Cái gọi là chìa khóa Tiểu Phàm Thiên theo Sở Hưu thấy chỉ là một hòn đá bất quy tắc, bên trên không có bất cứ năng lực nào. nói nó kỳ dị là vì hòn đá này thật sự rất cứng.
Ban đầu Sở Hưu chỉ nắm thử thăm dò, thấy nắm không được lại dùng cương khí thử lại, cũng không có phản ứng.
Cuối cùng thậm chí Sở Hưu dùng Thiên Ma Vũ chém lên hòn đá kia hai đao nhưng vẫn không để lại chút dấu vết nào. Chuyện này rất đáng ngạc nhiên.
Cầm hòn đá lên suy nghĩ, Sở Hưu trực tiếp đứng dậy tìm tới chỗ Lã Phụng Tiên.
Đối với võ giả tán tu khác Tiểu Phàm Thiên là bí mật, nhưng đối với những đại phái có tư cách tiến vào Tiểu Phàm Thiên lại không phải bí mật lớn lao gì. Đương nhên Sở Hưu sẽ không giấu diếm Lã Phụng. Tiên.
Sau khi thuật lại chuyện Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu lấy hòn đá ra nói với đám người Thủy Vô Tướng: “Thời thượng cổ các ngươi có nghe nói tới Tiểu Phàm Thiên không? Có từng thấy thứ này không?”
Bốn người Thủy Vô Tướng đều sống sót từ thời thượng cổ, những thứ họ biết chắc chắn nhiều hơn võ giả hiện tại.
Thủy Vô Tướng lắc đầu nói: "Khi chúng ta bị phong ấn đại kiếp nạn thượng cổ còn chưa bắt đầu, cho nên rốt cuộc thời gian đó xảy ra chuyện gi chúng ta cũng không biết.
Có điều ta có thể cam đoan, thời thượng cổ tuyệt đối không có thứ như Tiểu Phàm Thiên”
Nói đến đây, Thủy Vô Tướng đột nhiên ngẩn ra. Hắn cầm hòn đá trong tay Sở Hưu lên quan sát thật kỹ rồi nói: "Có phải thứ này đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cương khí cũng không cách nào phá hủy?"
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Thủy Vô Tướng lầm bẩm: "Ta đã nghĩ sao lại trông quen thế mà. Nếu ta không đoán sai thứ này hẳn là mảnh vỡ Phàm Thiên Giới Bi, có điều sao Phàm Thiên Giới Bi lại bị đánh nát cơ chứ?”
“Phàm Thiên Giới Bi? Nó là cái gì?”
Thủy Vô Tướng nói: "Phàm Thiên Giới Bỉ chính là Phàm Thiên Giới Bi. Không ai biết nó là cái gì, ngươi nhắc tới ba chữ Tiểu Phàm Thiên cùng chất liệu hòn đá này, ta mới liên tưởng tới Phàm Thiên Giới Bi.
Trong thời thượng cổ ngày trước, trên đỉnh Thiên Thương Sơn cao nhất ở Tây Cực có một tấm bia đá dựng thẳng, bên trên có viết ba chữ lớn Thượng Phàm Thiên.
Có điều bia đá đó không biết do ai lập ra, trong đó không có bất cứ dao động lực lượng nào, thậm chí không ai biết Thượng Phàm Thiên rốt cuộc nghĩa là sao. Dần dần, tấm bia đá này được gọi là Phàm Thiên Giới Bì.
Hơn nữa thời thượng cổ cũng có vô số người tới thử nghiệm Phàm Thiên Giới Bĩ này, trong đó mặc dù không có bất cứ chấn động năng lực nào nhưng lại vô cùng kiên cố, thậm chí ngay cả thần binh cũng không thể để chút dấu vết nào trên đó. Vô số cường giả đã tới đây ra tay thử nghiệm cuối cùng vẫn vô dụng.
Giờ hòn đá trong tay ngươi có màu sắc giống hệt Phàm Thiên Giới Bị, lại thêm đặc tính của nó, ta có thể khẳng định hòn đá này là một phần của Phàm Thiên Giới Bi.
Thế nhưng ngay cả thứ như Phàm Thiên Giới Bi cũng vỡ vụn. Sau khi chúng ta bị phong ấn rốt cuộc thế giới này đã xây ra chuyện gì? Cái gọi là đại kiếp nạn thượng cổ chẳng lẽ kinh khủng như vậy ư?
Sở Hưu vuốt ve hòn đá trong tay, cảm thấy bí ẩn thời thượng cổ vượt qua tưởng tượng của y, thậm chí người bị phong ấn từ thời thượng cổ như Thủy Vô Tướng cũng không hiểu rõ nổi.
“Đúng rồi, ngươi nói đỉnh Thương Thiên Sơn ở Tây Cực là chỗ nào? Sao ta chưa từng nghe nói?" Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Thủy Vô Tướng nói: "Sau đại kiếp nạn thượng cổ, toàn bộ thiên hạ đều thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tối thiếu thế giới hiện tại đã hoàn toàn khác với thế giới trong trí nhớ của ta, không tìm ra được bao nhiêu điểm tương tự.
Nếu dựa theo vị trí mà nói, Thiên Thương Sơn hắn nằm ở Đông Tây Nhị Côn Luân”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, đúng lúc này Lã Phụng Tiên ở bên cạnh không nói gì đột nhiên lấy từ trong hộp báu không gian ra một hòn đá. Thứ này có màu y hệt như hòn đá trong tay Sở Hưu, chỉ có hình dạng bất đồng mà thôi.
“Thứ này của ta có phải cũng là chìa khóa như trong tay Sở huynh không?"
Sở Hưu sửng sốt hỏi: "Lã huynh, ngươi lấy được thứ này ở đâu?"
Mặc dù Tiểu Phàm Thiên ba mươi năm mới mở một lần, nhưng quy luật, phương pháp tiến vào cùng các loại cấm kỵ đều đã bị người bên ngoài mày mò ra. Cho nên chìa khóa này thường tập trung trong tay những thế lực đỉnh cao trên giang hồ, bị mọi người phân chia, rất ít khi lưu lạc ra ngoài. Thật không ngờ Lã Phụng Tiên lại tìm được một cái.
Lã Phụng Tiên gãi đầu nói: “Khi ở Tây Sở, có buổi tối ta nghỉ ngơi ven đường, chứng kiến một nhóm người đang đuổi giết một người khác.
Vốn chuyện giang hồ báo thù không có người đúng kẻ sai. Người bị đuổi giết không nhờ ta cứu, ta cũng lười để ý đến.
Có điều nhóm người đuổi giết lại muốn giết ta diệt khẩu, vậy ta dứt khoát giết chết tất cả bọn họ.
Còn người bị đuổi giết lại đã trọng thương gần chết. Trước khi chết hẳn giao thứ này lại cho ta, không nói gì đã qua đời
Ta không biết thứ này là gì nên vẫn mang theo, không ngờ lại là bảo bối”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, Sở Hưu cũng bó tay.
Vận may của Lã Phụng Tiên thật sự kinh khủng, ngồi trong nhà thôi bảo vật cũng từ trên trời rớt xuống.
Vận may không nhìn thấy không sờ được, nhưng tới người Lã Phụng Tiên lại như thực chất, thật sự rất kinh khủng.
Dám người Thủy Vô Tướng ngược lại vô cùng mừng rỡ. Theo họ thấy chúa công của mình có khí vận như vậy là chuyện may mắn cho bọn họ.
Ngày trước trong thời thượng cố, Lã Ôn Hầu chiến bại bị giết, chân linh bị phong ấn. Mọi chuyện đều có một phần nguyên nhân là vận may không tốt.
Đủ loại trùng hợp khiến cho bản thân đối địch với cả thiên hạ, nếu Lã Ôn Hầu không chết, vậy quả thật vô địch thiên hạ rồi.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu Lã huynh cũng có chìa khóa vậy vừa hay chúng ta ở lại đây chờ tin. E là giờ đã cách ngày Tiểu Phàm Thiên khai mở không xa”
Tiểu Phàm Thiên cứ ba mươi năm mới mở một lần, thời gian khai mở cụ thể mặc dù có khác biệt, nhưng sai biệt chỉ mấy ngày mà thôi
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!