Vương Kỳ lại xuất kiếm. Lúc này đây, tu vi kiếm khí cảnh cửu đoạn sơ kỳ thể hiện ra, không giữ lại chút nào. Kiếm di chuyển nhanh hơn mạnh hơn. Kiếm ảnh càng thêm dày đặc hơn. Thân ảnh chia ra làm ba. Mỗi thân ảnh đều đâm ra hơn mười đạo kiếm ảnh, bao phủ lấy toàn thân Sở Mộ.
Sắc mặt Sở Thiên chợt biến đổi. Hắn chính là thua ở dưới một chiêu này của Vương Kỳ. Hắn đặc biệt cảm nhận được sâu sắc loại kiếm rậm rạp ùn ùn kéo đến này. Dường như hoàn toàn không có chỗ nào không có mặt nào mà không bị tập kích, dường như lợi dụng tất cả mọi chỗ để tập kích. Căn bản không có cách nào né tránh, không có cách nào đón đỡ.
Tim của mọi người đều bị nâng lên tới miệng, nín thở hai mắt trợn trừng. Vì bọn họ cũng đều biết, Sở Thiên chính là thua ở dưới một chiêu này. Sở Mộ có bước theo vết xe đổ của Sở Thiên hay không?
Trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị.
Trên trăm đạo kiếm ảnh bao phủ toàn thân Sở Mộ, lại lần nữa giống như sương mù bị gió to quét sạch vậy, bị đẩy lui về phía sau, tiếp đó trở thành mờ nhạt, cuối cùng tiêu tan. Kiếm của Sở Mộ va chạm vào kiếm của Vương Kỳ, bốn mắt nhìn nhau.
Thần sắc Sở Mộ lãnh đạm. Trong mắt hắn có tinh quang lưu chuyển. Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cảnh tượng như vậy giống như một bức tranh in vào trong mắt của mọi người.
– Không thể như vậy được!
Vương Kỳ lại kêu len chói tai, giọng điệu tràn ngập sự sợ hãi. Đây là chuyện quỷ dị nhất hắn từng gặp qua. Hắn liên tiếp lui về phía sau, cho rằng mình đã gặp quỷ.
– Không có gì là không có khả năng.
Sở Mộ tiến phía trước từng bước một, một kiếm giống như gió mát thổi vào mặt, tập kích tới, vờn quanh. Kiếm của Vương Kỳ bị cuốn lấy, bay lên thật cao. Kiếm của Sở Mộ để ở trên cổ họng Vương Kỳ. Chỉ cần hắn hơi dùng sức đưa về phía trước, mũi kiếm bén nhọn sẽ đâm vào trong yết hầu Vương Kỳ, lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Leng keng.
Vài tiếng động vang lên. Kiếm của Vương Kỳ rơi ở trên mặt đất, nảy lên vài cái, văng lên vài tia lửa. Hai tay Vương Kỳ mất tự nhiên mở ra, đầu hơi ngẩng, ánh mắt kinh hoàng, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Hắn rất sợ Sở Mộ sẽ đâm kiếm về phía trước, lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
– Dừng tay.
Sắc mặt Vương Nhật Côn đại biến, vô cùng khó coi, quát. Trong nháy mắt, hắn bắn ra một đạo kiếm khí, đánh lệch kiếm của Sở Mộ.
Sở Mộ chỉ cảm thấy thân kiếm chấn động mạnh, tuột ra khỏi tay. Ngón tay hắn khẽ búng vào chuôi kiếm. Bách Luyện Kiếm lộn vài vòng giữa không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó hạ xuống, cắm thẳng vào trong vỏ kiếm. Cả động tác vô cùng tiêu sái, để lại ấn tượng sâu sắc cho những người đang đứng xem ở đó.
Nhất là các thiếu niên Sở gia càng không ngừng hâm mộ.
– Ngươi thua. Nhớ rõ lời ngươi đã nói qua, lăn ra khỏi Sở gia.
Sở Mộ nhìn Vương Kỳ, thản nhiên nói.
Sắc mặt Vương Kỳ nhất thời trở nên trắng bệch. Hắn vội vàng lui về phía sau Vương Nhật Côn, nhìn Vương Nhật Côn, vẻ mặt hoảng loạn hoang mang lo sợ.
– Tha được cho người thì nên tha. Lưu lại cho ta chút mặt mũi, sau này gặp lại cũng dễ ăn dễ nói.
Vương Nhật Côn trầm giọng nói. Nếu như Vương Kỳ thật sự lăn ra khỏi Sở gia, lần này Vương gia sẽ rất mất mặt.
– Vương huynh nói lời ấy là sai rồi. Lệnh lang miệng ra hào ngôn. các vị ở đây đều có thể làm chứng.
Sở Hành Không đã kịp phản ứng, cười ha hả. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khoan khoái. Giống như ngày hè nắng chói chang uống một hớp nước ô mai ướp lạnh vậy. Thật quá thoải mái. Tâm tình rất tốt, ngay cả cách xưng hô hắn cũng thay đổi:
– Lẽ nào, Vương huynh muốn lệnh lang làm một tiểu nhân thất tín bội nghĩa?
– Vậy cũng không tốt. Con người, nếu đã nói ra phải giữ chữ tín.
Lâm Phi Hổ vỗ tay cười nói.
Sắc mặt Vương Nhật Côn đại biến. Sắc mặt Vương Kỳ lúc trắng lúc xanh, hai mắt vô thần.
– Lăn ra ngoài.
Trong lòng Sở Mộ rất sảng khoái. Chí ít, hắn là người của Sở gia. Sở gia bị khi dễ, Sở Mộ cũng cảm thấy rất khó chịu, cho nên mới ra tay.
– Lăn ra ngoài!
– Lăn ra ngoài!
– Lăn ra ngoài!
– Lăn ra khỏi Sở gia. Sở Mộ uy vũ!
– Lăn ra khỏi Sở gia. Sở Mộ uy vũ!
Cảm giác trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát làm cho lòng người dao động cực lớn, giống như lòng sông so với mặt biển vậy. Mỗi người đều vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn. Cảm giác này lan ra rất nhanh. Đám con cháu Sở gia đều quát to, thanh uy rung trời. Ngay cả một vài thanh niên không nhịn được kích động, trong lòng cũng thầm quát theo.
Âm thanh giống như sóng lớn ngập trời ùn ùn kéo đến, khiến sắc mặt Vương Nhật Côn kịch biến. Vương Kỳ lại vạn phần hoảng sợ, không nhịn được, thân thể co lại.
Đột nhiên, tất cả âm thanh đều yên lặng. Bởi vì Sở Đương Hùng đã giơ hai tay lên.
– Bất kỳ kẻ nào, làm bất cứ chuyện gì, cũng phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Sở Đương Hùng chậm rãi nói:
– Vương hiền chất, tiếp nhận đi. Không nên để ta phải nhiều lời. Nếu như các người cảm thấy ủy khuất, có thể tìm lão quỷ Vương gia kia tới gặp ta lý luận.
Trong lòng người của Sở gia kích động vô cùng, xúc động tuôn trào mãnh liệt. Những người khác cũng cảm thấy trong lòng vui sướng. Người của Vương gia luôn quen thói bá đạo. Không nghĩ tới, bọn họ cũng sẽ có ngày hôm nay.
– Phụ thân. . .
Vương Kỳ sợ hãi không dừng.
– Lời bản thân con đã nói ra, phải tự mình chịu trách nhiệm.
Vương Nhật Côn biết, chuyện Vương Kỳ lăn ra khỏi Sở gia trở thành kết cục đã định. Hắn nhắm hai mắt lại, đờ đẫn nói, trong lòng cũng căm hận đến mức tận cùng.
Vương Kỳ chậm rãi đảo mắt nhìn qua xung quanh, chỉ cảm thấy mọi người đều đang hoan hô đều đang cười nhạo hắn. Âm thanh càng lúc càng xa, giống như ở trong một giấc mộng. Đột nhiên, mắt hắn trở nên trắng dã, thân thể lảo đảo một cái, đã ngã sang một bên.
Không ngờ, sợ tới hôn mê!
Tháng này bắt đầu vào mùa đông, Khai Dương Thành phát sinh hai chuyện lớn, có liên quan mật thiết.
Thứ nhất: Lão gia chủ Sở gia đại thọ bảy mươi; Thứ hai: gia chủ Vương gia dẫn Vương nhị thiếu gia Vương Kỳ đi tới Sở gia, ý đồ khiến Sở gia ở trong ngày đại thọ mang tai mang tiếng. Thật không ngờ cuối cùng, là Vương nhị thiếu gia sau khi bị thua vì các loại nguyên nhân như sợ hoặc không cam lòng hoặc phẫn nộ mà hôn mê. Điều này nhất thời đã trở thành đề tài trọng đại của Khai Dương Thành. Vương gia cũng bởi vậy mà bị sỉ nhục.
Mà trực tiếp dẫn đến chuyện này, chính là do con trai người con thứ ba của mãnh hổ Sở gia Sở Đương Hùng, mấy tháng trước còn được người ta gọi là phế vật… Sở Mộ.
Trong lúc nhất thời, Sở Mộ và Vương Kỳ, trở thành người có danh tiếng vang dội nhất Khai Dương Thành. Đương nhiên, một người là danh tiếng tốt, một là danh tiếng xấu.
. . .
Trong một viện tại phủ đệ của Sở gia.
– Xem ta đây.
Một tiếng hô vang lên. Chỉ thấy một thiếu niên Sở gia, cầm kiếm trong tay ném lên thật cao. Kiếm chuyển động ở giữa không trung, hạ xuống, thiếu niên nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, chuẩn bị tiếp nhận thanh kiếm hạ xuống.
Động tác này chính là động tác ngày hôm qua Sở Mộ đã làm được, các con cháu Sở gia đều hâm mộ vô cùng. Vì vậy, mỗi người nhịn không được mà học tập. Bọn họ cảm thấy, nếu như mình học được cái động tác thu kiếm có thể nói là phong cách đến cực điểm này, gặp được cô nương mình yêu thích, có thể biểu hiện một chút. Nói không chừng sẽ nhận được trái tim của cô nương đó.
Những chuyện tương tự, ở các nơi trong phủ đệ Sở gia, tùy ý có thể thấy được. Thậm chí có một vài thanh niên Sở gia cũng trốn ở bên trong phòng len lén luyện tập.
Mà Sở Mộ, cũng một lần từ nhân bật tầm thường bị rất nhiều người của Sở gia khinh thường, trở thành nhân vật phong vân danh tiếng vô lượng vượt qua cả Sở Thiên và Sở Hồng. Chỉ có Sở Hà chưa từng trở về, mới có thể bằng được.
– Không có khả năng! Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng!
Trong Hành Phong Viện, vẻ mặt Sở Hồng không thể tin tưởng nổi. Khi nàng nghe được tin Sở Mộ đánh bại Vương Kỳ, trực tiếp nhận định đây là một chuyện nực cười.
Nhưng khi nàng từ chỗ cha nàng Sở Hành Phong, cũng nhận được tin tức giống như vậy, Sở Hồng liền sợ ngây người. Sau đó, nàng chính là phủ nhận, không muốn tin tưởng.
Sở Mộ là ai?
Sở Mộ chính là một phế vật khiến cho nàng vẫn khinh thường. Ngay cả một vài con cháu chi thứ cũng không bằng.
Mà bây giờ, lại muốn nàng tin tưởng, Vương Kỳ mấy kiếm đánh bại nàng và Sở Thiên, trái lại bị Sở Mộ đánh bại, còn đánh bại một cách thần kỳ như vậy. Đây quả thực là ban đêm nói chuyện trên trời.
– Ta tuyệt đối không tin. Ta muốn đi tìm hắn. Ta muốn đích thân thử xem kiếm thuật của hắn.
Hành vi của Sở Hồng giống như phát điên, thì thào nói. Nàng cầm kiếm lên, nhanh chóng xông ra ngoài, dự định đi tìm Sở Mộ.
. . .
– Ngươi là kiêu ngạo của Sở gia ta!
Đây là câu nói đầu tiên của Sở Đương Hùng nói với Sở Mộ, khiến trong lòng Sở Mộ thoáng chấn động.
Sáng sớm hôm nay, Sở Đương Hùng triệu kiến Sở Mộ. Trong trí nhớ của Sở Mộ, Sở Đương Hùng gia gia này đối với mình vẫn tính là quan tâm, cũng thường xuyên cổ vũ cho mình. Lúc này, ở bên trong căn phòng của Sở Đương Hùng, chỉ có hai người Sở Đương Hùng và Sở Mộ ngồi đối mặt với nhau. Ở giữa có một bàn trà bằng gỗ đen bóng. Một người một bình trà, vẫn còn chưa động tới.
– Nói thật, ở trong mấy tôn tử của ta, ngươi là một người bình thường nhất, cũng là người không được coi trọng nhất.
Sở Đương Hùng đột nhiên thở dài một hơi, ánh mắt có chút phiền muộn nhìn Sở Mộ, nói:
– Thiên phú tu luyện của ngươi quá kém. Ban đầu, ta cảm thấy, ngươi không có cách nào đạt được thành tựu gì. Cho dù là ngươi bái nhập Thanh Phong Kiếm Phái, cũng khó mà đạt được thành tựu gì. Ở trong suy nghĩ của ta, Sở gia sau này vẫn cần người như Sở Hà Sở Thiên nâng lên. Ngươi, chỉ cần dựa theo ý của mình, sống vui vẻ khoái lạc như vậy là đủ rồi.
Sở Mộ yên lặng nghe, không trả lời.
– Ngày hôm nay, Sở Thiên và Sở Hồng đều bị thua. Sở Hà không về. Ta vốn cho rằng, ngày sinh của mình sẽ trôi qua chật vật như thế. Sở gia chúng ta lúc này đây cũng sẽ mất hết mặt mũi, danh tiếng quét ra rác.
Nói đến đây, hai mắt Sở Đương Hùng lóe ra tinh quang hung bạo, lộ ra sự kích động và niềm vui bất ngờ:
– Hoàn toàn ngoài dự đoán của ta, ngươi xuất hiện giống như kỳ tích, lấy kiếm thuật quỷ thần khó lường đánh bại Vương Kỳ, trái lại khiến Vương gia ăn phải quả đắng của chính mình, mặt mũi mất hết danh tiếng quét ra rác. Nói ngươi là kiêu ngạo của Sở gia ta, không quá đáng.
– Vương gia chẳng qua là tự chuốc họa vào thân mà thôi.
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Được, không kiêu không nóng nảy.
Sở Đương Hùng vui vẻ tán thưởng nói:
– Sở Đương Hùng ta năm đó được xưng là mãnh hổ Sở gia. Nhưng sau ta, tuy rằng Hành Không Hành Phong Hành Vân đều tính là không tệ, nhưng không có phong thái của ta lúc trước. Sở gia ta không có cách nào tiến thêm một bước, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ được cục diện bây giờ. Sở Hà Sở Thiên những tiểu tử này cũng xem như rất tốt. Nhưng muốn để Sở gia ta tiến thêm một bước, lại vẫn chưa đủ. Ngươi, ngang trời xuất thế.
– Gia gia, ta đối với vị trí gia chủ, không có bất kỳ ý tưởng gì. Mục tiêu của ta là kiếm đạo.
Sở Mộ cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng.
– Ha ha, ta biết. Từ khi ngươi bắt đầu cho thấy phong thái của mình, ta đã biết, ngươi chí ở kiếm đạo.
Sở Đương Hùng cười ha ha nói. Bỗng nhiên, hắn đứng lên, chắp hai tay sau lưng đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, nói lần nữa:
– Ta không biết, ở trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho ngươi có thay đổi cực lớn như vậy. Ta chỉ nhận định, ngươi là người của Sở gia. Trên người ngươi chảy chính là máu của Sở gia. Ngươi là tôn tử của Sở Đương Hùng ta. Ngươi nắm giữ kiếm thuật quỷ thần khó lường, cho dù là Sở Đương Hùng ta luyện kiếm sáu mươi năm, cũng thấy mặc cảm. Ngươi nhất định sẽ giống như mây trên bầu trời, cao cao tại thượng, như gió kia, thổi vào biến đổi vương triều Đại Khôn, thậm chí thổi vào biến đổi cả Đông Kiếm Vực. Cho ngươi làm gia chủ, chỉ có thể là ràng buộc ngươi, ngăn cản bước chân ngươi truy đuổi kiếm đạo. Ta chỉ là hi vọng, sau khi ngươi cường đại, có thể che chở Sở gia, có thể dẫn dắt Sở gia, khiến Sở gia tiến thêm một bước. Như vậy là đủ rồi.
Sở Đương Hùng nói một hồi, trong lòng Sở Mộ liền sục sôi.
– Gia gia, ta hiện tại chỉ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ mà thôi.
Sở Mộ cười khổ nói.
– Ha ha, chính ngươi cũng nói, bây giờ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ.
Sở Đương Hùng lơ đễnh mỉm cười, xoay người nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt sáng quắc:
– Ta biết, trong lòng ngươi cũng vô cùng kiên định với kiếm đạo. Một ngày kia, nhất định có thể không ngừng vượt qua người khác. Hơn nữa, nếu như ta không có nói sai, ngươi đã chạm đến Ý Cảnh Phong.
Câu nói sau cùng của Sở Đương Hùng, khiến sắc mặt Sở Mộ thoáng thay đổi, trong lòng đặc biệt khiếp sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!