hận của tên Sở Hưu này cũng thật mạnh.

Y kết giao được không ít bằng hữu ở Đông Tề, ba người Mạc Thiên Lâm đang ngồi bên cạnh y.

Nhưng rõ ràng kẻ thù của y còn nhiều hơn, thậm chí còn là những kẻ thực lực cao nhất.

Tỉ như Hạ Hầu Vô Giang, tỷ như Đồng Khai Thái, lại cả Thẩm Bạch vừa dùng một chiêu đánh trọng thương Bạch Vô Kỵ, tất cả đều là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh.

Mạc Thiên Lâm bên cạnh Sở Hưu hỏi: “Trước đây ngươi có thù oán gì với tên này à? Thương Lan Kiếm Tông có một cao thủ trẻ tuổi như vậy từ bao giờ thế?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Quê ta vốn ở Ngụy Quận mà, lúc đầu ta rời Ngụy Quận có một phần là do ta xử lý đệ đệ của hắn.

Thật ra danh tiếng Thẩm Bạch tại Ngụy Quận rất lớn, dù sao hắn cũng là đệ tử quan môn của Thương Lan Kiếm Tông, chỉ có điều không bước chân vào giang hồ mà thôi.

Ba năm không bay, cất cánh lượn tới trời. Ba năm không gáy, vừa gáy vọng khắp nơi.

Khi còn bé Thẩm Bạch đã được Liễu Công Nguyên thu làm đệ tử, hắn ẩn nhẫn đâu phải chỉ một hai năm, hiển nhiên có ý định vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người chấn kinh.”

Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh tính toán thời gian một chút, khi Sở Hưu dương danh là lúc làm sát thủ ở Thanh Long Hội, như vậy lúc ở Ngụy Quận thậm chí hắn còn chưa tới Tiên Thiên, cuối cùng lại làm thịt mất đệ đệ ruột của đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông, năng lực gây chuyện này quả thật khiến Mạc Thiên Lâm bó tay.

“Lát nữa cẩn thận chút.” Mạc Thiên Lâm nhắc nhở.

Sở Hưu gật nhẹ đầu thản nhiên nói: “Thật ra lúc nào ta cũng rất cẩn thận, dù sao ta cũng đắc tội với không ít người trên giang hồ, bớt Thẩm Bạch đi cũng chẳng ít.

Phần lớn người trong giang hồ một khi bước chân vào giang hồ đều phải hiểu một chuyện, hoặc giết người, hoặc bị người ta giết.

Lúc nào ngươi buông lỏng cảnh giác, vậy coi như ngươi đã cách cái chết không xa.”

Mạc Thiên Lâm như có cảm ngộ gật nhẹ đầu, hai người trò chuyện vài câu, Thần Binh Đại Hội đã chính thức bắt đầu.

Trên đài cao, một vài võ giả đi tới, trong đó có hai người khiến mọi người chú ý nhất.

Một là ông lão thân hình cao lớn uy mãnh, mặc dù râu tóc bạc trắng nhưng làn da hồng thuận, tướng mạo không giận mà uy.

Ông lão này chính là đại sư luyện khí Mạc Dã Tử nổi danh trên giang hồ, các chủ đời trước của Thần Binh Các.

Thật ra xét theo thực lực, Mạc Dã Tử cũng có tu vi cấp bậc đại tông sư, nhưng đại tông sư võ đạo của hắn chỉ là ‘ngụy võ đạo tông sư”, chỉ có cảnh giới, không có thực lực.

Vì sao võ giả lại học võ? Nói trắng ra là vì chiến đấu chém giết mà thôi, riêng chữ “võ” tách ra cũng mang ý chiến đấu rồi.

Đạo phải giết được người mới là võ đạo chân chính.

Còn Thần Binh Các chỉ say mê luyện khí, đối với bọn họ sức chiến đấu võ đạo chỉ là thứ yếu, nội lực chỉ là thủ đoạn tôi rèn binh khí, cho nên đệ tử Thần Binh Các mỗi đời đều tu luyện nội công nhưng chín thành chín võ giả Thần Binh Các lại không biết tới một chiêu nửa thức võ kỹ, thậm chí cả đời không động thủ với ai.



Có điều cho dù sức chiến đấu của Thần Binh Các rất thấp nhưng địa vị trên giang hồ lại ngược lại, dù sao không tông môn nào muốn đắc tội với một đám đại sư luyện khí không tranh đoạt quyền thế.

Hơn nữa Thần Binh Các không phải không có thực lực tự vệ, trong truyền thuyết, Thần Binh Các có một thần binh tuyệt thế đã ẩn chứa khí linh hoàn chỉnh, có thể bảo vệ Thần Binh Các đời đời bình an.

Tuyệt thế thần binh xuất thế có uy năng kinh thiên động địa, thậm chí truyền thuyết còn nói có thể tùy ý chém giết tông sư võ đạo.

Chỉ có điều đây là truyền thuyết, bao năm rồi cũng không ai dám động tới Thần Binh Các cho nên không ai chứng kiến ‘thần binh tuyệt thế’ này ra sao.

Còn người đi cùng Mạc Dã Tử thân mặc cẩm bào, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, tay mang trường kiếm, ăn mặc chỉnh chu, tuổi chừng trung niên.

Người này là đệ đệ của Vô Tâm Kiếm Trủng - Trình Đình Sơn trang chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Thất Phân Kiếm - Trình Đình Phong.

Người này là tông sư võ đạo hàng thật giá thật, thậm chí thiên phú còn cao hơn ca ca của mình là trang chủ Trình Đình Sơn.

Chỉ có điều thời gian trước Trình Đình Phong từng bị thương nặng, thậm chí để lại thương tích về mặt tâm cảnh, cuối cùng phải cầu khẩn đại sư của Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ, vận dụng bí pháp Vọng Nguyệt Không Thiền Kinh tẩy đi một phần ký ức. Mặc dù đã lãng quên hoàn toàn nhưng tâm cảnh trở nên không hoàn chỉnh, chỉ dùng được bảy phần kiếm ý. Từ đó mới bị mọi người gọi là Thất Phân Kiếm.

Có điều mặc dù Trình Đình Phong chỉ vận dụng được bảy phần kiếm ý nhưng thực lực vẫn ngạo nghễ quần hùng, không thể coi thường.

Mạc Dã Tử đứng dậy nhìn những võ giả xung quanh trầm giọng nói: “Chư vị, anh tài tuấn kiệt trên giang hồ đều đã đến, ta cũng không giải thích nhiều nữa, Thần Binh Đại Hội để làm gì chắc chư vị đều đã biết rồi.

Thần binh có linh, đặc biệt là thần binh trời sinh, nhất định phải do chủ nhân được nó công nhận mới có thể phát huy tác dụng và tiềm lực lớn nhất.

Trước nay binh khí do lão phu rèn ra luôn là binh khí chọn người chứ không phải người chọn binh khí.

Chém giết trên giang hồ, mỗi võ giả có thể sẽ đổi vô số binh khí, nhưng binh khí có linh tính chân chính lại chỉ có một chủ nhân. Cho nên chư vị xin chớ cô phụ đao kiếm trong tay mình!”

Quan niệm về binh khí của Mạc Dã Tử đã thành cố chấp nhưng mọi người cũng có thể hiểu được.

Đối với phần lớn võ giả, thời gian làm bạn với binh khí của họ còn dài hơn với người thân.

Mạc Dã Tử tiếp tục nói: “Được rồi, ta không nói linh tinh nữa, lần này vai chính của Thần Binh Đại Hội đương nhiên là thần binh. Có điều giờ thần binh còn chưa triệt để thành hình, lần này lão phu định dùng một phương thức luyện khí mới cho nên binh khí luyện chế ra cuối cùng là gì, ngay cả lão phu cũng không biết được.

Có điều nếu cuối cùng thật sự thành công, thần binh sinh ra sẽ có tiềm lực vô cùng, thậm chí tương lai có thể trở thành thần binh cửu chuyển!”

Nghe xong lời này, mọi người xung quanh lập tức nóng nảy.

Đối với phần lớn võ giả, thần binh vốn chỉ gặp được chứ không thể cầu, trừ Thần Binh Các có năng lực chế tạo thần binh ra, số thần binh trong các thế lực khác chỉ đếm trên đầu ngón tay, đại đa số là được uẩn dưỡng trong thời gian dài, từ bảo binh lục chuyển sản sinh linh tính thành thần binh. Hoặc tìm được vật liệu quý giá mời đại sư luyện khí dung nhập vào trong bảo binh khiến nó biến thành thần binh.

Hơn nữa những thần binh này phẩm cấp đại đa số chỉ có thất chuyển, muốn để nó trở thành bát chuyển thậm chí cửu chuyển còn khó hơn lên trời. Hơn nữa cứ thêm một chuyển uy năng lại tăng vọt thêm về chất.

Nếu thanh thần binh mà Mạc Dã Tử chế tạo có tiềm lực trở thành thần binh cửu chuyển, vậy thần binh này hoàn toàn có thể làm chí bảo truyền thừa cho một đại môn phái.

Nhìn mọi người xung quanh một hồi, Mạc Dã Tử trực tiếp vung tay, vài đệ tử Kính Hồ Sơn Trang đi ra tới giữa lôi năm tòa lôi đài, ấn một cơ quan gì đó. Trong nháy mắt giữa đất trống dâng lên một lò lửa cực đại, xung quanh còn có trận pháp bao phủ, một luồng nhiệt lực kinh người tỏa ra bốn phía!
Nhấn Mở Bình Luận