Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt Xin vui lòng - Không nhặt lỗi/góp ý- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nếu chương này đủ 60 bình luận (>20 acc Wattpad) đúng tiêu chí trên thì mai mình đăng 5 chương nha ☺️
_________________
Được tên đồ đen chỉ suốt đường, rốt cuộc phu nhân cũng mang Trường Ly tới chợ quỷ thành công.
Nếu phớt lờ vô số lần vô tình rẽ nhầm đường thì chuyến đi này của bọn họ cũng xem như thuận lợi.
Phu nhân nhìn cảnh người xe như nước ồn ào huyên náo trước cổng chợ thì thở phào một hơi.
“Cuối cùng cũng tới rồi.”
Trường Ly cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng rất sợ bọn họ sẽ phải loanh quanh trên phố cả ngày trời, đến tối vẫn không tới được chợ quỷ.
Sau đó, phu nhân ngoái đầu nói với tên đồ đen: “Chỗ ta không còn chuyện gì khác, ngươi đi lo việc của mình đi, đừng làm phiền bọn ta đi chơi.”
Tên đồ đen bị phu nhân vắt chanh bỏ vỏ kia cung kính hành lễ rồi biến mất ngay trước mắt họ.
Phu nhân ôm Trường Ly, hào phóng nói: “Dọc đường con thấy có gì muốn mua muốn chơi thì cứ việc nói nhé, chớ có ngại đấy!”
Trường Ly nhìn khu chợ rộn rịp quỷ qua lại mà thấy lòng nhộn nhạo.
Bọn họ thong dong đi vào chợ quỷ, xung quanh có tiếng người bán hàng rong rao í ới hòa lẫn tiếng bánh xe chạy ngang cùng tiếng đám Quỷ tu châu đầu ghé tai trò chuyện không dứt.
Vừa bước vào chợ quỷ, ngay từ ánh mắt đầu tiên, Trường Ly đã bị đống trái cây rực rỡ đủ màu đủ cỡ trong một sạp nhỏ thu hút sự chú ý.
Những trái ấy như vật sống nhảy nhót loạn xạ trên sạp, nếu tập trung nhìn kỹ sẽ trông thấy sợi tơ bạc cột phía trên trái.
Sợi tơ này giữ chúng loanh quanh trước sạp tầm một trượng, đề phòng chúng sơ hở là lẩn vào đám đông.
Trường Ly không kìm được mà lớn tiếng hỏi, “Phu nhân ơi, đó là gì thế ạ?”
Phu nhân liếc mắt sang, cười bảo: “Đó là trái quỷ, A Ly có muốn tới xem thử không?”
Trường Ly gật rối rít, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy trái cây biết chạy nhảy như thế.
Chẳng biết ăn có ngon không? Trường Ly vô thức nuốt nước miếng.
Đúng lúc họ ghé sạp thì có một Quỷ tu tới mua trái quỷ, “Cho ta năm cái.”
Chủ sạp ngồi kế sạp nghe vậy không gỡ năm trái quỷ đưa cho hắn mà lại đưa năm que bạc bén nhọn.
Quỷ tu thuần thục nhận que bạc rồi nhắm chuẩn một trái hình bầu dục màu tím, giơ tay lên, phóng một que bạc.
Dường như trái tím kia cảm nhận được nguy hiểm cận kề nên ngay lúc que bạc phóng tới, nó thình lình nhảy sang bên cạnh.
Que bạc phóng trượt, còn chẳng chạm tới vỏ của nó.
Đám Quỷ tu đứng vây xem tức khắc la ó tiếc rẻ.
Trường Ly bỗng thấy hứng khởi, “Phu nhân ơi, trái quỷ này không bán luôn được ạ?”
“Tất nhiên là không được, con phải dùng que bạc phóng trúng trái quỷ thì nó mới thuộc về con.”
Vừa nói, phu nhân vừa cười khanh khách chen lên hàng Quỷ tu đứng xem ngay đầu và chiếm chỗ tốt nhất.
Gã Quỷ tu kế bên bị đẩy ra đang bất mãn tính mở miệng trách cứ thì liếc thấy bộ đồ đen tuy không khoa trương nhưng rất sang trọng của phu nhân. Hắn liếc sơ qua họa tiết mây trời thêu trên cổ tay áo rồi ngậm miệng lại ngay.
Hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó dè dặt nép sang một bên nhường chỗ vì sợ đụng phải quý nhân này.
Quỷ tu ném trượt lần đầu không hề nhụt chí, tiếp tục phóng que bạc tới một trái tròn xoe màu vàng xanh.
Trái này trốn không kịp, bị que bạc ghim cứng ngắc.
Đám Quỷ tu vây xem lập tức gào lên hoan hô, “Trúng rồi!”
Với ba que bạc còn lại, Quỷ tu này phóng trúng thêm hai trái nữa.
Chủ quán lần lượt tháo mấy sợi tơ bạc ra rồi đưa mấy trái đó cho Quỷ tu.
Đến đây mới xem như mua bán xong xuôi.
Đám Quỷ tu hóng hớt dần tản sang mấy sạp khác.
Trường Ly nhìn đám trái cây nhảy nhót tung tăng, mở miệng hỏi: “Phu nhân, trái quỷ này có ngon không?”
Phu nhân thật thà đáp: “Thật ra ta cũng chưa ăn bao giờ, nhưng nghe nói mỗi màu trái khác nhau sẽ có hương vị khác nhau, chua cay đắng ngọt đủ cả, hay hôm nay mình thử nhé?”
Trường Ly cật lực lắc tua kiếm tỏ vẻ tán thành.
Phu nhân bèn bảo chủ sạp bán cho 30 que bạc.
Trường Ly đếm số trái quỷ đang nhảy nhót trước sạp thì thấy còn khoảng 30 trái, xem ra phu nhân tính mua hết số này.
Trường Ly vô cùng tự tin nghĩ thế.
Phu nhân kéo tay áo lên, để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn như tuyết.
Nàng tập trung nhìn kỹ rồi nói chắc nịch: “A Ly hãy xem ta thắng hết đám trái quỷ này về cho con nhé!”
Trường Ly sung sướng khua đuôi kiếm, “Phu nhân cố lên!”
Que bạc thứ nhất phóng ra, đám trái quỷ gần đó lập tức tránh được khiến chiếc que nằm trơ trọi ở đó, đuôi que còn hơi rung lên do vừa bị phóng.
Phu nhân ngớ người, có vẻ thấy hơi bất ngờ về kết quả này.
Nàng đằng hắng hai tiếng, tự an ủi bản thân: “Không sao, mới que đầu nên ta chưa thạo tay lắm.”
Trường Ly phụ họa: “Đúng ạ, làm gì có ai mới phóng một phát đã trúng ngay chứ, phải luyện tập một chút mới được!”
Phu nhân hít sâu một hơi, nhắm chuẩn trái tiếp theo rời phóng nhẹ que bạc thứ hai.
Que này cũng trượt nốt.
Trường Ly thấy thế vội nói: “Phu nhân, gã Quỷ tu vừa rồi ném năm que chỉ trúng ba chứng tỏ xác suất ném trúng chỉ tầm một nửa, mình ném trượt hai lần cũng không sao ạ.”
“Đúng vậy, ta mua những 30 que cơ mà.” Phu nhân khẽ nói.
Đoạn nàng hơi ngước cằm lên, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thứ ba của mình.
Lần này bà chọn một quả thuôn dài, nhắm kỹ một hồi mới thận trọng phóng que thứ ba.
Que sượt qua trái quỷ rồi rơi xuống đất.
Trường Ly phấn khích nói: “Tí nữa là được rồi, que tiếp theo chắc chắn sẽ trúng!”
Phu nhân hăng hái hẳn lên, phóng liền que thứ tư.
Que bạc rơi xuống khoảng trống không có trái nào.
Trường Ly ngắm nghía đám trái quỷ đang chạy tứ tán thật kỹ rồi khẽ nói: “Phu nhân, con thấy mấy trái mập chạy chậm hơn một tí, chúng ta cứ nhắm trái mập kia đi ạ, chắc chắn sẽ trúng!”
Phu nhân gật khẽ, tiếp tục phóng.
...
Thoắt cái đã dùng hết 15 que.
Chẳng những không phóng trúng trái nào mà ngay cả làm rách vỏ trái quỷ bọn họ cũng bó tay.
Trường Ly khổ sở nói: “Vừa nhìn là biết gã Quỷ tu ban nãy là khách quen chỗ này nên mới ném trúng được những ba trái. Chúng ta chỉ là tay mơ nên phu nhân đừng thấy áp lực ạ.”
Phu nhân mím môi, “A Ly nói phải lắm, ta mua những 30 que thì thể nào cũng sẽ trúng một trái.”
Một khắc sau, cả 30 que đều trượt.
Phu nhân bực bội đi tới trước mặt chủ sạp, móc linh thạch ra đặt mạnh xuống bàn.
“Cho thêm 30 que nữa!”
Hai khắc sau, bọn họ vẫn công cốc.
Dường như đám trái quỷ rực rỡ kia còn nhảy nhót hân hoan hơn cả lúc trước như đang cười nhạo trình độ phóng que tệ hại của họ.
Phu nhân nhắm mắt lại nói, “Bán cho ta thêm 50 que nữa.”
Chủ tiệm lanh lẹ lấy 50 que đưa cho nàng, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng: “Xin quý khách cầm cẩn thận.”
Nếu ngày nào cũng gặp khách sộp thế này thì chẳng chóng thì chầy lão ta cũng đủ tiền mua đất cất nhà ở khu vực trung–thượng lưu ở Quỷ Vực, trở thành quỷ thành phố!
Khi phu nhân sắp phóng hết 50 que, Trường Ly hết dám nói năng gì.
Tuy trên mặt phu nhân vẫn nở nụ cười dịu hiền nhưng ánh mắt nhìn đám trái quỷ kia lại không giấu nổi sát khí.
Đúng lúc này, bên cạnh chợt vọng tiếng cười khẽ.
Chẳng biết một Quỷ tu mặc áo đen đã đứng cạnh họ từ bao giờ. Y thong thả đi tới trước mặt chủ sạp, đặt một túi linh thạch xuống, “Cho ta 33 que.”
Trường Ly thấy lòng nao nao, số trái quỷ còn lại vừa đúng 33 trái, không nhiều hay ít hơn dù chỉ 1 trái.
Phu nhân nhoẻn môi cười lịch sự, đứng nép sang một bên nhường chỗ cho người kia, chuẩn bị chống mắt lên xem tên Quỷ tu quá sức tự tin này sẽ quê độ ra sao.
Trường Ly dè dặt nhìn vẻ mặt của phu nhân, cảm thấy tuy nàng đang cười nhưng trông kiểu gì cũng thấy nụ cười này lạnh tê tái.
Nàng quay sang nhìn tên Quỷ tu kia, y trùm áo choàng kín mít nên không thấy rõ mặt.
Chỉ có mỗi đôi bàn tay lộ ra ngoài là nổi rõ khớp xương, thuôn dài trắng bóc.
Tên Quỷ tu này cầm một que bạc lên, lấy tay vân vê đỉnh nhọn hoắc.
Ngay sau đó, chiếc que bạc bay đi, đâm xuyên một trái quỷ màu đỏ rồi ghim chặt nó xuống đất.
Nửa chiếc que bạc lộ trên trái quỷ vì rung mạnh mà để lại một chiếc bóng mờ trong không trung.
Trường Ly đứng hình.
Chiếc que bạc ghim ngay chính giữa trái quỷ không chệch mảy may.
Nụ cười trên mặt phu nhân nhạt hẳn đi.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn tên Quỷ tu, ánh mắt trong veo sâu thẳm chợt khựng lại trên đôi tay lộ ra ngoài của y, trong mắt bỗng có điều gì đó không giải thích được.
Quỷ tu không vì trúng một lần mà dừng lại, y liên tục phóng tiếp que thứ hai rồi thứ ba...
Cứ mỗi que lại trúng một trái quỷ, chưa trượt lần nào.
Nếu Trường Ly có miệng thì chắc giờ nàng đã kinh ngạc há ngoác ra rồi.
Đám trái quỷ may mắn sống sót luống cuống bỏ chạy tán loạn trong nỗi kinh hoàng.
Có mấy trái hoảng quá nên không nhìn đường thậm chí còn va trúng nhau ngã chỏng vó, sau đó lăn lông lốc ra xa.
Nhưng chúng chạy trốn cách mấy cũng không làm khó được Quỷ tu.
Y bình tĩnh phóng tiếp, mãi đến khi que bạc cuối cùng chạm đất, 33 trái quỷ đều bị ghim chặt xuống đất không chạy thoát được mới thôi.
Chủ sạp trợn tròn mắt.
Hiếm lắm mới có hôm lão ta gặp một vị khách đã sộp còn chơi dở thì sau đó lại phải nghênh đón ngay một gã sát thần.
Đến khi Quỷ tu nhìn chủ sạp mấy lượt, chủ sạp mới tỉnh hồn, mặt ủ mày ê tháo đám trái quỷ xuống.
Quỷ tu nhận trái quỷ nhưng không đi ngay.
Y chuyển hướng đi tới trước mặt phu nhân, đưa cả bịch trái quỷ sang, “Cho nàng này.”
Trường Ly bỗng dại ra.
Tên Quỷ tu phóng trăm phát trăm trúng này đang tính làm quen với phu nhân sao?
Trường Ly lập tức quan sát phu nhân, tuy người nàng khuất kín sau chiếc áo choàng đen như mực nhưng mỗi khi gió thổi qua thì dáng người tha thướt vẫn thấp thoáng hiện ra.
Dù chiếc mũ choàng đã che khuất khuôn mặt nhưng một đoạn cằm nhỏ trắng và đôi môi mềm mại vẫn lộ ra ngoài.
Và cả đôi cánh tay ngà ngọc vì ném que bạc mà lộ ra khỏi ống tay áo nữa...
Trường Ly lập tức vỡ lẽ, hóa ra đây là một tên khốn hễ thấy gái đẹp là sáng mắt, dám công khai tiếp cận phu nhân ngay trước mặt nàng.
Bảo sao lúc y ném que bạc cứ cố giữ dáng vẻ thong dong thoải mái từ đầu chí cuối, hóa ra là công đực xòe đuôi khoe mẽ!
Nghĩ đến đây, Trường Ly lướt ngay tới, sau đó phanh gấp lại, chắn trước mặt phu nhân.
“Yêu râu xanh ở đâu ra mà to gan thế hả? Ai thèm trái quỷ của ngươi chứ, còn không mau cút đi!”
Phu nhân vốn đang trưng khuôn mặt lạnh như tiền, thấy Trường Ly nổi khùng chắn trước mặt mình thì bất giác nhoẻn môi cười.
Bà nhìn tên Quỷ tu áo đen nói, “Không nghe thấy à? Bé kiếm linh nhà ta bảo ngươi cút đi kìa.”
Nhưng Quỷ tu áo đen chẳng rụt tay về, vẫn cố chấp giơ bịch trái quỷ kia ra.
Y nhìn chằm chằm phu nhân, ánh mắt như muốn đâm thủng chiếc mũ choàng để thấy rõ dung nhan khuất sau nó.
Một hồi lâu sau, y mới khàn giọng nói: “A Triêu, ta xin lỗi vì đã tới muộn, nàng đừng giận nữa.”
Khi giọng nói khàn khàn kia cất lên, đầu óc Trường Ly bỗng đơ ra một giây.
Ơ, tên này quen phu nhân sao?