Thành công đánh bại Trần Man, thật lòng mà nói, bản thân Tiêu Trần cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cú đấm cuối cùng kia. Vốn dĩ không thể nghi ngờ rằng Trần Man đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng đến giây phút cuối thì hắn ta lại chủ động rút lui khỏi thú hóa. Chính vì vậy mới khiến bản thân hắn bị trọng thương.
Trong lòng Tiêu Trần có hơi ngờ vực, cộng thêm việc nghe Trần Man nói bản thân mang trong mình huyết mạch yêu thú thì hắn cũng đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Tuy nhiên, điều này là không thể. Hắn chưa từng luyện hóa cái gì gọi là huyết mạch yêu thú, hơn nữa bản thân hắn cũng không biết bí pháp luyện hóa huyết mạch yêu thú thì làm sao có thể mang trong mình huyết mạch yêu thú được chứ.
Trong lòng ngờ vực nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc để vướng bận đến những vấn đề này, Tiêu Trần nhìn về phía Trần Man thản nhiên nói.
Nghe nói Tiêu Trần muốn Bí Pháp Thú Hóa, sắc mặt của Trần Man lập tức sa sầm xuống:
“Ngươi nằm mơ...”
Không hề khoa trương khi nói rằng Bí Pháp Thú Hóa là một trong những thứ đã giúp Trần Man trở thành Tam vương của Nam Phong vực. Nếu chỉ dựa vào chính bản thân hắn ta, Trần Man muốn trở thành Tam vương của Nam Phong Vực thì e rằng không có khả năng. Bởi vì có được Bí Pháp Thú Hóa nên Trần Man mới có thể ngang hàng với hai vị vương kia. Bây giờ Tiêu Trần muốn hắn ta tự mình giao ra Bí Pháp Thú Hóa, đương nhiên Trần Man sẽ không đồng ý.
Đối với với sự từ chối của Trần Man, Tiêu Trần cũng không tức giận, mỉm cười nói:
“Ngươi chắc chứ? Nếu đã như vậy thì ta chỉ có thể giết chết ngươi rồi tự lấy nó vậy…”
Tiêu Trần không hề che giấu sự uy hiếp trong lời nói của mình. Nghe vậy, Trần Man sửng sốt, sau đó cười lạnh nói:
“Giết ta? Tiêu Trần, ngươi dám giết ta sao? Ta là một trong Tam vương của Nam Phong vực, ta...”
Hắn ta cho rằng Tiêu Trần không dám giết mình nhưng mà Trần Man chưa kịp nói hết câu, Tiêu Trần đã cắt ngang.
“Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi ư? A, ngươi còn chưa nắm rõ ra tình hình hiện tại sao? Hiện tại ngươi là kẻ bại trận dưới tay ta, những người trong tông môn của ngươi đều ở bên ngoài Bách Linh mộ địa, cho dù ta có giết ngươi thì ai có thể ngăn cản chứ? Hơn nữa, ngươi cảm thấy rằng tông môn của ngươi sẽ vì một cái xác mà chạy từ Nam Phong Vực đuổi tới Đông Dương Vực để tìm ta báo thù sao? Bớt xàm ngôn đi. Trần Man, ta cho ngươi ba nhịp thở để giao Bí Pháp Thú Hóa ra. Nếu không ta sẽ lập tức ra tay…”
Nghe thấy những lời này của Tiêu Trần, đồng thời cảm nhận được một luồng sát khí mờ nhạt tản ra thì Trần Man sửng sốt. Trực giác nói cho hắn ta biết rằng Tiêu Trần dám ra tay.
Không còn lựa chọn nào khác, so với tính mạng của mình thì Bí Pháp Thú Hóa không quan trọng bằng. Mặc dù vô cùng đau đớn nhưng vì mạng sống nên Trần Man đành phải giao Bí Pháp Thú Hóa ra.
Đưa Bí Pháp Thú Hóa vào trong giới, bây giờ chưa phải là lúc để nghiên cứu. Chờ ra khỏi Bách Linh mộ địa, sẽ có rất nhiều thời gian để có thể chuyên tâm tu luyện. Còn hiện tại thì vẫn phải chuyên tâm ứng phó với trận chiến của các Thiên Kiêu đã.
“Tốt lắm…” Hắn mỉm cười nói với Trần Man. Dứt lời, Tiêu Trần bỏ qua vẻ mặt u ám của hắn ta mà bước lên phía trước. Trần Man chỉ có thể dừng lại ở đây, không còn cách nào khác, đành phải lựa chọn lối ra bên ngoài của đỉnh núi này.
Tiểu Thanh lại bò lên người Tiêu Trần, Tiêu Trần mang theo Tiểu Thanh tiếp tục đi về phía trung tâm của sáu đỉnh núi.
Ngay lúc Tiêu Trần phân thắng bại thì trận đấu của các Thiên Kiêu khác cũng đã hạ màn. Có người dừng bước tại đây, đương nhiên cũng có người tiếp tục hát vang tiến về phía trước.
Rất nhanh đã tới vị trí trung tâm của sáu đỉnh núi, muốn đi đến bốn đỉnh núi tiếp theo thì phải vượt qua sáu đỉnh núi này. Liếc mắt nhìn một lượt, Tiêu Trần tùy ý chọn một đỉnh núi.
Tiêu Trần đi một mạch lên đến đỉnh núi, khi lên đến nơi thì đã thấy một gã Thiên Kiêu đang đợi ở đây. Đương nhiên hắn ta cũng đã đánh bại đối thủ của mình ở vòng đầu tiên và đặt chân đến đây. Điều khiến Tiêu Trần ngạc nhiên là hắn ta cũng là một kiếm tu, bên hông có đeo một thanh trường kiếm.
Không ngờ lại gặp được một kiếm tu giống mình, thấy Tiêu Trần lên đến đỉnh núi, người thanh niên quay lại chủ động nói:
“Ta biết ngươi, một trong những yêu kiếm của Ngũ Long ở Đông Dương Vực, một thiên tài kiếm đạo. Rất tốt, từ lâu ta đã muốn được đấu với ngươi một trận.”
Người thanh niên mặc kim bào thản nhiên nói. Nghe thấy những lời của người thanh niên, Tiêu Trần bèn nháy mắt với Tiểu Thanh ý bảo nó trốn sang một bên. Sau đó Tiêu Trần nhìn về phía người thanh niên thản nhiên nói:
“Ta cũng đã nghe nói về ngươi, kiếm tôn Mục Bạch, một trong sáu kiếm tôn ở Bắc Nhạc Vực.”
Hai người đều là kiếm tu, ở trong khu vực của riêng mình, họ đều được biết đến là người có khả năng thiên phú trong kiếm đạo. Lúc này gặp nhau, không cần phải nói những lời vô nghĩa nữa. Cả hai đều đã hừng hực ý chí chiến đấu.
Cả hai đã từng nghe thấy tiếng tăm của đối thủ. Hai người đứng đối diện nhau, dường như hai thanh trường kiếm trên thắt lưng cũng cảm nhận được ý chí chiến đấu của chủ nhân mà phát ra từng hồi âm thanh.
“Cùng là kiếm tu, chúng ta chỉ so kiếm thuật với nhau, thế nào?” Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Mục Bạch đề nghị.
Hai người đều là kiếm tu, thi đấu kiếm thuật cũng không có vấn đề gì. Tiêu Trần nghe vậy gật đầu đáp: “Được…”
Tuổi vẫn còn trẻ, chưa đến hai mươi tuổi. Nhưng từ nhỏ đến giờ, cho dù là Mục Bạch hay là Tiêu Trần cũng chưa từng gặp một người nào có thể đánh bại kiếm pháp của chính mình. Đương nhiên, không tính đến những nhân vật đầu sỏ của thế hệ trước.
Đồng thời tế ra bội kiếm của chính mình, trên người không hề để lộ linh lực ra bên ngoài. Đã thống nhất là chỉ so tài kiếm thuật, nên đương nhiên không cần dùng đến linh lực.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!