Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kiềm Chế Là Không Thể

Edit + Beta: team Hoa Tuyết Sơn Trang

***

“Anh nghĩ lừa em lên đây, đùa giỡn em, sau đó… ăn em.”

***

Sau khi Chung Du Quân nghỉ việc thì công việc phiên dịch và dự án với Đức liền hoàn toàn rơi vào người phó phòng Nhan Gia Lâm. Đương nhiên, Hứa Tinh Không cũng đi theo chị ấy.

Khác với Chung Du Quân, Nhan Gia Lâm làm phó phòng nhưng rất ít xuất hiện. Nhưng không phải do chị ấy không có khí thế, ngược lại, chị ấy mạnh mẽ đến lạnh lùng, là một nữ cường nhân thật sự mà Hứa Tinh Không gặp được.

Chị ấy không hay qua lại thân thiết với đồng nghiệp trong phòng, thường ngày ăn nói rất thận trọng, lẻ loi một mình, chỉ khi cần giao việc mới dặn dò mọi người vài câu.

Năm nay Nhan Gia Lâm 30 tuổi, được bảo dưỡng vô cùng tốt. Mặt mày tuy không đẹp xuất sắc nhưng lại có nét đẹp của phụ nữ Phương Đông. Khi tham dự hạng mục này đã được không ít lãnh đạo của tập đoàn TIE khen ngợi.

Đồng thời năng lực làm việc của chị ấy cũng được đánh giá rất cao.

Trong hạng mục phiên dịch này, chị ấy cũng thể hiện tốt hơn Chung Du Quân rất nhiều. Hứa Tinh Không đã theo Nhan Gia Lâm xuất ngoại phiên dịch trực tiếp hai lần, chị ấy dịch rất chuẩn và sinh động, năng lực nghiệp vụ cũng rất mạnh, điều này càng làm Hứa Tinh Không kính phục chị nhiều hơn, đồng thời càng chú ý làm việc hơn.

Hôm nay làm xong công việc phiên dịch tại hiện trường thì tan việc, Hứa Tinh Không vừa về tới nhà đã nhận được điện thoại của Hoài Kinh. Hôm nay Hoài Kinh rất bận rộn, đến giờ vẫn còn ở trong phòng làm việc. Người ở phòng phiên dịch bận dịch thuật, còn anh thì bận toàn bộ hạng mục này. Dù sao hạng mục này cũng là hạng mục lớn cuối cùng trong cuối năm nay của tập đoàn đá quý IO, Hoài Kinh nhất định phải bận tối mắt tối mũi.

Bây giờ nếu như Hoài Kinh không đến tìm Hứa Tinh Không, cũng sẽ báo với cô một tiếng, việc này càng giống tình nhân hơn.

Nói chuyện điện thoại với Hoài Kinh xong thì Hứa Tinh Không cởi đồ đi phòng tắm. Hôm nay cô chạy cả một ngày đêm, nên mệt mỏi toàn thân.

Sau khi tắm xong, Hứa Tinh Không tự làm cơm tối, tự yên lặng ăn, rồi lại để thêm chút thức ăn cho Meo Meo. Đến 7 giờ, Hứa Tinh Không nấu nước, chuẩn bị pha hồng trà uống, nhưng nước mới vừa sôi thì Hứa Tinh Không nhận được điện thoại của Nhan Gia Lâm.

Cũng giống như cô, giọng nói của Nhan Gia Lâm cũng hơi có cảm giác mệt mỏi, nhưng vẫn mang theo sự nghiêm túc trong công việc.

Cùng là cấp trên, nhưng khi đối mặt với Nhan Gia Lâm, Hứa Tinh Không lại khẩn trương hơn khi hơn đối mặt với Chung Du Quân nhiều.

“A lô, chị Gia Lâm.”

Bên đầu kia điện thoại, Nhan Gia Lâm vẫn chưa nói gì, hình như chị ấy còn đang làm việc, tiếng gõ bàn phím lạch cạch rơi vào tai cô. Chị ấy căn dặn qua ai đó mấy câu rồi mới nói với Hứa Tinh Không.

“Ngày mai phải phiên dịch trực tiếp những thông tin trong tư liệu ở trên bàn lão Hoàng, tối nay em xem qua một chút đi, ngày mai cần dùng.”

Nhìn lại thời gian, Hứa Tinh Không nhẹ giọng đáp: “Em biết rồi.”

“Xem xong nhớ để lại chỗ cũ, tư liệu chỉ có một phần, anh ta vẫn chưa xem đấy.” Nhan Gia Lâm dặn dò. 

“Vâng.” Hứa Tinh Không nói.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tinh Không vào phòng ngủ tìm một chiếc áo khoác không cổ mặc vào. Tắm rửa xong, cô chỉ mặc một chiếc váy liền áo, mà thời tiết buổi tối bên ngoài sẽ hơi lạnh.

Hiện tại, chắc là Nhan Gia Lâm không có ở trong phòng làm việc, bằng không thì đã biết cô đã về nhà. Có điều cấp trên đã giao việc, thì cô nhất định phải hoàn thành. Sau khi Hứa Tinh Không chuẩn bị xong liền ra ngoài đón xe đến công ty.

Khi taxi đến cửa toàn nhà tập đoàn IO thì Hứa Tinh Không xuống xe. Gió đêm lạnh giá thổi qua, cô quấn lấy áo khoác, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà. Phòng làm việc trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn, Hoài Kinh còn chưa tan việc.

Hứa Tinh Không đi đến đại sảnh rồi vào thang máy, đến phòng phiên dịch, bên trong đã tối om. Thật sự công việc ở bộ phận phiên dịch cũng không nhiều lắm, trừ khi có tình huống đặc biệt, không thì rất ít tăng ca. Hiện giờ đã là bảy giờ rưỡi tối, mọi người đã về hết từ sớm.

Hứa Tinh Không mở ba ngọn đèn quanh bàn làm việc, ánh sáng xuyên qua bóng đêm, cô lần mò đi vào phòng làm việc của Hoàng Thiên Tùng.

Vì Nhan Gia Lâm đã thông báo, nên Hoàng Thiên Tùng không khóa cửa phòng. Hứa Tinh Không đến trước cửa, nắm tay vặn cửa, nhẹ nhàng vặn mở.

Đẩy cửa ra đi vào, không khí trong phòng khiến Hứa Tinh Không hơi cau mày. Phòng làm việc của Hoàng Thiên Tùng khá sạch sẽ ngăn nắp, không biết vị này từ đâu tới.

Có điều cô không quan tâm đến chuyện này, men theo ánh đèn bên ngoài đi tới bàn làm việc của Hoàng Thiên Tùng. Trên bàn có một cái đèn bàn, Hứa Tinh Không mở lên.

Trên bàn làm việc của Hoàng Thiên Tùng bày rất nhiều tài liệu, Hứa Tinh Không lật tìm rồi rút tập tài liệu Nhan Gia Lâm nói ra. Tập tài liệu này ít nhất cũng mười trang, cô lật xem, cảm thấy nó không đúng lắm.

Cô lấy di động ra, bắt đầu chụp từng trang.

Nhanh chóng chụp xong mười mấy trang, Hứa Tinh Không để tập tài liệu về chỗ cũ, tắt đèn bàn rồi ra khỏi phòng làm việc của Hoàng Thiên Tùng.

Hứa Tinh Không cầm di động xem mấy tấm ảnh vừa chụp, thấy chắc chắn không có sai sót gì, mới tắt đèn trong phòng làm việc. Cuối cùng đóng cửa cẩn thận, sau đó đến trước thang máy chờ thang máy xuống.

Một đêm xem mười trang tài liệu không là một chuyện đơn giản. Hứa Tinh Không thấy lúc này thang máy vẫn đang đi lên, bèn lấy di động ra, mở ảnh lên bắt đầu xem.

Năng lực làm việc của Nhan Gia Lâm rất giỏi, cũng có nghĩa chị ấy có yêu cầu khá cao với cấp dưới. Phần tài liệu này, Hứa Tinh Không mới nhìn hai trang, đã bị một đoạn trong đó làm đau đầu.

Cô thở dài, vừa định mở phần mềm phiên dịch lên tra thì lại có tin nhắn đến.

Cô ấn xem, tin nhắn mới chạy trên màn hình.Hoài Kinh: Đang làm gì đó?Hứa Tinh Không ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì trả lời.Tinh Không: Xem tài liệu, có một chỗ không hiểu lắm, đang tra.Gửi tin nhắn xong, Hứa Tinh Không nhìn sang thang máy, thang máy đang xuống, sắp đến tầng của cô. Cùng lúc đó, Hoài Kinh lại gửi tin nhắn đến.Hoài Kinh: Gửi anh xem xem.Bất kể phương diện tiếng Đức hay công nghiệp trang sức, Hoài Kinh đều được xem là tiền bối của cô, Hứa Tinh Không hoàn toàn không hề nghi ngờ năng lực của anh.

Cô mím môi, mở ảnh lên, khoanh đỏ đoạn không hiểu rồi gửi cho anh.

Không lâu sau, Hoài Kinh đã trả lời.Hoài Kinh: Đến phòng làm việc của anh đi, anh giải thích cho em.Hứa Tinh Không cảm thấy hơi phiền phức. Mới định từ chối thì cửa thang máy mở ra. Cô ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông đang đứng bên trong, là người lần trước đưa cô đến nhà để xe dưới tầng hầm.

Cậu ta là trợ lý của Hoài Kinh.

Leo cười với cô, vừa đưa tay giữ cửa thang máy vừa nói: “Cô Hứa, tổng giám đốc Hoài bảo tôi xuống đón cô.”

Môi Hứa Tinh Không giật giật, muốn từ chối, nhưng thấy nụ cười của Leo, cuối cùng cô vẫn vào thang máy.

Đây là lần đầu tiên cô tới phòng làm việc của Hoài Kinh.

Vừa vào phòng, phía sau, Leo đã đóng cửa lại.

Hứa Tinh Không quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, tiếng bước chân của Leo bên ngoài càng lúc càng xa. Cô lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn vào phòng làm việc.

Bây giờ cô đang đứng ở lối vào, ở đây không bật đèn, trong văn phòng cũng chỉ mở một ngọn đèn. Ánh sáng nhạt đó rọi đến mấy lối vào, chiếu sáng hai chân Hứa Tinh Không.

Cứ tưởng rằng đi nhanh về nhanh nên cô chỉ mang đôi dép ở nhà. Cô nhấp mím môi, bước theo ánh sáng vào trong.

Mới vừa đi khỏi lối vào, tầm mắt liền như căng ra, lập tức được mở rộng.

Phòng làm việc của Hoài Kinh rất rộng, rộng đến mức Hứa Tinh Không nhìn không hết. Cách bày trí trong phòng cũng như ở nhà anh, đơn giản mà sang trọng. Bàn làm việc của anh giáp với cửa sổ sát sàn, đối diện là phòng họp. Cạnh phòng họp có phòng ăn, phòng nghỉ, thậm chí còn có một cái sân golf nhỏ.

Hứa Tinh Không nhanh chóng nhìn lướt qua, đập vào mắt cô là không gian sang trọng khiến cô há mồm. Cuối cùng, tầm mắt cô lướt vào trong phòng làm việc, rồi dừng lại ở trên người Hoài Kinh đang ngồi làm việc.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ngay chỗ Hoài Kinh ngồi làm. Ngọn đèn chiếu từ trên xuống, như vây anh trong ánh sáng dịu dàng.

Khi anh không xuất hiện trước người khác, thì luôn không đeo cà vạt, vẻ ngoài của anh cũng như chính con người anh, không thích bị ràng buộc. Cổ áo mở hai nút, ánh đèn tạo một cái bóng nhỏ sau xương quai xanh, áo sơ mi ôm lấy nửa người trên của anh, làn da trắng đến nỗi như sắp hòa vào trong ánh đèn.

Mà khi hòa vào đó, càng làm đường nét gương mặt anh rõ ràng hơn.

Khi cô đang ngắm nhìn thì anh hơi cau mày, như đang suy nghĩ gì đó. Cảm giác có người đến, anh khẽ ngẩng đầu nhìn, đuôi mắt nhếch lên, vẻ nghiêm túc trong đôi mắt nâu nhạt dần.

Ngón tay thon dài bấm bút máy, phát ra tiếng “lạch cạch” rồi đậy nắp bút lại, Hoài Kinh khẽ nhếch môi, hỏi: “Tài liệu đâu? Mang tới đây anh xem.”

“À.” Hứa Tinh Không dời mắt, đáp một tiếng rồi tìm ảnh trong điện thoại, nhanh chóng bước tới trước bàn làm việc của Hoài Kinh.

Bàn làm việc của anh rất rộng, nhưng không có nhiều đồ lắm, chỉ một cái laptop màn hình lớn và mấy tập tài liệu. Hứa Tinh Không vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh anh, đưa điện thoại đến trước mặt anh, chỉ vào màn ảnh, nói: “Là chỗ này…”

Cô còn chưa nói xong thì Hoài Kinh bỗng đứng dậy. Dáng người anh cao lớn, làm Hứa Tinh Không như lọt thỏm trong lòng anh. Cô giật mình, dựa ra sau theo phản xạ, chống hai tay lên bàn làm việc.

Cô rất khẩn trương, Hoài Kinh có thể nhận ra được qua ánh mắt thảng thốt của cô. Cô mặc váy, bên ngoài khoác áo lên, hai tay chống ra sau, khiến bả vai mở rộng, áo khoác len cũng vì vậy mà tuột xuống một bên, lộ ra bờ vai trơn bóng.

Mặt cô vô cùng đỏ.

Không riêng gì mặt và cổ, mà vành tai và xương quai xanh lúc này cũng đỏ bừng.

Trong khi anh vẫn chưa làm gì cả.

Hoài Kinh cong môi, tay chống lên mặt bàn ở hai bên người cô.

Hứa Tinh Không không dám nhúc nhích, cô ngước mắt nhìn anh, bầu không khí trong phòng làm việc yên tĩnh vắng lặng dần nóng lên vì động tác của anh.

Hoài Kinh rủ mắt nhìn cô rồi cười khẽ, luồn hai tay vào áo len, nắm lấy eo cô.

Bàn tay của anh rất nóng, nhiệt độ ở lòng bàn tay xuyên qua lớp vải mỏng sưởi ấm eo cô. Người Hứa Tinh Không run lên, tránh né theo bản năng. Nhưng chưa tránh được thì, anh đã lần tay xuống, một tay vén váy cô lên.

Phía dưới mát lạnh khiến tâm trí Hứa Tinh Không run lên, không thể tưởng tượng nổi mở to mắt, đồng thời thể hiện ý nghĩ của mình.

“Em không…”

Hứa Tinh Không vẫn chưa thể hiện ý nghĩ xong, hai tay Hoài Kinh đã nâng eo cô lên, cả người bị nhấc ngồi lên trên bàn làm việc. Mặt bàn lạnh lẽo, đến mức cô phải nắm chặt hai tay anh.

Hoài Kinh đứng thẳng người, cầm lấy điện thoại trong tay cô rồi đặt xuống bên cạnh cô. Anh khẽ nâng cằm, đường cong bờ môi cực kì gợi cảm. Anh cụp mắt nhìn màn hình điện thoại, chỉ tay vào bức ảnh, nói.

“Bây giờ, em đã biết nó có nghĩa gì chưa?”

Yết hầu Hứa Tinh Không căng cứng, tầm mắt theo ngón tay anh nhìn vào hình ảnh trên điện thoại mình. Anh không chỉ phần cô đánh dấu mà lại chỉ vào đoạn cạnh đó.

Trong ảnh, cũng dưới ánh sáng hẹp của đèn bàn, trên góc tài liệu in rõ dấu nửa vòng tròn.

Mặt bàn làm việc của Hoàng Thiên Tùng phủ sơn, khi mặt bàn ẩm ướt, chạm tay vào thì sẽ để lại dấu, giống như hà hơi vào cửa kính rồi dùng tay viết lên. Dấu vết kia rất nhạt, nhưng dưới ánh đèn lại trở nên vô cùng rõ.

Dấu nửa vòng tròn này là mông đè lên mà ra.

Đang ngồi trên mặt bàn lạnh băng mà Hứa Tinh Không lại như là bị lửa đốt. Cô nhảy xuống bàn, mặt mày càng đỏ dữ hơn. Cô luống cuống, giải thích lộn xộn.

“Em… Em không hỏi cái này, em muốn hỏi…”

Đôi môi Hứa Tinh Không mềm mại, bỗng im bặt.

Hai tay Hoài Kinh vẫn chống lên bàn làm việc hai bên hông cô, vây cô trong lòng mình, lúc này đang cúi đầu hôn cô.

Anh mở mắt, ý cười đong đầy trong con ngươi nâu nhạt, thậm chí còn có chút nồng nàn… Hứa Tinh Không nhìn không thấu, cũng nhìn không rõ, tim cô đang nhảy điên cuồng. Đối diện với ánh mắt anh, mọi ý nghĩ của cô cứ như bị đông băng.

Cô chìm trong sự dịu dàng của anh.

Hoài Kinh không dừng lại trên môi cô, anh men theo môi cô hôn đến cằm, rồi đến gò má, cuối cùng cắn nhẹ lên vành tai cô.

Cơn đau nhè nhẹ khiến cả người cô run lên.

Hoài Kinh rất thích phản ứng này.

Anh lại cắn vành tai cô rồi cười một tiếng, cất giọng khàn khàn trầm thấp.

“Anh biết.” 

Nụ cười của anh rất khẽ nhưng lại rất quyến rũ, cổ họng của Hứa Tinh Không khô khốc.

“Vậy…”

“Anh cố ý đấy.” Anh nói như đương nhiên.

Hứa Tinh Không hơi sững sờ.

Hoài Kinh lại cắn cắn vành tai Hứa Tinh Không rồi cười nói.

“Anh nghĩ lừa em lên đây, đùa giỡn em, sau đó… ăn em.”
Nhấn Mở Bình Luận