Dưới tình huống bình thường, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát không bằng Diệu Dương Phổ Chiếu. Nhưng Sở Mộ lại dùng tới phong cảm ngộ huyền diệu, hơn nữa tốc độ nhanh hơn. Lý Hạ vừa mới né tránh kiếm khí của Sở Mộ lại bị Sở Mộ lập tức bắt lấy biến tốc, không cách nào tránh đi, chỉ có thể ngạnh kháng, bị Thanh Phong Tuyệt Sát chém trúng, bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi. Trên ngực và trên cánh tay, vết thương thấu tận xương.
– Điều này sao có thể?
Lý Hạ không tin nổi, thân thể đau đớn giống như đang nằm mơ. Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, đuổi theo Lý Hạ, Thanh Phong Phất Diện của Sở Mộ không thể né tránh không thể ngăn cản, chém giết mà ra, xẹt qua cổ Lý Hạ, máu phun như suối.
Đến chết, Lý Hạ cũng không tin mình lại chết trong tay một đệ tử ngoại môn kiếm phái mà mình xem thường.
– Không….đừng giết ta….
Một trong hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, ngồi trên mặt đất liên tục đạp chân lui về phía sau, nét mặt sợ hãi, liên tục cầu xin tha thứ, cực kỳ chật vật:
– Ngươi giết sư huynh Lý Hạ , sư phó trưởng lão Diệu Nhật của hắn nhất định sẽ truy ra, nếu như ngươi thả ta, ta sẽ lấy lí do sư huynh Lý Hạ bị hung thú giết chết nói cho trưởng lão Diệu Nhật.
Tên đệ tử ngoại môn khác, đã bị Sở Mộ chém chết từ trước, nằm trong vũng máu.
– Kiếm giả phải có phong mang, phải có ngạo cốt.
Thần sắc Sở Mộ đạm mạc, hai mắt lăng lệ ác liệt bức thẳng đối phương, bách luyện kiếm trực chỉ. Hắn đối với biểu hiện của đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái rất thất vọng, xem thường.
Đồng thời, hắn cũng không có nghĩ sẽ buông tha đối phương. Cái này chính là lưu lại hậu hoạn cho bản thân.
Mặc dù lúc này, có thể chém giết kiếm giả Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Nhưng, mỗi một vị trưởng lão kiếm phái đều là đại cao thủ siêu việt Kiếm Khí Cảnh. Cho dù tạo nghệ kiếm thuật của hắn có tinh thâm hơn nữa nhưng cách biệt thực lực ít nhất cũng phải trăm lần. Đối phương chỉ cần một kiếm là có thể diệt sát hắn.
Kiếm khí hội tụ bên ngoài, bám trên thân kiếm, Sở Mộ khẽ vung tay, kiếm khí bắn ra.
– Không… trưởng lão Diệu Nhật sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tên đệ tử ngoại môn rống lên một tiếng tuyệt vọng rồi bị kiếm khí cắt qua cổ, ngã xuống đất bỏ mình, nét mặt sợ hãi không cam lòng.
Đối với Sở Mộ, tiếp theo chính là thu hoạch. Hắn tìm kiếm trên thi thể năm người, được không ít thứ tốt. Bốn viên tụ khí hoàn, tám viên hồi khí hoàn, năm viên chì huyết hoàn. Ngoài ra, lại có một luyện khí hoàn tìm được ở trên người Lý Hạ. Sở Mộ còn tìm được một quyển sách cũ, trên bìa sách có ghi bốn chữ to màu vàng: Kiếm Khí Hộ Thể.
Sở Mộ lật sách xem qua liền biết rõ cái gì gọi là Kiếm Khí Hộ Thể.
– Không ngờ là một môn bí pháp…..
Kiếm khí bí quyết, kiếm thuật, kiếm kỹ, thân pháp, bộ pháp đều là những thứ không thể thiếu đối với kiếm giả. Mà bí pháp lại càng thưa thớt trân quý, thường thường có thể giúp cho kiếm giả tăng thực lực lên rất nhiều.
– Kiếm khí hộ thể, theo như quyển bí pháp này là dùng kiếm khí rèn luyện thân thể. Chỉ cần hiểu được một chút da lông thôi cũng có thể hình thành bên ngoài cơ thể một tầng kiếm khí hộ thể vô hình, có tác dụng bảo vệ.
Sở Mộ lẩm bẩm nói:- Đáng tiếc, cái môn bí pháp này, chỉ có tàn thiên. Trong sách chỉ ghi lại tầng thứ nhất và tầng thứ hai, không biết có cấp bậc gì?
Tuy rất ngạc nhiên nhưng Sở Mộ biết đây không phải là địa phương tu luyện.
Trừ những thứ đó ra, Sở Mộ cũng không tìm thấy những thứ khác. Dù sao ngân lượng hay những thứ lặt vặt khác đối với sinh hoạt của các đệ tử trong kiếm phái không có bao nhiêu tác dụng. Đi ra bên ngoài, tự nhiên sẽ không mang theo.
Sở Mộ lại mở bao vải mà hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái mang theo. Bên trong đều là tài liệu hung thú, hơn nữa còn là hung thú trung cấp.
– Răng nanh của hung nha bạo lang, giá trị cao hơn răng nanh của hung nha lang.
Hung nha bạo lang là biến dị trong hung nha lang, là hung thú trung cấp, tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.
– Xương tay của thiết tí viên….. Chỉ huyết hoa….. Thổ long căn.
Thu hoạch của mấy tên đệ tử Thanh Lan kiếm phái này coi như tương đương phong phú, một khi mang về Thanh Lan kiếm phái, liền có thể hối đoái không ít điểm cống hiến, nhưng đáng tiếc, tất cả bây giờ là của Sở Mộ.
Nhưng Sở Mộ lại gặp phiền toái, đồ vậy của hắn bây giờ quá nhiều. Nếu như mang hết toàn bộ thì rất nặng, không thể nào mang theo lên núi. Sở Mộ đành phải vứt bỏ một ít, chỉ để lại linh dược và một ít tài liệu hung thủ đóng gói lại. Chỉ có thế cũng đã là một bao lớn, tối thiểu cũng phải bốn mươi, năm mươi cân.
– Hôm nay tu vi của ta đã là Kiếm Khí Cảnh lục đoạn sơ kỳ, có một viên Luyện Khí hoàn và bốn viên tụ khí hoàn, ít nhất có thể cho ta đạt tới lục đoạn hậu kỳ thậm chí đỉnh phong, về sau sẽ vì đột phá thất đoạn mà chuẩn bị. Lần lịch lãm rèn luyện ở Bách Thú Cốc có thể chấm dứt.
Sở Mộ âm thầm nói ra, chợt liếc bách luyện kiếm trong tay:
– Trên thanh kiếm này có tiêu chí của Thanh Phong kiếm phái, mang về sẽ gặp rắc rối lớn, chỉ có thể vứt bỏ.
Bách luyện kiếm cứng cỏi và sắc bén, khiến cho hắn thoả mãn. Nhưng cân nhắc đến phiền toái sau khi phản hồi kiếm phái, Sở Mộ không thể không đem vứt bỏ.
– Ba thanh bách luyện kiếm của đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái cũng không tệ. Đáng tiếc, cũng không thể mang về. Nếu không, việc ba đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái chết, dưới sự tra xét của Thanh Lan kiếm phái có thể truy xét đến ta. Nhưng ta lại không thể tay không. Nếu không vạn nhất tao ngộ nguy hiểm, không có kiếm trong tay, thực lực của ta giảm bớt đi nhiều.
Nói xong, Sở Mộ cầm lấy một ba bội kiếm của đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, cũng là tinh cương kiếm, thân kiếm mũi kiếm bóng loáng sắc bén nguyên vẹn, phần che tay còn có tiêu chí Thanh Lan kiếm phái.
Sở Mộ cầm một thanh bách luyện kiếm lên xóa tiêu chí này đi, khiến cho người ngoài nhìn thấy giống như bị mài mòn, không phân biệt được.
– Đã đến lúc trở về.
Đeo bao vải trên lưng, tay trái cầm kiếm, đi nhanh về phía trước, chính là cửa vào Bách Thú Cốc mà lúc đầu Sở Mộ đi vào.
– Hôm nay thực lực của ta, có thể chém giết Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, mà thực lực Vương Phong, cũng là Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Muốn giết hắn, chắc có lẽ không khó khăn.
– Chỉ là, hiện tại ta vẫn là đệ tử ngoại môn, mặc dù có mặc dù có quyền lợi khiêu chiến đệ tử nội môn, nhưng chỉ có thể phân ra thắng bại, không cách nào định sinh tử, xem ra chỉ có chờ sau khi ta đột phá Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, sẽ cùng Vương Phong tiến hành cuộc chiến sinh tử, chỉ sợ đến lúc đó không cần ta chủ động đưa ra khiêu chiến, Vương Phong liền không nhịn được nhảy ra. Tu vi đạt đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, thực lực của ta nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, muốn giết Vương Phong lại càng đơn giản.
Đi qua mấy tảng đá lớn bên cạnh. Đột nhiên, kình phong gào thét, một cỗ tanh hôi đập vào mặt. Chỉ thấy một đầu hung nha lang tập kích từ trên xuống, miệng mở lớn, bốn cái răng nang giống như mũi kiếm theo gió mà đến.
Sở Mộ cũng không thèm nhìn, hai ngón tay phải khép lại như kiếm, kiếm khí chung quanh hội tụ, ngón tay khẽ vung chém ra một đạo kiếm khí trong suốt bắn vào trong miệng hung nha lang. Hung nha lang kêu thảm một tiếng bay ngược trở lại đâm sầm vào một tảng đá lớn rơi xuống, phum ra mấy ngụm máu, hung tàn trong mắt biến mất chuyển thành sợ hãi. Hung nha lang vội vàng đứng dậy chạy thục mạng.
Sở Mộ cũng không có đuổi giết, chỉ là một thớt hung nha lang mà thôi. Đối với hắn lúc này muốn giết lúc nào cũng được.
……
– Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái thật sự để cho ta quá thất vọng, mấy trăm đệ tử ngoại môn, vậy mà tìm không ra một người có thể chiến với ta một trận. Ngay cả người gọi là Đệ Nhị Nhân đệ tử ngoại môn cũng chỉ có thể tiếp ba kiếm của ta mà thôi.
Sở Mộ vừa mang bao vải trở về kiếm phái. Lúc đi qua khu Bắc của đệ tử ngoại môn, đột nhiên nghe được một câu tràn ngập ngạo nghễ và khinh thường như vậy liền giật mình nhìn sang. Hắn thấy rất nhiều người đang tụ tập một chỗ liền hiếu kì đi qua.
Cả một đám người đang vây quanh một khoảnh đất trông chừng trăm mét vuông. Bên trong là một kiếm giả thiếu niên y phục màu nâu, tinh cương kiếm trong tay trực chỉ phía trước. Mà mũi kiếm chỉ về phía một kiếm giả trẻ tuổi y phục màu xám, niên kỉ so với đối phương còn lớn hơn một hai tuổi, hiện giờ đang nửa ngã xuống mặt đất, hai tay chèo chống. Tinh cương kiếm của hắn rơi ở bên cạnh, cổ họng lại bị đối phương dùng kiếm chỉ vào, không dám động chút nào. Nhưng trong mắt hắn có phẫn nộ cùng một tia sợ hãi.
– Nghe nói Thanh Phong kiếm phái các ngươi có người gọi là Lý Dương, là đệ nhất nhân đệ tử ngoại môn, gọi hắn xuất hiện đi.
Lúc này, một giọng nói khác vang lên, cũng tràn ngập ngạo nghễ cao cao tại thượng. Sở Mộ nhìn qua, là một kiếm giả trẻ tuổi mặc y phục màu nâu, tay trái cầm kiếm khoanh trước ngực, nét mặt ngạo khí nghiêm nghị.
– Hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái này quá kiêu ngạo!
– Vậy mà chạy đến Thanh Phong kiếm phái chúng ta giương oai!
Đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái nghị luận liên tục, ngữ khí cực kỳ bất mãn.
– Thế nhưng kiếm thuật của hắn rất mạnh. Ngay cả sư huynh Dương Dịch cũng không tiếp được một kiếm.
Thì ra kiếm giả bị đối phương chỉ kiếm vào cổ họng là Dương Dịch, tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn trung kỳ. Bên trong đệ tử ngoại môn cũng có phần danh tiếng. Không nghĩ tới, lại bị đối phương dùng một kiếm đánh bay tinh cương kiếm, một kiếm kích ngã xuống đất, bị đối phương kề kiếm vào cổ họng. Ngay cả một kiếm cũng không kịp thi triển.
Mà trước Dương Dịch cũng có hơn mười đệ tử Kiếm Khí Cảnh lục đoạn tới giao thủ, tất cả đều thua dưới một kiếm.
– Chỉ có sư huynh Lý Dương mới có thể đả bại hắn.
– Tránh đường, tránh đường, Lý Dương đến. Đệ tử Thanh Lan kiếm phái, các ngươi không còn đắc ý được nữa.
Âm thanh này vừa vang lên, đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái liên tục kích động, tự giác nhượng xuất một con đường. Một kiếm giả trẻ tuổi y phục màu xám đi vào. Nhìn qua hắn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao lớn thẳng tắp như kiếm, trong mắt chứa tinh mang, bước đi tự nhiên vậy mà tản mát ra một cỗ khí thế lăng lệ ác liệt.
– Ngươi chính là Lý Dương? Nhìn qua thật có điểm bổn sự, hi vọng ngươi không để ta thất vọng, có thể tiếp nhiều hơn một kiếm, để cho ta tận hứng.
Đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái lộ ra kinh ngạc, chợt khẽ cười một tiếng, tinh cương kiếm trực chỉ Lý Dương, ngữ khí bức người.
– Như ngươi mong muốn!
Lý Dương mở miệng, thanh âm có chút hùng hậu, chậm rãi rút ra tinh cương kiếm, trực chỉ đối phương, khí thế lăng lệ ác liệt.
Một hồi đại, sắp diễn ra.Mũi kiếm tương đối, lăng lệ ác liệt bức người, một trận gió lăng không thổi tới, xoáy lên cát bụi, gào thét tản ra nhưng không cách nào tới gần quanh thân Lý Dương cùng đệ tử Thanh Lan kiếm phái 2m.
– Hảo cường khí thế ah.
– Đây chính là thực lực bọn họ sao? Thật đáng sợ.
– Đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái rất lợi hại, sư huynh Lý Dương cũng không chút thua kém ah, đối mặt với bọn họ, ta ngay cả dũng khí xuất kiếm đều không có.
Dương Dịch lui qua một bên, thần sắc vô cùng phức tạp.
Trong số đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, Lý Dương hoàn toàn xứng đáng thứ nhất, mà Dương Dịch thứ hai, nhưng Dương Dịch cũng không cam lòng, cố gắng khổ luyện, thề phải đả bại Lý Dương tranh giành đệ nhất.
Chỉ là, ba lượt khiêu chiến Lý Dương, ba lượt đều bị đánh bại, mỗi một lần, đều không thể đỡ quá mười kiếm.
Nghe nói Lý Dương ra ngoài lịch lãm rèn luyện, Dương Dịch cũng ra ngoài lịch lãm rèn luyện, lần này phản hồi nghe nói trong đệ tử ngoại môn xuất hiện một nhân vật tên là Sở Mộ, dễ dàng đánh bại Vương Lỗi, còn cùng thiên tài kiếm thuật danh xưng kiếm thuật cuồng nhân đệ tử nội môn Sư huynh Tiêu Thiên Phong giao phong mấy kiếm mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí có thể chính diện đối kháng sư huynh Vương Phong Kiếm Khí Cảnh bát đoạn.
Nhất là nghe nói xưng hô kiếm thuật đệ nhất Đệ tử ngoại môn, Dương Dịch sinh ra ý muốn được gặp mặt Sở Mộ một lần. Hắn muốn cho Sở Mộ biết rõ, hắn không có tư cách đảm đương danh xưng kiếm thuật đệ nhất Đệ tử ngoại môn.
Bởi vì, Dương Dịch đối với kiếm thuật của mình gần đây rất có tự tin, nhất là sau khi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, tạo nghệ kiếm thuật tăng lên không ít, mà hiện tại Sở Mộ lại ra ngoài lịch lãm rèn luyện, hắn đành phải đứng ở khu Bắc chờ đợi.
Nghe nói Lý Dương trở lại, ý niệm đầu tiên trong đầu Dương Dịch là lần nữa khiêu chiến Lý Dương. Không nghĩ tới, vậy mà xuất hiện hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, khẩu xuất cuồng ngôn, bọn hắn đã chọn ngoại môn Thanh Thủy kiếm phái, hiện tại đến phiên Thanh Phong kiếm phái.
Sau khi hơn mười đệ tử ngoại môn Kiếm Khí Cảnh lục đoạn bị một kiếm đánh bại, Dương Dịch tựu ra tay, vốn cho là có thể đả bại đối phương, không nghĩ tới, lại bị đối phương ba kiếm đánh bại.
Hiện tại, vừa nhìn thấy Lý Dương cùng đối phương đối nghịch, cái loại khí tức lăng lệ ác liệt tán phát ra này, Dương Dịch đã biết rõ, hắn cùng với Lý Dương chênh lệch càng thêm rõ ràng.
– Hai người này, khí thế xác thực phi phàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!