– Đã có chuẩn là tốt rồi.
Sở Mộ cũng không có hỏi nhiều chuẩn cái gì, biểu lộ ra vẻ cao thâm. Hắn biết rõ, không có sự tình tốt như vậy đưa tới cho hắn một tam dương quả.
Trong bách thảo đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh), tam dương quả là một trong những linh dược luyện chế phá khí hoàn. Nếu như phục dụng luôn thì hiệu quả so với tụ khí hoàn cũng lớn hơn gấp bội, giá trị phi phàm. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Sở Mộ đáp ứng, huống chi tu vi của mấy người này hắn không thèm để ý đến.
– Các hạ, chúng ta còn chưa có nhận thức sở trường của nhau. Các hạ có thể nói cho chúng ta biết bản thân đang tu luyện kiếm thuật gì không?
Đột nhiên, một tiểu thanh niên kiếm giả tán tu nhỏ con chen miệng nói.
– Ta tu luyện hai môn kiếm thuật, một môn kiếm thuật nhập môn, một môn kiếm thuật trung giai.
Sở Mộ nói ra, trên mặt lộ ra một loại tự đắc và kiêu ngạo thích hợp.
– Kiếm thuật trung giai!
Cả bốn kiếm giả tán tu kinh hô một tiếng, hết sức kinh ngạc. Đồng thời bọn hắn cũng che giấu động tác liếc nhìn lẫn nhau. Cả bốn người đều không giấu nổi một tia hưng phấn và kích động.
– Các hạ không hổ là đệ tử Thanh Phong kiếm phái, nhất định được kiếm phái coi trọng. Nếu không, tại sao lại có thể tu luyện một môn kiếm thuật trung giai.
Tên kiếm giả tán tu cầm đầu tên là Lưu Đào cười nói, nịnh nọt Sở Mộ.
– Cũng không có gì, chẳng qua bởi vì ta có chút thiên phú về kiếm thuật, một vị trưởng lão trong bản phái có chút thưởng thức đối với ta mà thôi.
Sở Mộ lại làm ra bộ đắc ý, phất phất tay nói.
– Không biết các hạ đã tu luyện môn kiếm thuật trung giai này tới trình độ nào?
Lưu Đào dùng một loại ngữ khí sợ hãi ẩn chứa thán phục, hỏi.
– Cơ bản là luyện thành, có thể thi truyển sát chiêu. Nhưng cần mấy hơi thời gian chuẩn bị.
Sở Mộ làm ra bộ hận không thể nói ra tất cả bí mật, hảo hảo ở trước mặt đám kiếm giả tán tu này khoe khoang một chút. Hắn còn giả bộ như tiếc hận, thở dài một hơi, nói:
– Đáng tiếc, ta hiện tại tu vi kiếm khí quá thấp, chỉ có thể thi triển một lần sát chiêu, thi triển xong, kiếm khí còn thừa không nhiều lắm. Cho nên đến lúc đó, một khi ta thi triển sát chiêu công kích hắc bối hùng, tiếp theo ta sẽ không có bao nhiêu sức chiến đấu.
– Yên tâm đi, uy lực sát chiêu kiếm thuật trung giai rất mạnh, một khi đánh trúng hắc bối hùng, hắc bối hùng cho dù không lập tức tử vong, cũng tuyệt đối sẽ trọng thương mất đi sức chiến đấu.
Đáy mắt Lưu Đào hiện lên vẻ mừng như điên, vội vàng đè xuống, nhưng là ngữ khí hắn vẫn có chút bởi vì hưng phấn mà run rẩy:
– Chúng ta đều vì các hạ hộ pháp, khiến cho các hạ khôi phục tu vi kiếm khí.
Nói xong, Lưu Đào đột nhiên thò tay ngăn lại mọi người, liếc tiểu thanh niên nhỏ con.
Tiểu thanh niên nhỏ con hóp lưng lại như mèo đi lên phía trước, móc ra cái gì đó trong bao vải bên hông. Một đoàn đen sì còn tản mát ra mùi thơm ngát ngọt ngào, Sở Mộ như có điều suy nghĩ.
Chợt, tiểu thanh niên này trốn ở sau một tảng đá lớn, ném thứ đồ vật đen sì trong tay ra bên ngoài. Cách tảng đá lớn không xa, tựa hồ có động tĩnh, có tiếng hô trầm thấp buồn bực truyền đến. Chỉ có điều bởi vì cách một tảng đá lớn cho nên Sở Mộ không thể nhìn thấy phía sau có cái gì.
– Đó là mật ong Sát Nhân Phong, là thứ hắc bối hùng thích ăn nhất. Hắc bối hùng vừa nhìn thấy mật ong Sát Nhân Phong căn bản sẽ không cự tuyệt, trực tiếp ăn luôn.
Lưu Đào thấp giọng giải thích:
– Mà chúng ta ở trong mật ong đã cho rất nhiều thuốc tê, trong vòng nửa nén hương, dược lực sẽ phát tác. Đến lúc đó hắc bối hùng sẽ chịu ảnh hưởng, động tác chậm chạp, phản ứng trì độn, thực lực giảm đi ít nhất ba phần, đến lúc đó chúng ta lại vì các hạ sáng tạo cơ hội. Sát chiêu kiếm thuật trung giai tuyệt đối có thể đánh trúng hắc bối hùng.
Sở Mộ nghe xong, lập tức hiểu rõ, dưới tác dụng của thuốc tê, hắc bối dùng mất đi ba thành thực lực. Bọn hắn thì càng không có nắm chắc tiêu diệt được hắc bối hùng. Về phần tại sao không dùng độc dược, rất đơn giản. Một khi dùng độc dược, dược tính sẽ lưu lại ở trong cơ thể hắc bối hùng, khiến cho giá trị của nó mất đi không ít.
Phải biết rằng, hắc bối hùng là Hung thú trung cấp, da gấu, bàn chân gấu, thậm chí thịt gấu, gấu cốt, gấu huyết, vân…vân, cũng có thể bán đi với giá rất cao.
Rất nhanh, thời gian nửa nén hương trôi qua.
– Động thủ đi, các hạ, thỉnh toàn lực ra tay.
Lưu Đào nói ra, chợt, mấy người liên tục rút kiếm, bước nhanh vọt tới trước. Sở Mộ cũng đi theo tiến lên, phóng qua tảng đá lớn, chứng kiến một đầu Gấu Xám khổng lồ ngã sấp trên đất, phần lưng da lông màu đen nghiêm chỉnh từ đỉnh đầu.
Sở Mộ cũng chứng kiến, vài mét sau lưng hắc bối hùng, có một cây linh dược. Ở bên trong, lá cây ba múi kết lấy một viên long nhãn màu đỏ, mê người ướt át. Chính là tam dương quả.
Bọn người Lưu Đào xuất hiện, đằng đằng sát khí lập tức kinh động hắc bối hùng.
– Rống……
Hắc bối hùng thức tỉnh, đột nhiên đứng dậy, bàn chân gấu vừa thô vừa to dậm xuống mặt đất. Hai mắt bắn ra hào quang hung tàn khát máu đến cực điểm, miệng đột nhiên mở ra hướng về phía bọn người Sở Mộ, phát ra một tiếng gào thét giống như Thiên Lôi cuồn cuộn, nháy mắt phảng phất đất rung núi chuyển.
Uy thế như vậy, khiến cho người ta biến sắc.
– Sát!
Lưu Đào hét lớn một tiếng, hai tay giơ kiếm lên cao, một nhảy dựng lên. Một kiếm giống như khai sơn phá thạch, giống như phách trảm, khí thế khinh người. Lưu Đào có chút không giống với người bình thường, kiếm của hắn dài hơn một ít, bản rộng, rất nặng. Trảm xuống một kiếm uy lực càng mạnh hơn nữa.
Còn ba người khác, liên tục xông về phía trước, đi theo bên cạnh phát động công kích quấy nhiễu hắc bối hùng.
Sở Mộ lại không có trực tiếp ra tay mà chỉ chăm chú nhìn hắc bối hùng.
– Rống…..
Những vật nhỏ này cũng dám đối với chính mình động thủ, hắc bối hùng càng thêm phẫn nộ, mắt nhỏ bịt kín một huyết sắc quang mang. Nó lại giống như nhân loại đứng thẳng người bằng hai chân sau. Hai chân trước giơ lên hung hăng chộp về phía Lưu Đào giống như đập ruồi. Một chưởng này quá mạnh mẽ, nếu như bị đập trúng liền tan xương nát thịt.
Kình phong gào thét, giống như sóng lớn bài không mà đến, sắc mặt Lưu Đào đại biến, cưỡng ép thay đổi thủ đoạn, đại kiếm chém về phía cự chưởng hắc bối hùng.
“Phanh”, đại kiếm sắc bén, chỉ lưu lại một đạo dấu vết màu trắng nhàn nhạt dưới bàn chân gấu, Lưu Đào lại bị một chưởng hắc bối hùng đánh bay về phía sau.
Ba tên kiếm giả tán tu còn lại, vọt tới hai bên hắc bối hùng, nhằm tới hai bên sườn và phần bụng của nó thi triển kiếm thuật.
Ba kiếm, ba thức sát chiêu kiếm thuật cấp thấp, đồng thời đánh trúng thân hình hắc bối hùng, kiếm khí tung hoành, trên người hắc bối hùng lưu lại một đạo vết thương, máu tươi đầm đìa.
– Rống….
Hắc bối hùng nổi giận, giơ lên một chưởng, bàn chân gấu giơ cao, toát ra một chưởng sáng bóng màu vàng nhạt, hung hăng chụp tới, thật giống như là đập côn trùng vậy.
– Mau lui lại, là hùng nộ!
Lưu Đào nhanh chóng nhấp nhô lộn hai vòng liền đứng dậy, nhìn thấy hắc bối hùng tấn công, sắc mặt đại biến, quát.
Hùng nộ là thú kỹ của hắc bối hùng. Là thú kỹ cấp thấp, uy lực tương đương sát chiêu kiếm thuật cấp thấp, nhưng con hắc bối hùng này lại có thực lực tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, thi triển Hùng nộ, đương nhiên uy lực khác thường.
Phanh! Một tiếng nổ mạnh, đại địa chấn động, mặt đất vỡ vụn, trực tiếp tạc ra một cái hố. Cát đá giống như ám khí bắn phá bốn phía xung quanh, lực lượng trùng kích cường đại khiến cho ba kiếm giả tán tu bay ngược ra sau. Trong đó một người chậm bước bị quét trúng, nửa người kịch liệt đau nhức, phun ra một ngụm máu tươi.
– Sát!
Vẻ mặt Lưu Đào bi phẫn, hét lớn một tiếng, xuất kiếm, Hổ Khiếu Sơn lâm. Dưới đại kiếm, rõ ràng một đầu Mãnh Hổ hiện ra, là Hổ Khiếu cuồng sát, uy lực so với Vương Lỗi thi triển còn mạnh hơn vài phần.
Hắc bối hùng ăn mật ong có chứa thuốc tê, phản ứng trì độn hơn không ít, lập tức bị Lưu Đào đánh trúng. Phanh một tiếng, phần bụng xuất hiện một vết thương, máu tươi phun, lực lượng khổng lồ càng làm cho hắc bối hùng rút lui hai bước.
– Các hạ, còn không ra tay.
Lưu Đào một kiếm đắc thủ nhưng lại vội vàng lui về sau, đồng thời nói với Sở Mộ.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, phải chăng ngươi cảm thấy sát khí đang đến gần, tử thần như đang vờn quanh …. Thanh Phong Tuyệt Sát!
Sở Mộ trảm hư không, trên thân kiếm màu xanh sáng bóng, áp súc thành một đạo Phong nhận vượt qua nửa mét, phảng phất chặn ngang, chặt đứt bầu trời.
Một kiếm này….. Quá nhanh….. Quá mãnh liệt!
Mấy người Lưu Đào thấy một kiếm này hai mắt trừng lớn. Sát chiêu kiếm thuật trung giai, đây chính là thứ mà kiếm giả tán tu bọn hắn thèm thuồng nhưng lại không cách nào có được.
Hắc bối hùng có thể cảm giác được nguy hiểm cực hạn tới gần, muốn né tránh, nhưng là nó bị thuốc tê khiến cho phản ứng trì độn. Mà Sở Mộ, lại bắt lấy thời cơ trong nháy mắt, ngay sau khi Lưu Đào bị Hổ Khiếu cuồng sát đánh trúng lui về phía sau.
Không có phong, tất cả phong phảng phất đều bị áp súc ngưng tụ thành một ngọn phong nhận chém giết mà đến. Nhưng bên tai Lưu Đào lại vang lên tiếng gió gào rú, phảng phất có một cổ gió mạnh đập vào mặt, thổi trúng bọn hắn.
PHỐC!
Thanh Phong Tuyệt Sát dùng tư thái không thể chống cự, sắc bén vô cùng, chém mạnh về phía phần bụng hắc bối hùng. Chỉ trong nháy mắt, phần bụng hắc bối hùng bị trảm cắt ra một đạo vết thương khủng bố, máu tươi điên cuồng bắn ra. Hắc bối hùng phát ra tiếng gầm gừ đau đớn thê thảm, liên tiếp lui về phía sau, cả thân thể giống như là một gốc cây tráng kiện ngã xuống.
Phanh! Một tiếng vang thật lớn, mặt đất chấn động, bụi đất tung bay, phần bụng hắc bối hùng tổn thương cực lớn máu tươi vẫn còn phun vãi ra, rơi trên thân thể, thấm ướt da lông màu xám.
Mơ hồ còn có thể chứng kiến nội tạng từ miệng vết thương khủng bố lòi ra ngoài. Miệng vết thương kia giống như miệng của một con quái vật vậy.
– Rống…. Rống…..
Toàn thân Hắc bối hùng run rẩy, lăn lộn, bàn chân gấu vừa thô vừa to điên cuồng vỗ đập xống mặt đất. Dường như có vậy thì mới làm giảm bớt được thống khổ mà nó phải chịu. Máu tươi không ngừng chảy ra, mặt đất chung quanh biến thành màu đỏ. Hắc bối hùng giãy dụa càng ngày càng vô lực.
– Tốt….. Kiếm thuật trung giai … Hảo cường….
Lưu Đào đứng dậy, nuốt từng ngụm nước bọt một cách khó khăn, gian nan nói. Nội tâm hắn vô cùng kích động, giống như môn kiếm thuật trung giai này hắn sắp học được vậy.
Mấy tên kiếm giả tán tu khác, cũng trợn mắt há mồn, nhìn chằm chằm vào miệng viết thương cực lớn trên bụng hắc bối hùng, thật lâu không ai nói một câu. Bọn hắn đều vì một kiếm của Sở Mộ mà kinh ngạc đến ngây người.
– Hổn hển…. Hổn hển….
Sở Mộ thở gấp, sắc mặt có chút trắng bệch, dựa lưng vào tảng đá lớn. Sau khi thở gấp mấy hơi, nét mặt lộ ra vẻ đắc ý:
– Thế nào…. kiếm thuật của ta….rất lợi hại đúng không….
– Môn kiếm thuật trung giai này của các hạ tên gọi là gì?
Lưu Đào hỏi.
– Thanh Phong kiếm thuật, như thế nào? Các ngươi muốn?
Sở Mộ đột nhiên hỏi, khiến cho bọn người Lưu Đào dừng bước chân lại, có chút bối rồi trở tay không kịp. Chợt, Lưu Đào nở nụ cười mà như không cười nói.
– Kiếm thuật có uy lực mạnh như vậy, dĩ nhiên chúng ta muốn. Các hạ đã có ý chỉ giáo vậy thì không thể tốt hơn. Tuy nhiên, để tránh phiền toái cho các hạ, các hạ hay là vẫn nên giao bản kiếm thuật cho chúng ta.
– Kiếm phổ ? Ta không mang theo. Tuy nhiên, nếu các ngươi có giấy bút thì ta có thể miêu tả lại, đảm bảo cũng giống như kiếm phổ.
Sở Mộ cười nói, điều này khiến cho bọn người Lưu Đào không sao hiểu được. Thái độ của bọn hắn hiện giờ đã rõ ràng, nhìn là biết không có hảo ý thế nhưng bộ dáng Sở Mộ vậy mà một mực không biết, còn chủ động nói ra.
– Rất tốt, các hạ phối hợp như vậy, đến lúc đó sẽ bỏ qua cho ngươi một mạng.
Lưu Đào cười quái dị nói.
– Lời này của các hạ có ý gì?
Sở Mộ tựa hồ giờ mới hiểu được, sắc mặt càng trắng. Bộ dáng muốn lui về phía sau nhưng lại bị tảng đá lớn ngăn trở. Lập tức giơ kiếm lên che trước người, vẻ mặt cảnh giác.
– Xem ra các hạ cũng không có trì độn, thật là có chút ngốc ah.
Lưu Đào cười quái dị, mà hai tên kiếm giả tán tu kia cũng cười lớn. Chỉ có tên kiếm giả tán tu bị thương lấy ra thuốc đắp lên người, bản thân dựa vào một gốc cây xem Sở Mộ như một kẻ đần.
– Ngươi thực cho rằng, chúng ta sẽ không công đem tam dương quả tặng cho ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ, chẳng lẽ đệ tử kiếm phái đều ngốc như ngươi?
Lưu Đào tiếp tục cười nhạt nói. Mặt khác hắn cùng hai tên kiếm giả tán tu tạo thành vòng vây tam giác, cách Sở Mộ 2m, phòng ngừa Sở Mộ đào tẩu. Cho dù lúc này bộ dáng Sở Mộ có phần suy yếu.
– Lão tử bình sinh ghét nhất là đệ tử kiếm phái, một đám ngốc mà còn cho rằng mình rất lợi hại. Không phải là có kiếm phái làm chỗ dựa sao? Luyện đến luyện đi cũng chỉ là một đám đần chỉ biết luyện kiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!