Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt Xin vui lòng - Không nhặt lỗi/góp ý- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi mình nè, ôm mọi người ❤️
_________________
Lá bùa đưa tin đầu tiên Yên Cửu gửi tới đỉnh Chu Minh bặt tăm như đá chìm đáy biển.
Sau đó tới lá thứ hai rồi thứ ba...
Mãi đến lá bùa đưa tin thứ năm, chàng mới nhận được hồi âm của Thẩm sư huynh.
Giọng nói đầy u oán của Thẩm sư huynh vọng ra từ bùa...
“Yên sư đệ, rốt cuộc đệ cũng nhớ tới sư huynh trên đỉnh Chu Minh rồi ư...”
Trong bùa đưa tin, Yên Cửu bày tỏ rằng mình thấy vô cùng hối hận về hành động vô trách nhiệm của bản thân, đồng thời nghiêm túc hứa sau khi hoàn thành nhiệm vụ Xuân Châu nhất định sẽ chuẩn bị một núi hàng dự trữ cho Thẩm sư huynh bán không xuể.
Thẩm sư huynh biết làm sao đây, thôi thì đành phải tha thứ cho chàng vậy.
“Nước xa không cứu được lửa gần, sắp tới hội bách hoa rồi, giống hoa thơm cỏ lạ gần đó nhất chỉ có mỗi hoa sen Nam Hải của chùa Tê Thiện. Nhưng đám Phật tu chùa Tê Thiện cổ hủ lắm, nếu muốn mượn hoa của bọn họ ắt phải nói gãy lưỡi đấy.”
Chuyện này không trì hoãn được, được Thẩm sư huynh chỉ cách nên ngay ngày hôm đó, Yên Cửu mang Trường Ly chạy đến chùa Tê Thiện ngay.
Đám Phật tu trong chùa tiếp đãi họ rất chu đáo nhưng lại từ chối yêu cầu mượn hoa của họ.
Trường Ly nhìn đóa sen chẳng khác gì sen bình thường cách đó không xa, khẽ nói: “Đóa sen Nam Hải này trông bình thường thế mà đám hòa thượng lại coi như bảo bối, mượn có tí cũng không cho.”
Yên Cửu ôn tồn đáp: “Hoa sen Nam Hải là loài sen không có rễ, ngày nở đêm khép. Hoa cứ nở mười năm rồi lại tàn trăm năm, lặp đi lặp lại tạo thành một vòng tuần hoàn, vốn có Phật tính bẩm sinh nên được chùa Tê Thiện yêu quý cũng chẳng có gì lạ.”
Trường Ly nhìn chằm chằm đóa sen kia, đột nhiên nói: “Yên Tiểu Cửu, ta nhìn kiểu gì cũng không thấy hoa sen này có gì khác đám sen khác, ngoài bọn hòa thượng này thì chắc không mấy ai phân biệt nổi đâu nhỉ?”
Yên Cửu thoáng chần chừ, “Chắc thế, thật ra ta cũng thấy không khác gì nhau.”
Đầu Trường Ly nảy số rất nhanh, nàng nói thẳng: “Thế bọn mình chỉ cần mang một lu hoa sen từ chùa Tê Thiện về vườn Bách Hoa thôi, phàm ai không rõ nội tình sẽ mặc định nó là hoa sen Nam Hải quý giá, chắc đủ để dụ kẻ gây án ra tay rồi.”
Mắt Yên Cửu sáng lên, “Ý hay!”
Yên Cửu thuê một cỗ xe ngựa gần đó, đặt một lu hoa sen lên rồi tà tà quay lại vườn Bách Hoa.
Nghe tin Yên Cửu xin được một lu hoa sen từ chùa Tê Thiện, Lâm quản sự lập tức đích thân dẫn người ra đón chàng với thái độ cực kỳ coi trọng rồi cẩn thận bê lu hoa sen này về vườn Phong Lan.
Ông ta thận trọng lượn quanh lu hoa sen hai vòng rồi trầm trồ, “Đúng là hoa sen Nam Hải do chùa Tê Thiện trồng có khác, trông có Phật tính quá."
Yên Cửu nghiêm túc gật đầu, “Hoa sen mọc trước cửa Phật đương nhiên sẽ khác đám sen bình thường rồi.”
Đám người hầu xung quanh đều nhìn lu hoa sen với ánh mắt kính sợ, chỉ có bác thợ Dương vốn thật thà là lẩm bẩm sau khi ngắm tới ngắm lui: “Sao trông nó bình thường ghê...”
Ngay sau đó, bác ta bị Lâm quản sự lườm một cái.
Lâm quản sự nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, ngoài nhân viên cần phải chăm sóc hoa cỏ trong vườn Phong Lan thì những người khác không được phép ra vào nơi này.”
Cả vườn Phong Lan bắt đầu được canh gác nghiêm ngặt, người hầu nào ra vào cũng cần xuất trình thẻ để kiểm tra thân phận.
Thỉnh thoảng Trường Ly và Yên Cửu lại lượn lờ quanh vườn Phong Lan mấy vòng nhưng tuần tra hai ngày trời vẫn chẳng thấy ai khả nghi hết.
Nàng không kìm được mà thắc mắc: “Chẳng lẽ bọn mình chuẩn bị quá hoành tráng nên dọa hắn sợ rồi à?”
Yên Cửu lắc đầu, “Nếu hắn dám phá hủy cả vườn Điêu Đường thì chắc sẽ không dễ dàng từ bỏ chỉ vì canh gác nghiêm ngặt đâu.”
Trường Ly nhẩm tính thời gian, “Hội bách hoa sắp bắt đầu rồi, thời gian để hắn ra tay không còn nhiều lắm.”
Yên Cửu vuốt chuôi kiếm trấn an, “Giờ người cần sốt ruột không phải là bọn mình mà là hắn.”
Hai hôm trước khi hội bách hoa được tổ chức, vườn Phong Lan gặp hỏa hoạn.
Thị vệ canh gác lập tức dập lửa và bắt được một gã người hầu run lẩy bẩy.
Bác thợ Dương nhìn gã người hầu bị thị vệ giải đến, đau lòng nói: “A Bình, không ngờ lại là cậu! Cậu vào vườn Bách Hoa làm việc từ năm mười mấy tuổi, đến nay đã mười năm, sao lại làm ra chuyện phản chủ như vậy hả!”
A Bình gục đầu không nói năng gì.
Bác thợ Dương vừa tức vừa sốt ruột, “Cậu phá nát vườn Điêu Đường còn chưa đủ, giờ lại muốn ra tay với vườn Phong Lan à?”
Miệng A Bình kín như bưng, vẫn nín thinh không lên tiếng.
Trường Ly nhìn gã người hầu luôn cúi đầu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng ngẩng lên nói với Yên Cửu: “Một kẻ có thể đánh tráo cục đá bày trận ở vườn Điêu Đường mà lại dùng cách thức thô bạo đơn giản như phóng hỏa để phá hủy vườn Phong Lan sao?”
Mắt Yên Cửu tối lại, “Ta nghĩ là không. Người trần mắt thịt hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc với mấy thứ như âm khí chứ đừng nói là một người hầu bình thường trong vườn Bách Hoa, cùng lắm gã ta chỉ là con tốt thí mạng thôi.”
A Bình bị thị vệ kéo đi.
Bác thợ Dương buồn bã thở dài một hơi, thoắt cái đã trông già hẳn đi.
Yên Cửu lơ đễnh hỏi: “Gã A Bình này là người như thế nào?”
Bác thợ Dương gắng gượng xốc lại tinh thần, chậm rãi đáp: “A Bình là con nhà nghèo, mười năm trước bị người nhà đưa tới đây lúc vườn tuyển nhân viên. Hồi ấy cậu ta trông nhỏ thó gầy gò, ta nhất thời mềm lòng nên đã giữ lại.”
“Nhưng cậu ta có chí tiến thủ lắm, mấy chuyện lặt vặt như làm cỏ hay tỉa cây đều học rất nhanh, ngày nào cũng cắm đầu làm lụng, không thích nói chuyện gì cả, dù ta nghi ai cũng không đời nào nghi cậu ta...”
Yên Cửu hỏi: “Bình thường gã ta có thân thiết với ai không?”
Bác thợ Dương ngẫm nghĩ rồi phủ nhận: “Cậu ta chẳng qua lại với ai cả, lúc nào cũng mỗi mình một cõi, chỉ thích lủi thủi chăm sóc hoa cỏ, ta chưa từng thấy cậu ta thân thiết với ai bao giờ.”
Yên Cửu vân vê cằm, e là hơi khó lần theo manh mối A Bình này.
Yên Cửu và Trường Ly quyết định tiếp tục canh chừng vườn Phong Lan, có lẽ sau A Bình vẫn còn mánh lới khác đang chờ họ cũng không chừng.
Bác thợ Dương định tới nói chuyện với A Bình, “Cậu ta phạm lỗi lớn như thế thì chắc chắn sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, nếu chịu khai ra thông tin hữu ích thì biết đâu lại được giảm nhẹ tội.”
Trong vườn Phong Lan, Trường Ly bay quanh lu hoa sen mà bọn họ vất vả mang về đây.
“Yên Tiểu Cửu, huynh nghĩ kẻ đứng sau hao tâm tốn sức như vậy là vì muốn phá bĩnh hội bách hoa năm nay à?”
Yên Cửu gõ đầu ngón tay vào thành lu, “Ai mà biết được, chuyện phiền nhất khi điều tra là dù cố gắng bóc tách cũng chưa chắc thu hoạch được gì, chẳng trách các sư huynh sư tỷ đều không muốn nhận nhiệm vụ này.”
Vừa nghe Yên Cửu nhắc tới chuyện này là Trường Ly thấy chột dạ ngay.
Nàng ho mạnh mấy tiếng, “Bọn mình đi rèn luyện mà, rèn luyện thì phải khiêu chiến giới hạn bản thân chứ! Hơn nữa Xuân Châu có phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu lại hợp lòng người, tới một chuyến không lỗ chút nào.”
Yên Cửu nhìn Trường Ly với ánh mắt sâu xa, nàng đâu giống kiểu kiếm linh sẵn lòng nhận nhiệm vụ có độ khó cao vì muốn rèn luyện chứ.
Trường Ly gằn giọng nói: “Yên Tiểu Cửu, huynh nghĩ đi, huynh chỉ kết một viên đan thôi mà vườn Bách Hoa đã tặng một chậu nam cực rồi. Nếu bọn mình giải quyết êm thấm chuyện của vườn Điêu Đường thì có khi lại nhận được thứ gì tốt hơn thì sao!”
Nghe Trường Ly nói vậy, Yên Cửu lặng lẽ gật đầu tỏ ý tán đồng.
Nếu không có thứ tốt hơn thì cứ đưa thêm hai chậu nam cực cũng được.
Nghĩ tới phần thưởng, một người một kiếm tức khắc thấy nhiệt tình vô bờ bến.
Trường Ly thừa cơ nói: “Yên Tiểu Cửu, ta tới vườn Điêu Đường dạo một vòng nhé.”
Yên Cửu đứng cạnh lu hoa sen, vẫy tay với nàng, “Nàng đi đi, ta ở lại đây canh chừng.”
Trường Ly quang minh chính đại đi vào vườn Điêu Đường, tính xem xét lối thông tới Yêu giới.
Nàng bay hai vòng khắp khu vườn trơ cành khô mà không thấy gì cả.
“Chẳng lẽ cứ phải có hoa bỉ ngạn mới được à?”
Trường Ly không cam tâm chọc mũi kiếm xuống đất như thể chỉ cần nàng chọc thật mạnh là có thể đâm thủng lớp lá chắn tiến vào Yêu giới vậy.
Tiếc rằng đó chỉ là ảo tưởng của nàng, ngoài cái hố nhỏ xíu thì dưới đất chẳng còn gì khác.
Nàng không đâm thủng gì hết.
Lúc này, Trường Ly bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới từ đằng sau.
Nàng bất giác rùng mình một cái.
“Lạ thật, chẳng phải trận tụ linh đóng rồi à? Sao âm khí vẫn thổi vù vù vậy?”
Trường Ly vừa lầm bầm vừa xoay người nhìn ra sau.
Kế đó, nàng cứng đờ ra.
Một kẻ mặc đồ đen đã xuất hiện sau lưng nàng từ bao giờ.
Hắn dán mắt vào Trường Ly rồi nói khẽ: “Xem mình tìm thấy gì này, một con bé kiếm linh.”
Trường Ly đang tính mở miệng tri hô thì bị phép cấm ngôn đánh trúng.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy chuôi kiếm trông như không hề dùng sức nhưng lại khiến Trường Ly không giãy thoát nổi.
“Không ngờ tới lấy âm khí cỏ cây mà lại có thêm niềm vui bất ngờ.”
Kẻ đồ đen vung tay khiến mấy hòn đá bày trận tụ linh trong vườn Điêu Đường đồng loạt bay lên, rơi vào miệng một chiếc túi chứa đồ.
Yên Cửu ở vườn Phong Lan bỗng có linh tính bèn nhìn về hướng vườn Điêu Đường. Ngay sau đó, mặt chàng biến sắc, vội chạy tới đó ngay.
Khi Yên Cửu chạy vào thì vườn Điêu Đường đã yên ắng như cũ.
Chàng nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy bóng dáng Trường Ly đâu.
Bấy giờ Trường Ly đang phải trải nghiệm chuyến đi tệ nhất đời kiếm.
Kẻ đồ đen kia lấy đá xong thì nhét nàng vào một cái hộp.
Chẳng biết cái hộp gỗ này dùng làm gì nhưng chắc chắn không phải để đựng kiếm.
Trường Ly bị nhét vào cái hộp chật chội, cảm thấy từ đầu tới đuôi kiếm đều bị chèn ép đến ngạt thở.
Chẳng biết sau bao lâu, bên ngoài loáng thoáng tiếng trò chuyện.
“Tân Ngũ, đệ lại mang thứ khỉ gió gì về thế hả?”
Kẻ đồ đen quơ chiếc hộp trong tay, “Đây không phải thứ khỉ gió mà là đồ tốt hiếm có đấy.”
Trường Ly bị rung lắc đến váng cả kiếm, không kìm được mà bật ra tiếng nôn khan.
Người bên ngoài nghe vậy liền thắc mắc: “Thứ bên trong còn sống à?”
Kẻ đồ đen cười hì hì đáp: “Không buôn chuyện với huynh nữa, ta phải đi báo cáo kết quả công việc với chúa thượng đây.”
Đoạn, kẻ đồ đen cầm hộp gỗ đi tiếp.
Sau một hồi lâu, Trường Ly mới nghe thấy tiếng gã.
“Bẩm chúa thượng, ta đã mang âm khí cỏ cây về rồi ạ.”
“Ngoài âm khí cỏ cây, ta còn mang về một thứ tốt nữa.”
Một giọng nam âm u cất lên: “Thứ gì?”
Trường Ly đang nằm trong hộp cảm thấy như bị sét đánh, giọng nói này...
Kẻ đồ đen đáp: “Một thanh kiếm linh.”
Hộp gỗ thình lình bị mở ra, Trường Ly cứ thế đối diện với một khuôn mặt nhợt nhạt u ám.
Nàng nhất thời đứng hình cứng ngắc, không dám động cựa gì.
Kẻ đồ đen lại nói tiếp: “Chẳng phải ngài luôn tìm kiếm linh cho phu nhân giải khuây sao? Ta cảm thấy con bé này không tệ bèn mang về luôn.”
Ánh mắt lạnh băng xẹt qua thân kiếm, rồi cặp môi mỏng cắt không ra máu bật ra câu nói khiến Trường Ly thấy lạnh như ngã vào hầm băng.
“Trông thanh kiếm này quen quen.”
Trường Ly căng thẳng nuốt nước miếng, sợ kẻ trước mặt đột nhiên giết chết nàng.
Kẻ đồ đen đứng bên dưới thì đã quá quen với chuyện này: “Bẩm chúa thượng, linh kiếm trong thiên hạ đều trông na ná nhau cả, thanh nào mà chẳng có chuôi, có lưỡi, có vỏ chứ. Thanh linh kiếm này trông thế nào không quan trọng, miễn nó dỗ phu nhân vui là được.”
Có vẻ như gã đàn ông kia đã bị thuyết phục, gã từ từ đóng cái hộp gỗ lại khiến bóng tối một lần nữa bủa vây Trường Ly.
“Vậy thì đưa nó cho A Triêu đi.”