"Tiêu Trần, tiên sư nhà ngươi, mau đến đây, ở đây có yêu thú cấp ba, mau giết nó..."
"Tiêu Trần, mau, chết tiệt, đây là thiên linh quả, giàu rồi, giàu to rồi..."
"Tiêu Trần, con mẹ ngươi, đồ lót của ngươi đâu rồi?"
Nhìn vật nhớ người, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại chuyện rèn luyện cùng với Trần Lăng ở dãy núi Vạn Thú lúc trước, Tiêu Trần lo lắng đi vào sơn động trước mắt, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
"Cái tên chết tiệt nhà ngươi, đừng chết đấy..."
Bước nhanh vào trong sơn động, ngay tại lúc mà Tiêu Trần bước vào trong thì một luồng sáng bỗng lóe lên, thấy thế, hắn vội vàng nghiêng người mới tránh được một đao vô cùng nguy hiểm kia. Ngay sau đó chỉ thấy Trần Lăng mang cả người đầy máu cầm trường đao trên tay mà đứng trong sơn động, hắn ta đứng không vững mà nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần không đến muộn, tuy rằng Trần Lăng bị trọng thương nhưng vẫn còn sống. Tiêu Trần bất giác thở phào một hơi, thế nhưng chỉ vừa thả lỏng một chút thì trong chớp mắt Tiêu Trần đã cảm nhận được hôm nay Trần Lăng hoàn toàn khác so với lúc trước.
Nạp giới trong tay lóe lên, trong nháy mắt thì Xích Phong kiếm đã được hắn lấy ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Trần Lăng, dùng ngữ khí lạnh lùng nói:
"Ngươi không phải là Trần Lăng, ngươi là ai?"
Thông qua ánh mắt, khí chất và dựa vào trực giác của mình, Tiêu Trần có thể khẳng định người trước mắt không phải là Trần Lăng, hoặc có thể nói đây đã không còn là Trần Lăng trước kia nữa rồi.
Bị Tiêu Trần dùng kiếm chỉ thẳng vào mình, trong mắt của Trần Lăng hiện lên vẻ phức tạp, sau đó buông trường đao trong tay xuống trước rồi đặt mông ngồi xuống đất, hắn ta có vẻ mệt mỏi, nói rằng:
"Ta là Trần Lăng, chỉ có điều không phải là Trần Lăng trước kia..."
Trần Lăng đáp lại một câu không thể lý giải được. Hắn ta không nghĩ rằng Tiêu Trần sẽ xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, không biết phải nên giải thích việc này với Tiêu Trần như thế nào. Cuối cùng, Trần Lăng cũng phải dùng cách trực tiếp nhất để nói cho Tiêu Trần.
Theo như lời của Trần Lăng nói thì hắn ta vốn dĩ là một Thượng Cổ Đại Năng chuyển thế, chỉ có điều là trước đây vẫn chưa khôi phục trí nhớ của kiếp trước. Thế nhưng hắn ta đã khôi phục ở Bách Linh mộ địa, mà kiếp trước của hắn ta chính là Thượng Cổ Đại Năng đã rơi xuống Bách Linh mộ địa kia.
Cũng chính vì vậy nên Trần Lăng mới không bị cấm chế cưỡng ép dịch chuyển khỏi Bách Linh mộ địa.
Kể lại cho Tiêu Trần nghe chi tiết từng chuyện đã xảy ra với mình, sau khi nghe xong, Tiêu Trần thở dài một hơi. Thượng Cổ Đại Năng chuyển thế, quả thật là có chút... nói như thế nào nhỉ, có lẽ là khiến cho người ta khó có thể tiếp thu được.
Nói xong tình hình của mình, con mắt của Trần Lăng liếc nhìn tiểu Thanh đang quấn trên người của Tiêu Trần, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, thế nhưng cũng không nói gì thêm, rồi sau đó nhìn về phía Tiêu Trần nói:
"Ta nói xong rồi, ngươi có thể cảm thấy ta không còn là Trần Lăng lúc trước nữa, hơn nữa, ngươi đến nơi này làm gì? Muốn truyền thừa từ ta sao?"
Nghe những lời nói đó, Tiêu Trần đặt mông ngồi thẳng xuống bên cạnh Trần Lăng, hùng hùng hổ hổ nói:
"Cút. Có cái rắm, lão tử còn cần phải để ý đến truyền thừa rác rưởi của ngươi hay sao. Lão tử chỉ đến thăm xem ngươi đã chết hay chưa còn nhặt xác cho ngươi đấy."
Nói xong, Tiêu Trần lấy hai viên đan dược chữa thương từ trong nạp giới đưa cho Trần Lăng. Thấy vậy, Trần Lăng mỉm cười, cũng không nói gì thêm, ăn đan dược.
Uống đan dược chữa thương xong, Trần Lăng nhanh chóng bắt đầu chữa thương. Thương thế của hắn ta đúng thật là quá nặng, kéo theo cái cơ thể như vậy thì hai người dù có muốn chạy thì cũng khó mà chạy được. Vì vậy vì kế hoạch của hôm nay, chỉ có thể chữa trị cho vết thương trước, xong rồi mới nói đến những thứ khác.
Trần Lăng nhắm mắt trị thương, Tiêu Trần vì vậy mà thành hộ pháp. Hắn liếc nhìn Trần Lăng cũng không có gì thay đổi, thật sự không nghĩ rằng tên này lại chính là Thượng Cổ Đại Năng chuyển thế. Chỉ có điều đây cũng không phải là vấn đề quan trọng đối với Tiêu Trần, chỉ cần hắn ta vẫn còn là Trần Lăng, như vậy thôi đã đủ rồi.
Không có việc gì để làm, Tiêu Trần lấy Bí Pháp Thú Hóa mà lúc trước đã lấy được của Trần Man ra lật xem.
Thật ra hắn đã muốn tu luyện bộ bí pháp này từ sớm rồi, thế nhưng mà tìm mãi cũng không thấy tinh huyết của yêu thú phù hợp. Dù sao thì thú hóa này cũng chỉ có thể luyện hóa một loại tinh huyết của yêu thú, một khi đã luyện hóa thì sẽ không thể sửa đổi lại.
Điều này khiến cho Tiêu Trần vô cùng xoắn xuýt, tinh huyết của yêu thú cấp quá thấp thì Tiêu Trần nhìn chướng mắt. Hơn nữa cho dù là tu luyện thì uy lực thú hóa cũng có hạn, không tạo ra tác dụng quá lớn.
Mà tinh huyết của yêu thú cấp cao thì Tiêu Trần lại không có cách nào lấy được. Như vậy, ròng rã hơn ba tháng, mặc dù đã ghi nhớ phương pháp tu luyện thú hóa vào trong lòng, thế nhưng hắn cũng chưa tu luyện.
Liếc nhìn một cách chán nản, theo như suy nghĩ của Tiêu Trần, nếu như bí pháp này đặc thù như thế thì ít nhất cũng phải là tinh huyết của yêu thú cấp năm mới có thể luyện, thế nhưng mà đi đâu để tìm yêu thú cấp năm? Hơn nữa cho dù có tìm ra được thì bản thân hắn sao có thể làm đối thủ của nó.
Hắn không biết phải làm sao, nhưng mà đúng lúc này, Trần Lăng không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, hắn ta đã đoạt lấy thú hóa từ trong tay của Tiêu Trần, thuận tay lật xem một lần rồi sau đó nói:
"Bí pháp không tệ, rất mạnh, chỉ cần có đầy đủ tinh huyết của cường đại yêu thú. Trên cơ bản, bí pháp này có thể nói là không có giới hạn, mạnh yếu hoàn toàn phụ thuộc vào cấp bậc tinh huyết của yêu thú."
Ngay cả Thượng Cổ Đại Năng chuyển thế Trần Lăng sau khi lật xem Bí Pháp Thú Hóa cũng khen không dứt miệng, chỉ có điều nghe được những lời này của hắn ta, Tiêu Trần lại tức giận trả lời:
"Ngươi nói cũng đơn giản thật, đi đâu mà tìm tinh huyết của yêu thú cấp cao chứ?"
"Bởi vậy ta mới nói ngươi đấy, có phúc mà không biết hưởng, đây, tinh huyết yêu thú của cái thứ này thì không phải là của quý sao? Dùng nó đi, dùng nó đi, cam đoan sẽ không khiến ngươi phải thất vọng."
Sau khi nghe Tiêu Trần nói, Trần Lăng tiện tay ném Bí Pháp Thú Hóa lại cho Tiêu Trần, rồi sau đó nở nụ cười chỉ vào Tiểu Thanh mà nói.
Dùng tinh huyết của Tiểu Thanh, nghe Trần Lăng nói như vậy, Tiêu Trần cũng ngây người ra, đúng vậy, tại sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này? Nhưng sau đó hắn lại nghĩ lại, không được, bây giờ Tiểu Thanh cũng chỉ là yêu thú cấp hai, tinh huyết của nó cũng được sao?
Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Tiểu Thanh, sau đó lại quay đầu hỏi Trần Lăng:
"Ngươi biết Tiểu Thanh là yêu thú gì sao?"
Lúc trước hắn cũng có tìm và đọc sách cổ, nhưng mà đáng tiếc là không có một loại yêu thú nào có thể so sánh với Tiểu Thanh.
Đối với câu hỏi của Tiêu Trần, Trần Lăng ra vẻ thần bí cười nói:
"Thiên cơ bất khả lộ, hãy tin ta, ngươi cứ dùng đi, nó sẽ khiến ngươi hài lòng."
Thấy Trần Lăng không chịu nói, Tiêu Trần tức giận trả lời:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!