Sở Đương Hùng thoải mái cười to, cười đến mức khóe mắt đều trào ra nước mắt. Cười lớn hồi lâu, hắn mới dần dần dừng lại:
– Sở gia ta thật sự có người kế nghiệp. Sở Mộ, ngươi đi theo ta. Ta dẫn ngươi đi tới mật thất của Sở gia chúng ta.
Mật thất của Sở gia!
Trong lòng Sở Mộ thầm run lên. Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ có khái niệm này. Hắn chẳng bao giờ biết, Sở gia có mật thất.
Nhất thời, trong lòng Sở Mộ thoáng động, có cảm giác sẽ phát sinh ra chuyện lớn gì đó.
Xịch xịch xịch.
Tiếng bánh răng chuyển động vang lên. Ở trong sự khiếp sợ của Sở Mộ, giường lớn trong phòng Sở Đương Hùng chậm rãi dời đi, lộ ra sàn nhà. Tiếp theo, sàn nhà cũng chậm rãi tách ra, xuất hiện một cầu thang đi xuống.
– Mật thất của Sở gia chúng ta là gia chủ đời thứ nhất tiêu hao hết sức lực tạo dựng lên, đặc biệt bí mật. Các triều đại tới nay, chỉ có gia chủ Sở gia mới được biết.
Sở Đương Hùng thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Sở Mộ, cười đắc ý nói:
– Hiện tại, ngoại trừ ta và Hành Không ra, lại có thêm ngươi nữa.
Nói xong, Sở Đương Hùng lấy ra một viên minh châu phát sáng, một bước đi trước, tiến xuống cầu thang, Sở Mộ cũng đi theo xuống. Sàn nhà phía trên tự động khép kín. Giường cũng di chuyển lại chỗ cũ.
Ánh sáng từ viên minh châu phát ra rất sáng, chiếu rõ cảnh tượng mười thước xung quanh rõ như ban ngày, hiệu quả kinh người.
Theo cầu thang đi xuống, tiếng bước chân rất khẽ phá tan sự yên tĩnh ở đây. Đại khái đi xuống hai mươi bậc thang, cách mặt đất ước chừng năm thước, trước mắt có một cánh cửa bằng kim loại đen kịt rất nặng.
– Cơ quan ở chỗ này.
Sở Đương Hùng nói xong, vận dụng kiếm khí, đưa tay dùng sức ấn vào một cục gạch ở bên cạnh.
Nhất thời, viên gạch lõm xuống.
Xịch xịch.
Âm thanh lại vang lên lần nữa. Cánh cửa bằng kim loại màu đen chậm rãi trượt sang bên cạnh, xuất hiện một lối vào chừng hai thước.
Sở Đương Hùng và Sở Mộ lần lượt đi vào bên trong mật thất. Cánh cửa kim loại tự động khép kín.
Dưới sáng ánh của viên minh châu, Sở Mộ nhìn xung quanh một vòng. Mật thất này cũng không lớn, chừng năm mét vuông, có một giường, một cái bàn, một cái ghế, không hơn.
Sở Mộ phát hiện, ở trên bàn đặt một quyển sách gì đó.
– Có phát hiện ra bí mật của mật thất ở nơi nào hay không?
Sở Đương Hùng quay đầu nhìn về phía Sở Mộ, cười nói.
Sở Mộ không trực tiếp trả lời, mà lại cẩn thận nhìn qua một vòng. Cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào thứ trên bàn, nhưng không dám xác định.
– Thấy không, bức tranh cuộn tròn này.
Lúc này Sở Đương Hùng chỉ vào bức tranh được cuộn tròn trên bàn cách đó không xa. Hắn vừa đi qua, vừa nói:
– Bức tranh này là bức tranh gió, chính là thứ gia chủ đời thứ nhất của Sở gia chúng ta nhận được ở trong một huyễn cảnh, bên trong có ẩn chứa bí mật lớn. Gia chủ đời thứ nhất chính là từ trên bức tranh này đã lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong. Sau này, gia chủ mỗi đời Sở gia chúng ta đặc biệt là con em kiệt xuất, đều có tư cách tiến vào mật thất tìm hiểu bức tranh này. Nhưng người có thể từ đó lĩnh ngộ ra Ý Cảnh Phong đã ít lại càng ít.
Sở Mộ lại kinh ngạc không thôi.
Thật không ngờ được, thứ để lên bàn giống như một vật không có mấy giá trị, lại có thể là bảo bối kheiens cho người ta lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong.
Nếu để cho kiếm phái ngoài gia tộc của hắn biết Sở gia có loại bảo bối này, tuyệt đối sẽ nảy lòng tham lam. đến lúc đó, chính là ngày Sở gia bị diệt vong.
– Thật bất ngờ đúng không? Cho nên các triều đại tới nay, chỉ có gia chủ mới có thể biết về sự tồn tại của mật thất, mới có thể biết được bí mật này.
Sở Đương Hùng cũng biết tính nghiêm trọng trong đó:
– Hơn nữa, gia gia của ta, cũng chính là gia chủ Sở gia tốt nhất, thiên phú tuyệt đỉnh. Lần đầu tiên ngài nhìn bức tranh này, ngài đã từ trong bức tranh này lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong, còn cảm nhận được một chút thứ ngoài Ý Cảnh Phong. Chỉ có điều quá tối nghĩa khó hiểu, không có cách nào thật sự lĩnh ngộ được. Cho nên, hắn suy đoán, nếu như là người đã lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, lần đầu tiên nhìn bức tranh này, có lẽ sẽ có được thu hoạch không giống tầm thường.
– Chỉ có điều, mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội lĩnh ngộ. Lần thứ hai nhìn vào, sẽ thấy bức tranh giống một bức tranh bình thường, không có bất kỳ thu hoạch nào. Người của Sở gia chúng ta có thể lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, đều là lĩnh ngộ từ trong bức tranh gió.
Sở Đương Hùng tiếc hận than thở. Bất chợt, hai mắt hắn sáng lên:
– Nhưng ngươi lại khác. Ngươi còn chưa xem qua bức tranh gió, đã lĩnh ngộ được Ý Cảnh Phong. Nói không chừng, ngươi sẽ từ trong bức tranh gió, có được thu hoạch khác.
Sở Đương Hùng nói như vậy, khiến Sở Mộ cũng có một chút chờ mong.
– Được, những lời dư thừa ta sẽ không nói nữa. Thời gian lĩnh ngộ đều sẽ không quá dài. Nhiều lắm chính là nửa ngày mà thôi. Sau nửa ngày, ta lại đi vào.
Sở Đương Hùng nói xong, để minh châu phát sáng lại, xoay người rất nhanh đã tiến tới mở cánh cửa kim loại ra, rồi rời đi. Chỉ còn lại một mình Sở Mộ đứng ở bên trong mật thất.
– Bức tranh gió. . .
Sở Mộ nhỏ giọng nói, sau đó bước về phía chiếc bàn. Ánh mắt hắn rơi vào bức tranh để trên bàn.
Bức tranh được cuộn tròn, cần hắn mở ra.
Sở Mộ để Bách Luyện Kiếm qua một bên, hít một hơi thật sâu, điều tức một phen, khiến khí tức của mình đều đặn, tâm tình tĩnh lặng, tạp niệm hoàn toàn không có.
Chợt hắn đưa một tay chạm đến bức tranh cuộn tròn. Ngay lập tức, hắn có một cảm giác chấn động tới kỳ lạ, lan qua đầu ngón tay.
Ngón tay nhẹ nhàng thoáng động. Bức tranh cuộn tròn chậm rãi mở ra. Trước mắt Sở Mộ dường như có từng đợt gió mát thổi vào mặt. Bên tai, vang lên tiếng gió thổi vi vu khe khẽ. Toàn thân giống như là được gió mát vây quanh.
– Ở đây. . . Chẳng lẽ là gió biển?
Ttrước mắt Sở Mộ chỉ có gió mát không ngừng thổi tới. Gió từ bên trái thổi về phía bên phải, lại từ bên phải thổi về phía bên trái, vô cùng vô tận. Toàn thân hình như thật sự đang ở giữa gió biển.
Hắn cảm giác mình hình như nhẹ nhàng bắt đi, bay lên, được vô số cơn gió mát nâng lên không trung.
Dần dần, Sở Mộ chìm đắm ở trong đó, không thể tự kềm chế.
Gió mát dần dần tăng lên, càng lúc càng lớn, biến thành gió to gào thét. Gió to tăng lên, biến thành cuồng phong gầm lên giận dữ. Cuồng phong tăng lên, biến thành gió bão rít gào.
Gió nhẹ, gió mát, gió to, cuồng phong, gió bão. . .
Sức gió càng lúc càng lớn mạnh. Tình cảnh trước mắt Sở Mộ trở nên hỗn loạn, tràn ngập một màu xanh đậm. Toàn thân giống như tấm ván gỗ trôi lơ lửng ở giữa biển rộng, trong cơn gió bão, bị vô số sóng lớn cuồn cuộn không ngừng xối vào người, chìm ngập ở trong gió biển, bị lạc mất phương hướng.
Bất tri bất giác, Sở Mộ cảm thấy mình hình như đã biến thành một ngọn gió. Gió nhẹ, gió mát, gió to, cuồng phong, gió bão. . .
Huyền diệu của gió. . . cảm xúc của gió. . . lĩnh ngộ gió. . . một lúc một sâu hơn. . .
Sở Mộ cũng không biết từ lúc nào, chỉ cảm thấy gió lại một lần nữa biến hóa.
Trở nên sắc bén vô cùng. Bất kể là gió nhẹ hay gió mát, gió to, cuồng phong hay gió bão, hình như đều biến thành kiếm phong. Hình như trong gió biển có một thanh kiếm vung lên, chém ra. Lập tức có gió nhẹ gió mát gió to cuồng phong gió bão kiếm quét tới lao ra, cắt ngang trời đất.
Gió đang tức giận gào thét, vang vọng trời đất.
Một kiếm này dường như phát ra về phía mình, khiến trong lòng Sở Mộ chấn động, có một cảm giác bị xé nát. Theo bản năng, hắn vận dụng kiếm khí, ngưng luyện khí thế của bản thân để đối đầu. Hắn có một cảm giác giống như mình đối đầu với trời đất vậy, bản thân quá nhỏ bé.
Nhưng phong mang cứng cỏi, tiến thẳng không lùi, không sợ hãi, vượt mọi chông gai, các loại tất cả lại lan tràn khắp toàn thân.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, dường như ngày đêm thay đổi bất ngờ, thời không chảy ngược, toàn thân Sở Mộ chấn động, tỉnh táo lại.
Màu xanh biến mất. Gió nhẹ gió mát gió to cuồng phong gió bão biến mất. Tất cả giống như là một giấc mộng. Trong mắt Sở Mộ lộ ra mấy phần mờ mịt.
Ở trước mắt hắn, bức tranh gió đã hoàn toàn mở ra. Tất cả hiện tượng kỳ lạ đều biến mất. Trên bức tranh, có hình vẽ. Đó là một thanh kiếm. Một thanh kiếm đang vung lên, chém ra. Dưới thanh kiếm có từng làn gió xanh đang cuốn về phía trước. Hình vẽ có vẻ đặc biệt đơn giản.
Rất khó có thể tưởng tượng nổi, bức tranh vẽ với các đường nét nhìn qua đơn giản, hoàn toàn không có gì tinh xảo, không ngờ lại là một vật chí bảo.
Nhưng Sở Mộ lại biết, cảm giác vừa rồi cũng không phải là giấc mơ. Trong bức tranh này ẩn chứa bí mật lớn. Hắn nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, hình như vẫn muốn nhìn được bí mật trong đó.
Két két két.
Tiếng bánh răng lại vang lên lần nữa. Cánh cửa lớn kim loại của mật thấtlại từ từ mở ra. Đi vào trong là một bóng người cao to uy mãnh.
Tiếng cửa mở ra quấy nhiêu Sở Mộ đang trầm tư nhìn chằm chằm vào bức tranh gió, khiến hắn tỉnh táo, quay đầu nhìn lại.
– Thế nào? Có lĩnh ngộ được cái gì hay không?
Sở Đương Hùng bước tới, hỏi, đôi mắt sáng long lanh đầy vẻ chờ mong.
– Có.
Ở dưới ánh mắt mong chờ của Sở Đương Hùng, Sở Mộ khẽ gật đầu:
– Có thu hoạch.
– Là thu hoạch gì vậy?
Sở Đương Hùng chợt lách người, xuất hiện ở bên cạnh Sở Mộ, hai mắt càng sáng ngời. Ánh mắt kia khiến Sở Mộ cảm thấy da đầu tê dại.
– Là một chiêu kiếm kỹ.
Sở Mộ theo bản năng lui về phía sau một bước, nói.
– Kiếm kỹ?
Sở Đương Hùng nhướng mày, suy nghĩ một chút:
– Kiếm kỹ thế nào? Phẩm cấp rất cao sao?
– Chắc hẳn là như vậy đi. Kiếm kỹ siêu giai: Phong Chi Tương.
Sở Mộ nói:
– Chỉ là, ta vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, không có cách nào thi triển ra.
– Kiếm kỹ siêu giai!
Sở Đương Hùng kinh ngạc kêu lên một tiếng, trợn mắt há hốc mồm vô cùng kinh ngạc.
Thảo nào Sở Đương Hùng sẽ cảm thấy khiếp sợ. Sở gia là gia tộc nhỏ như vậy, thu thập, tàng trữ kiếm thuật cũng không nhiều. Trong đó, lấy kiếm thuật nhập môn và kiếm thuật cấp thấp là chính. Số ít là kiếm thuật trung giai.
Về phần kiếm thuật cao giai, Sở gia cũng chỉ có một môn mà thôi, còn không phải là bản trọn vẹn. Đối với loại cấp bậc gia tộc như Sở gia này, kiếm thuật cao giai khó cầu. Kiếm kỹ siêu giai chính là thứ chỉ nghe được từ lời bàn tán.
– Có thể viết ra hay không?
Sở Đương Hùng sau khi khiếp sợ, vẫn là mừng như điên. Hắn cố nén kích động trong lòng, âm thanh run rẩy hỏi Sở Mộ, vẻ mặt chờ mong.
– Sợ rằng không được. Trừ khi, chờ ta lĩnh ngộ nắm giữ đã.
Sở Mộ nói.
– Được.
Sở Đương Hùng gật đầu, khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
– Chờ sau này, ngươi nắm giữ chiêu kiếm kỹ siêu giai này, hi vọng ngươi có thể viết ra, giao cho Sở gia.
– Yên tâm đi, gia gia.
Sở Mộ nghiêm mặt nói.
– Nếu ngươi đã xem qua bức tranh gió, từ đó nhận được một môn kiếm kỹ siêu giai, vậy bức tranh gió này đối với ngươi đã không có ích lợi gì nữa.
Sở Đương Hùng nói:
– Đi thôi.
Sở Mộ quay đầu lại, liếc mắt nhìn bức tranh gió. Hoàn toàn chính xác. Nhìn qua, chính là một bức tranh bình thường, không nhìn ra bất kỳ điều gì huyền ảo. Hắn không thể làm gì khác hơn là cuộn lại, theo Sở Đương Hùng rời khỏi mật thất.
. . .
– A Mộ, ngươi đi về trước đi. Ta hi vọng ngươi có thể trở nên cường đại hơn. Về phần chuyện của Vương gia, để ta tới xử lý.
Sở Đương Hùng nói.
– Được.
Sở Mộ gật đầu, rời khỏi viện của Sở Đương Hùng, đi về phía Hành Vân Viện.
Hắn hiểu rõ ý tứ của Sở Đương Hùng. Lúc này đây, gia chủ Vương gia Vương Nhật Côn dẫn theo Vương Kỳ tới cửa, nói là chúc thọ, kì thực là quấy rối, muốn khiến cho thanh danh của Sở gia quét rác. Có lẽ ở sau lưng vẫn có nguyên nhân gì đó đặc biệt cũng không chừng. Không ngờ Sở Mộ xuất hiện, không chỉ khiến cho tính toán của bọn họ thất bại, còn khiến cho bọn họ tự ăn quả đắng.
Lần này, Vương gia liền trở thành kẻ bị chê cười. Trong lòng Vương Nhật Côn Vương Kỳ nhất định vô cùng căm hận Sở Mộ. Nói không chừng sẽ lấy ra thủ đoạn ngầm đối phó với Sở Mộ. Không thể nghi ngờ là một phiền phức.
Sở Đương Hùng muốn đích thân xử lý chuyện này, sẽ miễn đi phiền toái này cho Sở Mộ, cũng thể hiện ra uy hiếp và tự tin của mãnh hổ Sở gia.
– Phong Chi Tương là kiếm kỹ siêu giai, uy lực hẳn phải đặc biệt cường đại. Chỉ là, hiện tại ta vừa lĩnh ngộ được một chút da lông, còn xa mới đủ. Hơn nữa, kiếm khí tu vi của ta, vẫn quá yếu. Căn bản là không có cách nào thi triển ra được kiếm kỹ siêu giai.
Sở Mộ vừa đi đường, vừa âm thầm suy nghĩ.
– Chỉ có điều, ngoại trừ kiếm kỹ siêu giai Phong Chi Tương ra, ở trên phương diện lĩnh ngộ Ý Cảnh Phong, cũng rõ ràng đã nâng cao, Ý Cảnh Phong đạt được ba thành, so với Lăng Phong Chưởng Viện cũng không sai biệt lắm. Chỉ là kiếm khí tu vi mới bát đoạn trung kỳ mà thôi. Trọng điểm hiện tại vẫn là nâng cao kiếm khí tu vi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!