Sở Hưu nheo mắt nhìn Tông Huyền, y cũng không ngờ mình lại giao thủ lần nữa với Tông Huyền nhanh như: vậy.
Thật ra mặc dù tác phong tên Minh Kỳ của Đại Quang Minh Tự có phần bá đạo nhưng hắn lại nói đúng sự thật. Lực lượng và truyền thừa của Sở Hưu là lừa được.
Chẳng qua với tính cách của Sở Hưu, thứ đã vào miệng y chẳng lẽ còn nhả ra hay sao? Y vốn không có thói quen này.
Cho nên trận chiến này không thể tránh né, mà Sở Hưu cũng vui lòng phụng bồi.
Vừa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, bình thường Sở Hưu còn cần bế quan một thời gian để làm quen với cảnh giới hiện tại của bản thân.
Nhưng với Sở Hưu hiện tại, làm quen với cảnh giới trong lúc giao thủ cùng người khác còn nhanh chóng hơn mình tự bế quan tu luyện. Nhất là đối thủ này còn là Tông Huyền, Tông Huyền từng gây áp lực cực lớn cho Sở Hưu lúc trước!
Bên kia sau khi nghe Minh Kỳ nói, Tông Huyền dừng lại một chút, có điều vẫn đứng dậy.
Thật ra Tông Huyền không muốn động thủ, vì có động thủ cũng chẳng ý nghĩa gì.
Tông Huyền chỉ là kẻ tính cách tương đối ngoan cố nhưng hắn không phải kẻ ngu, cũng biết suy nghĩ.
Giờ đang trước mặt nhiều người như vậy, Đàm Uyên đại sư lại đã truyền cả lực lượng cùng công pháp cho Sở Hưu. Cho dù bọn họ ép được Sở Hưu giao công pháp ra cũng có ích lợi gì? Thứ mà Đại Quang Minh Tự thật sự muốn không phải công pháp mà là thanh danh của Đàm Uyên đại sư.
Cho nên giờ mà xuất thủ, bọn họ ngoại trừ kiếm được chút hư danh vô dụng, thật ra chẳng có ý nghĩa gì lớn.
Có điều Minh Kỳ là sư thúc, là trưởng bối của mình. Nếu hắn đã mở miệng, trong tình huống không ảnh hưởng tới đại cục, Tông Huyền sẽ không cự tuyệt.
Bước ra một bước, phật quang quanh người Tông Huyền đã ngưng tụ tới cực hạn, tôn thân thể hắn lên như thần như ma.
Minh Vương Ấn đánh xuống, nhưng lần này không phải Minh Vương Ấn bình thường nữa mà là Phẫn Nộ Minh Vương Ấn, phật diễm bốc lên, trấn áp hết thẩy.
Sở Hưu bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Sở Hưu trước đó căn bản là hai khái niệm khác nhau. Cho dù lúc này chưa chính thức giao thủ nhưng Tông Huyền cũng có thể cảm nhận chênh lệch trong đó, cho nên lúc này hắn vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Trong mắt Sở Hưu ma khí bốc lên, cũng bước lên trước một bước. Chỉ chớp mắt ma diễm đã ngập trời.
Bước thêm bước nữa, Huyết Luyện Thần Cương phá không bắn tới, hóa thành lưỡi sắc màu đỏ máu lượn lờ trên đao mang.
Bước thứ ba bước ra, quanh người Sở Hưu đã hoàn toàn bao phủ trong sát ý, nhập Vong Ngã Sát Cảnh, trong thiên hạ không gì không giết được!
Liên tục bộc phát lực lượng mạnh nhất của bản thân, mây gió đất trời xung quanh đều bị khuấy động, một luồng lực lượng truyền vào cơ thể Sở Hưu. Đây là một loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng.
Thái thượng vong tình, thiên địa này vốn dĩ không có bất cứ thuộc tính nào. Ma có thể sinh tồn trong thiên địa này, Phật cũng có thể tỏa ánh sáng dưới vầng mặt trời.
Cho nên Sở Hưu có thể thu hút bao nhiêu lực lượng hoàn toàn dựa vào mức độ phù hợp giữa bản thân y và thiên địa này cao tới mức nào. Y là ma, thiên địa này cũng là mat
Một đao chém xuống, tiếng ác quỷ kêu khóc vô biên ập tới, tựa như cánh cửa Địa Ngục mở rộng, khiến người †a kinh hãi quỷ dị vô cùng.
Đao ý của A Tỳ Đạo Tam Đao lúc này đã như hóa thành thực chất, một đao vô cùng tà ác quỷ dị đánh thăng vào Phẫn Nộ Minh Vương Ấn của Tông Huyền. Chỉ trong nháy mắt một luồng chấn động kinh khủng dã bùng ra.
Ma khí cùng phật diễm văng khắp nơi, từng tiếng nổ kịch liệt truyền tới, lực lượng cường đại đó khiến mọi người biến sắc. Vừa giao thủ một chiêu nhưng mặt đất xung quanh đã bắt đầu rạn nứt, toàn bộ con phố đều trở nên hỗn độn. Nếu để hai người kia tiếp tục đánh nữa, e rằng cả trấn nhỏ này cũng bị đôi bên đánh nát.
Trong ma diễm vô biên, quanh người Tông Huyền bao phủ bởi phật quang, đón lấy đao cương đang chém xuống của Sở Hưu. Từng nhát Minh Vương Ấn liên tiếp đánh ra, trực tiếp thô bạo chọi cứng với đao của Sở Hưu.
Sở Hưu cũng không dừng tay, dưới Vong Ngã Sát Cảnh, cương khí toàn thân y đã tập trung trên thân đao, ma đao điên cưồng chém ra, chỉ chớp mắt đã chém trên trăm đao, ma khí cùng đao cương bay tán loạn, thiếu chút nữa che khuất cả ánh sáng mặt trời.
Hai người này giao thủ đơn giản thô bạo tới cực hạn, hoàn toàn sử dụng lực lượng bản thân chọi cứng với nhau.
Chỉ có điều một bên vô tình, một bên lại cố ý.
Phong cách chiến đấu của Tông Huyền vốn là như vậy thẳng thắn hùng hồn, cường đại tới cực điểm.
Còn Sở Hưu không chỉ am hiểu lực lượng không, lúc. này y làm vậy chẳng qua chỉ là để tôi luyện lực lượng cảnh giới bản thân à thôi.
Có điều Minh Vương Ấn cùng ma đao va chạm, mọi người cùng phát hiện bên chiếm ưu thế vẫn là Tông Huyền.
Thân hình Sở Hưu không lùi, nhưng Tông Huyền lại đón lấy đao cương của Sở Hưu, tiếp tục tiến tới. Ma đao. cường đại đó hoặc bị Minh Vương Ấn đánh nát, một số dư chấn cũng bị hắn dùng thân thể chống chọi lại, không. hề có chút thương thế nào.
Tông Huyền không chỉ có lực lượng cường đại tới đáng sợ, ngay cả cơ thể hắn cũng vậy, quả thực cường hãn tới mức biến thái. Chẳng trách Phương Thất Thiếu lại gọi Tông Huyền là quái thai.
Ma khí đao cương cường đại của Sở Hưu chém lên người võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác chắc sẽ lập tức khiến hắn thổ huyết bay ngược, kẻ yếu hơn chút thậm chí trực tiếp bị giết chết.
Nhưng chém lên người Tông Huyền thì sao? Chỉ để lại một vệt trắng mà thôi, thương tổn hết sức nhỏ bé.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!