Cánh cửa Tam Thanh Điện mở ra, có điều lại không ai hành động.
Những tông sư võ đạo đứng trước nhất bất động, những võ giả phía sau càng không dám có hành động gì
Mặc dù ai cũng biết chiếm trước tiên cơ tuy có nguy hiểm song lợi ích lại càng lớn, nhưng trước mặt một đám tông sư võ đạo, không ai dám vào trước tranh đoạt tiên cơ, ngại sống quá lâu rồi à?
Đám người Vân Trung Quân liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đi về phía cánh cửa, bên trong tối đen, dùng năng lực cảm giác cũng không phát hiện điều gì
Sau khi tất cả mọi người tiến vào, toàn bộ đại điện bằng đồng xanh lập tức đèn đuốc sáng trưng, ánh nến đột nhiên lóe lên trong từng chiếc đèn đồng thau, khiến đám người ồ lên.
Có điều nương theo ánh nến, mọi người cũng chứng kiến cảnh tượng trong đại điện đồng thau này.
So với Linh Bảo Quan hay Hắc Ma Tháp mà Sở Hưu đi qua trước đó, Tam Thanh Điện thật sự quá chỉnh tề.
Xung quanh đại điện là từng cây trụ đồng xanh khắc đầy đạo văn, treo đèn đồng xung quanh. Trên mặt đất còn bày bồ đoàn, rõ ràng thường xuyên có người giảng đạo tại đây.
Còn phía trước đại điện lại là ba bức tượng thiên tôn. Có điều điểm lạ là ba bức tượng thiên tôn kia lại không có mặt. Hay nói chính xác hơn là gương mặt bọn họ bị sương mù che phủ, không thấy rõ hình dáng.
Mọi người đang quan sát đại điện, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
“Những kẻ đời sau, hoan nghênh các ngươi”
Mọi người ở đây lập tức giật mình, ngay cả mấy vị tông sư võ đạo cũng chăm chú nhìn sang phía có âm thanh phát ra.
Với thực lực bọn họ còn không phát hiện trong đại điện này có bất cứ sinh vật gì, vậy rốt cuộc ai đang nói chuyện?
Ngay trước mắt bọn hẳn, dưới ba bức tượng thiên tôn kia, từng điểm sáng ngưng tụ, một người mặc đạo bào xanh nhạt, tô điểm hoa văn ánh sao xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân hình đó là một đạo sĩ trung niên để ba chòm râu dài, gương mặt chính trực, luôn mang nụ cười bình thản trên gương mặt. Hắn chỉ đứng yên đó không nhúc nhích cũng khiến người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.
Có điều điểm kỳ dị là tuy đạo sĩ kia đang nhìn bọn họ, nhưng mọi người lại cảm thấy hân không nhìn thấy họ mà đang nhìn vào không khí.
Vân Trung Quân trầm giọng nói: “Không phải người!"
Những võ giả phía sau không đoán được đầu cua tai nheo gì. Không phải người thì là gì? Là yêu hay là quỷ?
“Trương Hi Linh bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng là không phải người, đây là ấn ký hình ảnh do cường giả Tam Thanh Điện dùng trận pháp lưu lại”
Đúng lúc này, đạo sĩ trung niên kia lại đột nhiên nói: “Các ngươi đoán đúng, ta quả thật không phải người”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Vân Trung Quân cũng giật mình, chẳng lẽ không phải ấn ký hình ảnh mà là vật sống?
Có điều tiếp đó đạo sĩ trung niên kia lại nói: “Ta chỉ là một hình ảnh được chuẩn bị từ trước thôi, cho nên ta không phải là người, ta cũng không biết rốt cuộc các ngươi có phải người hay không.
Nếu các ngươi đã thấy hình ảnh này của ta chứng tỏ phân điện Tam Thanh Điện không bị hư hỏng trong đại kiếp nạn. Có điều ta cũng không biết giờ rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu năm? Trăm năm, ngàn năm, hay là vạn năm?
Thậm chí ta không biết các ngươi rốt cuộc là một bầy khi hay là thứ gì khác, có nghe hiểu những lời ta nói không? Tất cả đều không biết.
Có điều nếu điện chủ đã bảo ta lưu lại những thứ này, vậy ta nói, các ngươi nhẹ là được.
Ta tên là Lục Cửu, cửu trong một hai ba bốn. Tên ta vốn không phải là Lục Cửu, nhưng ta thích chữ Cửu nên đối tên là Cửu.
Thế gian này không có thứ gì thập toàn thập mỹ, cửu chính là cực hạn. Có điều tuy ta tên Lục Cửu nhưng còn chưa đạt tới cực hạn”
Nói tới đây, Lục Cửu lộ vẻ bất đắc dĩ nói tiếp: "Xin lỗi, nói nhảm hơi nhiều, nên vào chuyện chính”
Thấy bộ dáng đó của Lục Cửu, đám người Sở Hưu vô thức nhìn về phía Phương Thất Thiếu.
Tính khí vị cường giả thượng cổ này sao giống Phương Thất Thiếu vậy, trong tình huống thế này còn nhiều lời vậy được.
Bị đám người Sở Hưu nhìn chằm chằm, Phương Thất Thiếu mất tự nhiên nhún vai một cái nói: "Nhìn ta làm gì? Mặc dù ta cũng nói nhiều nhưng ta anh tuấn hơn lão mũi trâu này nhiều.”
Lời này vừa nói ra, lập tức có không ít đệ tử Đạo môn căm tức nhìn Phương Thất Thiếu, nhà ngươi nói ai là lỗ mũi trâu?
Bạch Tiềm hung hăng trừng mắt với Phương Thất Thiếu nói: “Im miệng! Yên tính! Đừng nói chuyện!”
Phương Thất Thiếu che miệng, gật đầu lia lịa.
Lúc này Lục Cửu lại tiếp tục nói: “Điện chủ nói, mặc đại kiếp nạn xảy ra, nhưng đại diễn có năm mươi, mới dùng có bốn mươi chín, một bỏ trốn cũng là một đường sinh cơ.
Nhánh chúng ta trong Đạo môn cũng nguyện vì một đường sinh cơ này lưu lại vài thứ làm truyền thừa”
Nghe xong lời này, nhịp thở của mọi người xung quanh đều nặng thêm chút. Bọn họ đột nhiên có cảm giác, Tam Thanh Điện này nhìn như khó khăn nhất thực chất là đơn giản nhất.
Trận pháp bên ngoài không phải loại công kích, chỉ là trận pháp bảo vệ, đề phòng Tam Thanh Điện bị hư hại trong đại kiếp nạn thượng cổ. Chính vì vậy ngoại trừ lúc phá trận hơi khó khăn, còn lại hầu như. không có nguy hiểm.
Còn sau khi tiến vào bên trong thậm chí không có cạm bẫy, không có sát trận, thậm chí người ta đã chuẩn bị tặng cả truyền thừa cho ngươi. Trên đời này tìm đâu ra nhiêu chuyện tốt như vậy?
Còn lúc này Sở Hưu lại có cảm giác khác với mọi người, y chỉ thấy sực cường đại và thong dong của Tam Thanh Điện.
Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu cũng. gặp không ít di tích.
Đại phái đứng đầu như Linh Bảo Quan, vì chống cự lại đại kiếp nạn mà còn bị diệt sạch, chỉ sót lại một đại sư huynh trọng thương cùng một tiếu sư đệ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!