Phương Thất Thiếu sửng sốt, Sở Hưu cũng định tới Cao Lăng Đổng gia tham gia Khai Sơn Tế? Có điều không đợi hắn hỏi nhiều, Sở Hưu đã trực tiếp rời khỏi. Chuyện này khiến Phương Thất Thiếu lắc đầu, nói thâm hai câu sau đó cũng quay người rời khỏi.
Sở Hưu sẽ tới Khai Sơn Tế của Cao Lăng Đổng gia, có điều trước khi đi hắn phải tìm gặp Lã Phụng Tiên đã.
Nói tới Cao Lăng Đổng gia, Sở Hưu cũng từng tiếp xúc với người của họ, chính là Đổng Tương Nghỉ trong Giang Đông Ngũ Hiệp.
Mặc dù theo lý luận mà nói, Đổng Tương Nghi không phải chết trên tay Sở Hưu mà là chết do Giang Đông Ngữ Hiệp nội bộ lục đục. Nhưng dẫu sao cũng không tránh khỏi liên quan tới Sở Hưu.
Sở Hưu chỉ hy vọng lần tới Cao Lăng Đổng gia này đừng gây ra phiền toái gì vì chuyện lần này.
Có điều theo Sở Hưu phân tích, chắc hẳn không có phiền phức gì.
Lúc trước Đổng Tương Nghỉ rời khỏi Cao Lăng Đổng gia là do tranh đấu trong nội bộ gia tộc thất bại nên mới giận dỗi bỏ đi. Đổng gia hiện tại không khéo không mấy ai nhớ ra Đông Tê, càng không nói tới chuyện
Lúc này Lã Phụng Tiên hẳn đang ở chỗ thần y giang hồ Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình. Y quán của người này được mở ở một sơn cốc tại Đan Dương Quận Tây Sở, danh tiếng trên giang hồ vẫn khá lớn. Sở Hưu tùy ý nghe ngóng là biết chỗ.
Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới Tây Sở, ba nước trong thiên hạ, Đông Tê chiếm cứ vùng Trung Nguyên phồn hoa màu mỡ nhất, Bắc Yên mặc dù gần phương bắc cực hàn có điều cũng không kém, hơn nữa dân chúng tính cách mạnh mẽ, ưa chuộng học võ, đủ để tranh đấu với Đông Tề, mà tương lai cũng quả thật là vậy.
Còn Tây Sở lại là nơi yếu nhất trong ba nước, nhân khẩu cũng ít nhất. Thậm chí phần lớn Tây Sở bi bao phủ bởi núi hoang rừng rậm, số châu phủ quy mô lớn rất ít.
Khi ở Đông Tê và Bắc Yên, Sở Hưu trực tiếp đi trên đường lớn cũng có thể tới một địa phương nào đó, nhưng giờ sang Tây Sở lại phải đi qua đi lại trong đường. nhỏ, rất tốn công sức. Nhiều chỗ thậm chí không có đường đi nghiêm chỉnh.
Chẳng trách nhiều thế lực Tây Sở có thói quen phá núi đốn rừng. Đối với bọn họ mà nói, rừng núi xung quanh không chỉ là tài nguyên mà còn là trở ngại.
Đoán chừng chỉ có những thế lực như Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo hay Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ mới dám vào trong khu rừng sâu núi thẳm ít người lui tới khai tông lập phái, không sợ bất cứ hung thú nguy hiểm nào. Phải nói là cho dù là hung thú cũng phải tránh né bọn họ.
Y quán của Phong Bất Bình nằm trong Tử Nhân Cốc tại Đan Dương Quận. Cái tên này có vẻ rất xấu, còn thực. tế nơi này cũng không tốt lành gì.
Nghe nói trước đây Tử Nhân Cốc là nơi ở của một thế gia nhỏ, nhưng toàn bộ gia tộc đã bị tàn sát không còn một ai, máu tươi rải đây sơn cốc, cho nên nơi này tên là Tử Nhân Cốc.
Sau này Tử Nhân Cốc ngày ngày bị bao phủ trong chướng khí, người bình thường cùng động vật đều khó ra vào. Cho dù võ giả dưới Tiên Thiên cũng khó lòng chống. cự chướng khí này
Nhưng mười năm trước Phong Bất Bình tới đây, hắn dùng y thuật bản thân trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo linh dược, không chỉ khiến chướng khí nơi đây biến mất mà còn gây dựng danh tiếng cho bản thân, khiến tiếng tăm của Khí Tử Diêm La vang dội trên giang hồ.
Khi Sở Hưu tới Tử Nhân Cốc, nơi này không có chút hoang vu nào, ngược lại vô cùng náo nhiệt. Võ giả qua lại đại đa số đều đến tìm Phong Bất Bình nhờ chữa trị, một số khác chỉ đơn thuần đến mua thuốc.
Không đợi Sở Hưu vào sơn cốc, đã có một võ giả dáng người gầy gò nhỏ bé chen tới, cười hì hì chắp tay nói: “Vị công tử này, ngài cũng tới tìm Phong thần y nhờ trị thương? Có điều danh tiếng của Phong thần y rất lớn, những người này đều tới tìm hắn trị thương. Người lâu nhất đã xếp tới tận năm sau rồi.
Có điều tiểu nhân ở ngoài cốc đã mấy năm, biết rõ tính cách của Phong thần y. Vị công tử này, nếu ngài cho thêm chút xíu tiền thưởng, ta sẽ nói cho công tử sở thích của Phong thần y, cam đoan tiền chữa bệnh của ngài sẽ được Phong thần y tán thành.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Cam đoan ta sẽ lập tức được chữa trị?”
Võ giả kia lập tức lắc đầu nói: “Cái này đương nhiên ồi. Cũng phải xếp hàng thôi, nhưng nếu thứ
không thể rồi ngươi đưa ra không hợp với tâm ý của Phong thần y, vậy ngươi thậm chí không có tư cách xếp hàng.”
Sở Hưu nhíu mày. Phong Bất Bình đã nổi tiếng tới mức này rồi, thậm chí ngay cả xếp hàng cũng phải xem tâm trạng.
Nghĩ vậy, Sở Hưu không buồn để ý tới võ giả kia nữa mà trực tiếp bước vào Tử Nhân Cốc.
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, võ giả kia không khỏi cười lạnh sau lưng: “Hóa ra lại một tên quỷ nghèo. Chờ sau khi ngã đau ngươi sẽ hối hận thôi!”
Bên ngoài Tử Nhân Cốc rất nhiều người, bên trong 'Tử Nhân Cốc lại càng nhiều người. Hơn nữa đại đa số là người đã trọng thương tới mức độ nhất định.
Cái giá Phong Bất Bình yêu cầu vốn không thấp, hơn nữa điều kiện hà khắc, cho nên phần lớn võ giả chỉ cần có chút hy vọng chắc chắn sẽ không tới tìm hắn.
Phía cuối Tử Nhân Gốc là vài gian nhà tranh, xung quanh trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo. Trong đó có một người dáng dấp gầy yếu, tu vi chỉ có Ngũ Khí Triều Nguyên. Gương mặt hắn để lại hai hàng ria mép, dáng vẻ cũng tương đối lôi thôi đang ngồi trước gian nhà tranh. Hắn thấy có người đến bèn cẩn thận xem xét đối phương một chút, nên ra động thủ thì động thủ, nên uống thuốc thì trực tiếp kê đơn thuốc ném cho đồng tử làm việc vặt bên cạnh để bọn họ xử lý. Mặc dù thái độ chẳng tốt đẹp gì nhưng động tác lại vô cùng nhanh chóng.
Người này chính là Khí Tử Diêm La - Phong Bất Bình, thần y mà người giang hồ đồn đại có thể làm Diêm La Vương tức chết.
Sở Hưu biết thực lực Phong Bất Bình không mạnh. Trên thực tế đối với Phong Bất Bình mà nói, hắn làm nghề này cũng chẳng cần bao thực lực. Tối thiểu số lực lượng mà họ dùng ít hơn luyện khí sư nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!