Có điều chỉ mình Sở Hưu biết, nếu mọi chuyện sau này không xảy ra biến hóa quá lớn, tương lai Lạc Phi Hồng sẽ khiến rất nhiều người giật nảy mình.
Lạc Phi Hồng quay sang nói với Mạc Dã Tử cùng Sở Hưu: “Mạc tiền bối và Sở huynh, ta cần mượn hai người một thứ.”
“Thứ gì
Lạc Phi Hồng trầm giọng nói: “Binh khí cùng thanh danh.
'Ta muốn âm thầm phát triển thế lực nhưng giờ ta không có gì cả cho nên cần binh khí để thu hút.
Có điều Mạc tiền bối yên tâm, giai đoạn trước ta chỉ cần một ít binh khí là đủ, sau này ta sẽ tự đem vật liệu cùng tiền của tới Kính Hồ Sơn Trang mua binh khí.
Mạc Dã Tử khoát tay nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Kính Hồ Sơn Trang ta thứ khác không nhiều chứ binh khí thì chẳng thiếu. Nếu ngươi muốn thần binh còn hơi khó chứ một số bảo binh thì không vấn đề. Mấy món mà ta luyện tay tập với các tác phẩm luyện tập của những người khác trong Kính Hồ Sơn Trang nhiều vô số kể, ngươi muốn bao nhiêu cứ lấy đi.”
Lạc Phi Hồng lắc đầu nói: “Chuyện gì ra chuyện nấy, vẫn phải làm theo quy củ giang hồ.”
Nói xong Lạc Phi Hồng nhìn về phía Sở Hưu nói: “Về
phần Sở huynh, ta muốn mượn danh tiếng của ngươi.”
Sở Hưu vô thức vuốt cằm, có vẻ y biết Lạc Phi Hồng định làm gì, nghi hoặc nói: “Cửu Phân Đường?”
Lạc Phi Hồng gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù trên giang hồ ta cũng có chút danh tiếng nhưng lại không bằng Sở huynh. Hơn nữa ta cũng biết mình là một nữ nhân, trời sinh đã nằm ở thế yếu.
Sở huynh, khi đó ngươi nói chúng ta liên thủ thành lập Cửu Phân Đường, ta chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng giờ †a mới cảm giác thấy tiềm lực của Cửu Phân Đường lớn tới mức nào.
Cho nên ta muốn mượn Cửu Phân Đường cùng thanh danh của Sở huynh âm thầm mời chào một số nhân thủ. Nếu Sở huynh yên tâm vậy cho ta mượn thanh danh. Ta cam đoan trong vòng ba năm ta sẽ khiến nhân số và uy thế của Cửu Phân Đường biến hóa long trời lở đất!"
Lúc nói ra những lời này Lạc Phi Hồng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra thần thái tự tin ngạo nghễ khiến cả Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đều thấy lạ lãm. Bởi bọn họ xưa nay chưa từng thấy Lạc Phi Hồng như Vậy.
Lạc Phi Hồng mà bọn họ biết trong quá khứ mặc dù có thực lực mạnh nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi, phần nhiều là thấy Lạc Phi Hồng không đứng đắn.
Thân là nữ nhân nhưng hành xử còn giống nam nhân hơn nam nhân. Trong quá khứ khi bọn họ tới thanh lâu uống hoa tửu, một nữ nhân Lạc Phi Hồng còn ra tay tranh đoạt nữ nhân với bọn họ, thậm chí còn được hoan nghênh hơn bọn họ.
Cho nên trước giờ Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đều cho rằng Lạc Phi Hồng là một người quái dị thích độc hành, yêu thích nữ nhân và hưởng lạc, sống thoải mái phóng túng. Tính cách này ngược lại rất giống với Mạc Thiên Lâm, đây cũng là lý do vì sao Mạc Thiên Lâm và Lạc Phi Hồng lại thành hảo hữu.
Chỉ có điều Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm lại không biết, con người luôn có hai mặt, một khi Lạc Phi Hồng nghiêm túc, thủ đoạn cùng năng lực của nàng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Sở Hưu ném viên Cửu Long Tệ trong tay cho Lạc Phi Hồng cuối cùng nói: “Ta chờ ngày đó.”
Sở Hưu rất tin tưởng Lạc Phi Hồng.
'Trong cốt truyện gốc, Lạc Phi Hồng cũng bị người của Lạc gia truy sát, thật sự chỉ dùng hai tay trắng dựng nghiệp. Thế nhưng nàng sáng tạo ra Bất Nhị Cung, phát triển nó thành thế lực hàng đầu trên giang hồ, thậm chí còn mạnh hơn Lạc gia trước đó với vài chục lần.
Còn giờ điểm xuất phát của Lạc Phi Hồng lại cao hơn so với cốt truyện gốc. Nếu không có gì bất ngờ, tốc. độ quật khởi của nàng cũng sẽ nhanh chóng hơn kiếp trước.
Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm bên cạnh đều không nhiều lời. Lúc trước Cửu Phân Đường là do Sở Hưu nói ra. Tuy Cửu Phân Đường không chia chủ thứ, không có người quản lý khống chế, nhưng theo thực lực Sở Hưu càng ngày càng mạnh, thanh danh trên giang hồ càng lúc càng lớn, đám người Tạ Tiểu Lâu và Mạc Thiên Lâm đã vô thức coi Sở Hưu làm chủ. Mặc dù không nói rõ nhưng từ một số chỉ tiết và thái độ có thể thấy được.
Giang hồ này dẫu sao vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện, mặc dù quan hệ giữa bọn họ không tệ, nhưng thực lực vẫn là thực lực, chỉ cần là võ giả đều vô thức coi trọng điểm này.
Nếu Lạc Phi Hồng đã hạ quyết định, vậy đám người Sở Hưu cũng không nói thêm điều gì. Mọi người hàn huyên đôi câu sau đó trực tiếp cáo từ rời khỏi.
Thật ra người cảm thấy phiền muộn nhất trong số họ vẫn luôn là Mạc Thiên Lâm.
Đắc tội Lạc gia như vậy với Sở Hưu hay Tạ Tiểu Lâu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Mạc Thiên Lâm, áp lực bên phía gia tộc có lẽ sẽ rất lớn.
Có điều điểm này không ai có thể giúp hắn, Mạc Thiên Lâm chỉ có thể tự mình chống chọi.
Nhưng Sở Hưu sau khi rời khỏi, y không về Quan Trung mà tìm một chỗ ở Đông Tê dưỡng thương.
Chuyện ở Lạc gia đã giải quyết nhưng thù hận của y còn chưa xong.
Nhiếp Đông Lưu vô cùng trơn trượt, giờ Sở Hưu đã có thực lực giết hắn, nhưng lại không cơ hội giết hắn.
Song lần này thủ hạ của thái tử Lữ Long Cơ là Trần công công cùng Lý Nguyên ra tay với y, Sở Hưu không định bỏ qua chuyện này.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Sở Hưu báo thù, một xem tâm tình, hai xem cơ hội.
Sở Hưu vốn chẳng phải người rộng lượng, y cũng không định để mọi chuyện dừng ở đây.
Nếu những người khác biết Sở Hưu dám ra tay trả thù thái tử Đông Tê ngay trên đất Đông Tề, bọn họ chắc sẽ nghĩ Sở Hưu phát điên.
Nhưng nếu xem xét chuyện này theo một góc độ khác, thái tử Đông Tề thì đã sao? Một khi chưa thành hoàng đế, thái tử vẫn chỉ là thái tử mà thôi. Cho dù trong cốt truyện gốc, vị hoàng đế Đông Tê - Lữ Hạo Xương có vẻ rất bình thường, không có sở trường gì nhưng lại sống rất lâu. Tối thiểu tới khi Sở Hưu chuyển sinh sang thế iới này, Lữ Long Cơ vẫn chỉ là thái tử.
Hơn nữa số người muốn gây sự với thái tử ngay trên đất Đông Tề này cũng chẳng ít. Mượn thế hành động là chuyện mà Sở Hưu hết sức am hiểu.
Về phần mượn thế của ai, người duy nhất mà Sở Hưu quen biết trong hoàng thất Đông Tề chính là vị nhị hoàng tử Lữ Long Quang. Sở Hưu tin rằng chỉ cần mình ra mặt, muốn mượn thế vị này sẽ rất đơn giản.
Đồng thời Sở Hưu còn một tâm tư, đó chính là đoạt cơ duyên của Lý Nguyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!