Những võ giả trước đó bất mãn với Sở Hưu lại không nhìn ra điểm không đúng của Tông Huyền, bọn họ chỉ thấy Tông Huyền dùng hai chiêu đã đánh Sở Hưu thổ huyết. Tên này trước đó lớn lối như vậy, giờ đã biết sự lợi hại chưa?
Đúng lúc này Tiêu Bạch Vũ lại cau mày nói: “Tông Huyền, đủ chưa? Nếu ngươi đã đại biểu cho Đại Quang Minh Tự tới đón tiếp Đàm Uyên đại sư, vậy giờ còn động thủ dây dưa ở đây sẽ là mất thể diện của chính Phật môn các người!”
Gương mặt Tông Huyền vẫn không chút biểu cảm, nhưng hắn không tiếp tục xuất thủ.
“Hai chiêu Minh Vương Ấn, đã đủ. Ta vốn không muốn ra tay tiếp, nếu không, ngươi không ngăn được ta.”
Lời nói của Tông Huyền rất phách lối, nhưng biểu cảm của hắn khi nhìn Tiêu Bạch Vũ vẫn như vậy, không hề biến hóa, cứ như hắn chỉ đang thuật lại một sự thật mà thôi.
Tiêu Bạch Vũ không nổi giận, tâm tính hắn rất tốt. Nhất là hắn biết rất có thể Tông Huyền đang nói thật.
Bất luận trên giang hồ hay trong triều đình Đông Tê, Tiêu Bạch Vũ đều không nổi tiếng về thực lực cường đại. Danh tiếng của hắn là ở kiến giải về võ đạo và thân phận đại tế tửu Tắc Hạ Học Cung mà thôi.
Nếu thật sự ra tay, Tiêu Bạch Vũ chắc chắn sẽ không thua, nhưng hắn cũng không cách nào ngăn cản Tông Huyền động thủ với Sở Hưu.
Sau khi nói xong Tông Huyền trực tiếp trở về, mắt nhìn sang hướng Đông Hải. Cho dù xung quanh có những đệ tử Phật môn khác chào hỏi, Tông Huyền vẫn như không nghe thấy.
Sở Hưu nhíu mày, ném một viên đan dược vào. miệng, tùy ý như nhai kẹo đường.
Nội phủ y bị thương nhẹ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Sở Hưu không phải người thua không chịu nổi. Thực lực Tông Huyền quả thật rất mạnh, Sở Hưu thậm chí nghỉ ngờ hắn đã có thực lực khiêu chiến tông sư võ đạo.
Nhưng cho dù bại dưới hai chiêu của Tông Huyền, Sở Hưu không hề chán nản.
'Tông Huyền không xuất thủ toàn lực nhưng Sở Hưu cũng không ra tay toàn lực. Bản thân chỉ bại dưới tay 'Tông Huyền về mặt lực lượng đơn thuần mà thôi, mà Sở Hưu am hiểu không chỉ có lực lượng.
Đương nhiên quan trọng nhất là giờ Sở Hưu vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên, còn Tông Huyền đã là Thiên Nhân Hợp Nhất.
Giữa Thiên Nhân Hợp Nhất và Ngũ Khí Triều Nguyên mặc dù chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng đối với Sở Hưu hiện tại lại là cách biệt một trời một vực.
Một khi bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thực lực Sở Hưu chắc chắn sẽ tăng vọt. Đến lúc đó giữa y và Tông Huyền rốt cuộc ai thắng ai thua vẫn rất khó nói nhưng tối thiểu Sở Hưu sẽ bại dễ dàng như vậy.
Hơn nữa giờ Sở Hưu đã cách cảnh giới này không xa. Chỉ cần một cơ hội, y sẽ lập tức bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Lúc này Phương Thất Thiếu lại lén lén lút lút đi tới cạnh Sở Hưu không biết từ lúc nào, hạ giọng nói mà: “Ta đã nói mà, tên này rõ là quái thai. Võ công ngoan cố, làm người làm việc cũng ngoan cố tới cực hạn.
Ta rất hiếu kỳ, tương lai Đại Quang Minh Tự rốt cuộc có để loại người này thành phương trượng không? Chậc chậc, cục diện đó thật khó lòng tưởng tượng!”
Sở Hưu liếc nhìn Phương Thất Thiếu một cái, Kiếm Vương Thành dám chọn người như ngươi làm người thừa kế, tương lai tiếp quản Kiếm Vương Thành. Vì sao tương lai Tông Huyền không thể kế thừa vị trí phương trượng Đại Quang Minh Tự?
Với cái đức hạnh đó của Phương Thất Thiếu mà cũng dám chế nhạo Tông Huyền, có thể thấy rốt cuộc trong lòng tên này tự nghĩ tốt cho bản thân đến mức. nào.
Phương Thất Thiếu lải nhải mãi bên tai Sở Hưu, người này lắm mồm đã thành bệnh rồi, có vẻ một ngày không nói gì hắn sẽ tự nghẹn đến chết.
Sở Hưu cũng bị hắn lải nhải tới mức phát chán, đột nhiên nói: “Ta đã thấy thực lực Tông Huyền, quả thật rất kinh khủng. Giờ ta không bằng hắn. Vậy Trương Thừa Trinh đứng hạng nhất Long Hổ Bảng thì sao? Ngươi từng giao thủ với hắn chưa? Thăng hay bại?”
Phương Thất Thiếu bị câu hỏi này của Sở Hưu làm cho sửng sốt, sau đó thần sắc mặt xịu xuống, hừ một tiếng nói: “Cũng là một tên quái vật, có điều Trương Thừa Trinh dễ nói chuyện hơn tên Tông Huyền kia một chút. Như tên Tông Huyền này căn bản không cách nào. giao lưu.”
Sở Hưu không nói gì, cứ nhìn biểu cảm của Phương Thất Thiếu là đủ hiểu. Chắc chắn hắn từng giao thủ hoặc luận bàn với Trương Thừa Trinh, hơn nữa hắn thua, thua rất thảm.
Bằng không nếu chiếm được chút lợi nào, với tính các Phương Thất Thiếu chắc chắn đã khoác loác tưng bừng rồi.
Nói tới Trương Thừa Trinh, Sở Hưu cũng phát hiện có vẻ lần này trong số những người tới nghênh đón Đàm Uyên đại sư, đừng nói người của Tam Đại Đạo Môn, thậm chí không có một võ giả Đạo môn nào.
Có điều nghĩ lại cũng rất bình thường, Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là Thánh Tăng Phật môn, giữa hai giới Đạo Phật vẫn luôn có mâu thuẫn. Cho dù hiện giờ Đàm Uyên đại sư là Đại Đức Thánh Tăng danh tiếng lan khắp. giang hồ, Đạo môn cũng sẽ không phái người tới nghênh đón, nếu không chẳng phải tự hủy uy phong của mình?
Cho nên gặp chuyện như vậy Đạo môn dứt khoát giả bộ không biết, căn bản không phái ai tới.
Trong lúc mọi người khổ sở chờ đợi quanh bến Nghênh Long, xa xa trên mặt biển một chiếc thuyền lớn phá sóng lướt tới, trên cánh buồm còn thêu một hình vẽ cá voi như thật.
Con cá voi này là tiêu chí của thương hội lớn nhất trong mấy chục hải đảo ở Đông Hải, Kình Thiên Hội. Kình Thiên Hội qua lại giữa Đông Tề và hải đảo Đông Hải. Mặc dù không phải thế lực lớn nhất tại khu vực. Đông Hải nhưng nó là thương hội có tài lực hùng hậu nhất.
Lúc này trên đầu thuyền lớn, một lão hòa thượng đưa mắt ngắm nhìn đại lục xa xa, ánh mắt toát lên thần sắc hồi ức phức tạp.
Lão hòa thượng này có vẻ rất già, lông mày cùng chòm râu đều đã nhuốm màu trắng xám, nếp nhăn trên mặt như kẹp chết được cả ruồi.
Trên người hắn chỉ mặc một bộ tăng bào màu xám bình thường, bên trên còn có mảnh vá.
Điểm bắt mắt sáng duy nhất trên người hắn là một chuỗi phật châu, sáng bóng rực rỡ vô cùng, phật quang tự sinh, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!