Mọi người cũng đều nhìn ra được tuy hai bên đều đang sử dụng sáu thức đầu Lăng Phong kiếm thuật nhưng Lăng Phong kiếm thuật trong tay Sở Mộ giống như đang sống lại tràn ngập linh tính, từng chiêu từng thức liền mạch biến ảo đến mức gần như không nhìn ra nhược điểm.
Sắc mặt Trang Thu Sinh đại biến, trong mắt rung động, hắn hoàn toàn bị động, tiết tấu trận chiến đã bị Sở Mộ nắm giữ, cũng tương đương với việc hắn đang bị Sở Mộ nắm mũi dắt đi, vô cùng biệt khuất, bi phẫn đến cực điểm.
– Lăng Phong Động!
Trang Thu Sinh miễn cưỡng thi triển sát chiêu thế nhưng sát chiêu chỉ thi triển được có một nữa Sở Mộ đã phá vỡ chiêu thức khiến Trang Thu Sinh thiếu chút nữa thổ huyết.
– Cái gì! Ta không có hoa mắt chứ ? sát chiêu mà cũng bị phá vỡ.
– Không thể tưởng tượng nổi.
– Giống như nằm mơ vậy.
– Tên kia thật sự là biến thái.
Hàn Thụy cười khổ một tiếng:
– Sau này không đấu kiếm với hắn nữa.
– Buông tay!
Sở Mộ khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm khẽ lật, bách luyện kiếm trên tay khẽ áp vào kiếm Trang Thu Sinh rồi đột nhiên vận lực khiến Trang Thu Sinh không thể nào cầm chắc kiếm bị hất văng ra ngoài. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mũi kiếm tỏa ra khí lạnh như độc xà đã kề vào cổ, chỉ cần Sở Mộ khẽ phát lực thì tính mạng Trang Thu Sinh cũng kết thúc.
Sắc mặt Trang Thu Sinh lúc xanh lúc trắng rồi chuyển sang đỏ, cảm giác xấu hổ vô cùng.
– Vậy mà lại bị đánh bại.
Nhóm đệ tử nội môn đứng xem xung quanh trợn mắt há hốc mồm, cảm giác giống như nằm mơ.
– Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận.
Sở Mộ nói xong liền thu kiếm vào vỏ không thèm quan tâm càng khiến Trang Thu Sinh tức giận, sắc mặt Tề Bạch cũng khó coi vô cùng.
– Sư huynh thật là lợi hại a …
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Vi kích động, vì quá hưng phấn mà đỏ lên, cảm giác như muốn nhảy cẫng lên hoan hô.
Không ai để ý đang có một người từ đàng xa đi đến.
Trên Lăng Phong kiếm đài trở nên cực kỳ yên tĩnh mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Không hiểu bọn họ vừa nhìn thấy cái gì nữa ?
Một tên đệ tử nội môn vừa luyện được mấy hôm đã sử dụng Lăng Phong kiếm thuật đánh bại sư huynh tiến vào nội môn hơn 1 năm, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Phải biết rằng, chỉ có đệ tử nội môn thuộc Lăng Phong viện mới được tu luyện Lăng Phong kiếm thuật, là kiếm thuật độc môn của viện, gần như không lưu truyền ra bên ngoài cho nên không thể có chuyện Sở Mộ đã từng luyện qua được.
Bình thường một đệ tử sau khi vào nội môn được hơn 1 năm cho dù không luyện Lăng Phong kiếm thuật đến đại thành thì cũng rất gần rồi vậy mà lại không so được với một tên đệ tử vừa mới tiến vào nội môn.
Tề Bạch không chỉ rung động mà còn sinh ra ý sợ hãi, đồng thời hắn càng thêm hận Sở Mộ.
– Sở Mộ có ở chỗ này không ?
Đột nhiên một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, đánh vỡ khung cảnh tĩnh mịch hiện tại, cũng giúp mọi người từ trong rung động bừng tỉnh.
– Là nàng.
– Đệ tử Chấp pháp.
– Nàng đến đây làm gì cái gì??
– Nàng vừa kêu tên Sở Mộ, hay là Sở Mộ làm ra hành vi vi phạm môn quy nên bị trừng phạt ?
Mọi người vội vàng suy đoán.
– Ta đây.
Sở Mộ đi về phía trước, hắn cũng đã nhận ra đối phương, nàng chính là Lục Tuyết đệ tử chấp pháp đã từng dẫn hắn vào Chấp Pháp Đường lần trước.
– Hóa ra đúng là ngươi.
Lục Tuyết đi về phía Sở Mộ, trong mắt toát ra ý cười chế ngạo:
– Mới tấn thăng làm đệ tử nội môn, liền muốn làm ra hành động ý định dương danh nội môn sao ?
– Có việc gì thì nói luôn đi đừng nói những câu thừa thãi.
Sở Mộ cũng không buồn đôi co miệng lưỡi với đối phương dù dung mạo lẫn thân phận đối phương có hơn người đi nữa, Lục Tuyết khẽ cắn răng, trong lòng thầm giận.
Nàng liền nhớ lại lúc ở ngoại môn Sở Mộ cũng rất cuồng vọng không thèm để nàng vào mắt rồi.
– Tấn thăng làm đệ tử nội môn, uy phong càng lớn a.
Lục Tuyết chế nhạo một câu không để Sở Mộ nói liền nói tiếp:
– Vương Phong có đệ đơn xin Chấp Pháp Đường đề ra sinh tử ra sinh tử kiếm đấu, mà người mà hắn muốn sinh tử chiến chính là ngươi vì vậy trưởng lão Chấp Pháp phái ta đến hỏi ý ngươi có tiếp nhận hay khoonng ?
– Cái gì ? Sinh tử kiếm đấu ?
Mấy người Hàn Thụy nhất thời cả kinh, mặc dù sinh tử kiếm đấu có trong môn quy thế nhưng rất ít xuất hiện, hình như đã 5 năm rồi Thanh Phong kiếm phái không xuất hiện sinh tử kiếm đấu.
– Vương Phong ? Vương Phong là ai ? Ta cảm thấy đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải ?
– Đồ đần, Vương Phong chính là cái tên đã từng đến Lăng Phong Viện chúng ta sính uy, đánh bại rất nhiều người nhưng rồi bị sư huynh Tiêu Tiên Phong đánh đến cút về Minh Lôi Viện.
– Cái gì ? Chính là hắn sao, ta còn nhớ rõ lúc đó tu vi của hắn đã là Kiếm Khí Cảnh bát đoạn hậu kỳ a, kiếm thuật cũng lợi hại, hiện tại cho dù chưa đột phá cửu đoạn thì ít nhất cũng là bát đoạn đỉnh phong, về kiếm thuật thì nhất định càng thêm lợi hại.
– Đúng vậy, Sở Mộ lại trở thành đối tượng mà Vương Phong muốn sinh tử kiếm đấu, luyện kiếm luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao ? Muốn chết thì cũng không nên tìm cách chết như vậy.
Nhóm đệ tử nội môn vừa im lặng được một lúc lại càng thêm náo nhiết thi nhau nghị luận, càng nói càng to, càng nói càng hăng, vừa nói vừa cảm giác quái dị, cảm giác không thể tin được, bọn họ cảm thấy Sở Mộ bị điên rồi.
Riêng Tề Bạch sau khi nghe đệ tử chấp pháp nói vậy cảm giác vui mừng khó kiềm chế, hắn đang lo không biết nên đối phó với Sở Mộ thế nào thì tự nhiên lại có kẻ muốn Sở Mộ chết, một khi Sở Mộ đáp ứng đến lúc đó trên sinh tử kiếm đấu chỉ có một người còn sống mà thôi.
Mà thực lực Vương Phong hơn xa Trang Thu Sinh, lúc Vương Phong đến sính uy cũng đã từng qua chiêu với Trang Thu Sinh và kết quả là Vương Phong chỉ mất 10 chiêu đã đả bại đối thủ.
Bây giờ chỉ còn đợt xem Sở Mộ có đáp ứng hay không mà thôi, tất cả đệ tử nội môn xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi câu trả lời của hắn, Hàn Thụy có chút lo lắng khẽ lắc đầu.
– Tiếp nhận!
Sở Mộ bình tĩnh đáp ứng, Lý Vi đứng bên thiếu chút nữa hôn mê.
– Chết chắc! Chết chắc!
– Lần này Sở Mộ chết chắc rồi, hắn mới chỉ tấn thăng lên đệ tử nội môn được mấy ngày mà thôi còn chưa hưởng thụ đãi ngộ đệ tử nội môn được bao lâu đã chuẩn bị chết rồi, trên sinh tử kiếm đài không có khái niệm tha mạng.
– Đúng vậy, thực lực Vương Phong không phải là một kẻ như Trang Thu Sinh có thể so sánh.
Nghe thấy mấy câu bàn tán đó sắc mặt Trang Thu Sinh tối sầm, cố gắng chịu đựng không phản ứng vì hắn biết đó là sự thật, đúng là Vương Phong lợi hại hơn hắn rất nhiều.
– Mặc dù Sở Mộ vừa mới thắng Trang Thu Sinh nhưng đó là do Trang Thu Sinh mới chỉ sử dụng tu vi thất đoạn mà thực lực Vương Phong thì hơn xa Trang Thu Sinh, hiện tại trong Lăng Phong viện chúng ta ngoài những sư huynh cửu đoạn ra thì chỉ có sư huynh Tiêu Tiên Phong mới có thể thắng Vương Phong.
– Một khi đã tiếp nhận thì không thể nào đổi ý, rất tốt, ta sẽ báo lại trưởng lão chấp pháp câu trả lời của ngươi, ba ngày sau sẽ tổ chức sinh tử kiếm đài.
Lục Tuyết nói, thần sắc có một tia cười chế nhạo kèm theo chút thương xót, nói xong nàng xoay người, vô cùng ngạo nghễ.
– Sở Mộ, tại sao ngươi lại đồng ý hả ? Thừa dịp đệ tử chấp pháp còn chưa đi xa liền thay đổi chú ý còn kịp.
Hàn Thụy vội vàng nói:
– Sinh tử kiếm đấu không phải là trò đùa a.
– Yên tâm, ta sẽ không thua.
Sở Mộ nói:
– Ta về trước đây, ngày mai lại tiếp tục luyện kiếm.
Nói xong Sở Mộ liền xoay người trở về chỗ ở.
– Sở Mộ, ngươi còn có ba ngày, cố gắng mà hưởng thụ nốt cuộc sống đi.
Tề Bạch nhìn theo bóng lưng Sở Mộ hô lớn, cảm thấy sảng khoái xua tan hết khó chịu khi Trang Thu Sinh thua.
– sư huynh …
Lý Vi gọi với theo.
– Đi thôi.
Sở Mộ mỉm cười nói.
Chỉ một lúc sau tin tức Sở Mộ và Vương Phong tiến hành sinh tử kiếm đấu đã truyền bá đi khắp nơi gần như đệ tử của cả 3 viện đều biết, kể cả 3 vị viện chưởng cùng với trưởng lão nội môn cũng biết gần hết, dù sao đã 5 năm rồi không có một đại sự kiện nào.
Và tất cả đều nhất trí cho rằng tên đệ tử nội môn vừa tấn chức Sở Mộ thật là không biết lượng sức mình,
Trưởng lão Kiếm Các cũng nghe tin, chỉ cười cười không đưa ra bình luận nào.
….
Sau khi trở về lầu các Sở Mộ liền đi lên ban công nhìn về phía hồ nước thanh tịnh xa xa, đột nhiên hắn cởi hết quần áo chỉ mặc mỗi quần đùi cầm theo kiếm nhảy vọt lên lao vào trong hồ nước khiến nước hồ bắn tung tóe.
Luyện kiếm trong nước.
Trên Địa Cầu Sở Mộ đã từng luyện kiếm thuật trong nước, lực cản của nước khiến tốc độ ra kiếm chậm đi hơn nữa lực cản phân bố không đều sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kiếm giả.
Thế nhưng nếu liên tục kiên trì luyện kiếm trong nước sẽ có được thành quả đáng mừng, khiến cho kiếm thuật càng trở nên tinh xảo, sức chịu đựng của bản thân cũng tăng lên hơn nữa lực khống chế với từng tấc sức mạnh trong thân thể cũng được đề cao.
Lý Vi đứng trong nhà bếp nấu cơm nhưng lại thấp thỏm không yên.
– Điểm tinh túy của Phi Vân kiếm thuật là ở 2 chữ “phi vân” …
Sở Mộ nói chầm chậm, Lý Vi lắng nghe chăm chú dường như muốn nuốt từng câu từng chữ.
Khi Sở Mộ luyện kiếm trong hồ nước thì thấy Lý Vi cũng đang luyện kiếm ở bãi đất trống trước lầu các liền tùy ý chỉ điểm vài câu hơn nữa còn thuận tay diễn luyện hướng dẫn giúp Lý Vi dễ hiểu hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi thỉnh thoảng lộ ra sự vui vẻ, cảm giác đã bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra được thêm nhiều mà trước đây nàng thấy mông lung.
– Muội luyện thêm lần nữa đi.
Sở Mộ nói.
– Vâng, sư huynh.
Lý Vi kích động khiến khuôn mặt đỏ bừng hăng hái luyện kiếm. Từng kiếm từng thức như vân khí hội tụ, cuối cùng nàng cũng thi triển đến ba chiêu cuối Vân Sinh Vân Tụ, Phi Vân Động, Vân Tán Vân Diệt.
Luyện xong, Lý Vi mở to hai mắt nhìn về phía Sở Mộ, chờ đợi hắn đánh giá.
– Uhm, lĩnh ngộ không tệ, luyện thêm một thời gian nữa có thể đại thành.
Sở Mộ mỉm cười nói khiến Lý Vi cảm thấy vô cùng cao hứng cảm giác còn ngọt hơn ăn mật.
– Muội luyện tếp đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.
Sở Mộ nói xong liền đi lên tầng 2.
– Đa tạ sư huynh.
Lý Vi vẫn còn chưa hết kích động.
…
Trời đã chạng vạng tối, Sở Mộ mặc bộ thanh sắc trường sam ngồi ở ban công nhìn về phía bầu trời, từng đám mây đang trôi lững lờ, từng đám lá, từng tán cây bị gió thổi lắc lư, dù ba ngày nữa sinh tử chiến với Vương Phong nhưng Sở Mộ cũng không đặt trong lòng.
– Cảnh giới Kiếm Đạo … Kiếm Thế …
Sở Mộ chậm rãi nhắm mắt lại bài trừ hết thảy tạo niệm nhớ lại tình cảnh lúc còn ở ngoại môn, khi đối mặt với Vương Phong lần đầu rồi hắn nhớ lại tình cảnh lúc trưởng lão Kiếm Các cho hắn cảm nhận cái gì gọi là Kiếm Thế, tất cả đều có điểm chung là khí thế mênh mông bàng bạc sắc nhọn quyết không lùi, hắn cảm thấy cả thân thể mình như bị áp bách.
“Phong mang Kiếm giả, từ trước đến nay chưa từng có, không sợ hãi, dù gãy nhưng vẫn bất khuất, thân như kiếm, hình như kiếm, thần như kiếm.”
“Chỉ khi nào khiến phong mang phóng ra ngoài, không sợ hãi, thân hình thần như kiếm hợp nhất mới có thể lĩnh ngộ ra Kiếm Thế hơn nữa còn phóng ra ngoài/”
Sở Mộ rất muốn sớm lĩnh ngộ Kiếm Thế bước chân vào cảnh giới Kiếm Đạo. Hắn có thể khẳng định nếu như hắn lĩnh ngộ được Kiếm Thế liền có thể nghiền áp Vương Phong.
Chỉ có điều muốn lĩnh ngộ Kiếm Thế cũng không phải đơn giản như vậy, cho dù là trưởng lão Kiếm Các cũng phải mãi đến khi đột phá Hóa Khí Cảnh mới lĩnh ngộ được Kiếm Thế.
Một đêm đi qua, Sở Mộ còn chưa sờ được da lông Kiếm Thế, tình cảnh ngày đó không cách nào trở lại.
Dù sao hắn cũng đã từng bước một chân vào Kiếm Thế tuy rằng lúc đó hắn còn chưa biết Kiếm Thế là cái gì thế nhưng cảm giác được thể nghiệm qua Kiếm Thế cộng thêm ngộ tính kiếm thuật siêu cường của hắn thì việc ngộ ra Kiếm Thế chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày mới sáng sớm, Sở Mộ đã bắt đầu tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết và bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể rồi luyện thêm một lần Quan Khí Thuật liền tiến về Lăng Phong kiếm đài. Khi Sở Mộ đến Lăng Phong kiếm đài thì sắc trời vẫn còn âm u khí lạnh vẫn còn trong không khí.
Hắn bắt đầu luyện khởi thị kiếm thính kiếm và xúc kiếm, sau đó là Cơ Sở Kiếm Thuật Thanh Phong kiếm thuật, Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cuối cùng là trọng điểm Lăng Phong kiếm thuật.
– Đúng như ta đoán, ngươi vẫn là người đến sớm nhất.
Hàn Thụy nhảy vọt lên Lăng Phong kiếm đài, lần này hắn không lập tức xuất kiếm mà đứng nhìn Sở Mộ rồi cười khổ.
– Rút kiếm đi.
Sở Mộ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!