Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta


Edit: Trúc
 
Ngưng Hoa không nói chuyện, nàng ta thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tiếng sấm ầm vang rung động, tụ tập trên trên đỉnh đầu Ngưng Hoa, hồ nước quanh người nàng ta sôi  lên, linh lực bắt đầu quay cuồng tràn vào thân thể nàng ta. Hiên Hoa run rẩy, từ trong nước suối gian nan bò ra, trước khi đạo sấm sét thứ nhất đánh xuống, hắn bắt đầu điên cuồng chạy ra bên ngoài. Ngưng Hoa ở phía sau hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng hắn, không nói một lời, vẫn để sấm sét bổ vào trên người nàng ta.
Nàng ta tu đạo 800 năm, lúc còn niên thiếu, nàng ta từng hỏi sư phụ, Đạo là cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư phụ nói cho nàng ta, Đạo là chấp nhất.
Nàng ta không hiểu: “Vậy sao có rất nhiều người nói cầu Đạo chính là không chấp nhất, vì sao lại thế?”
Sư phụ cười cười: “Chấp nhất với không chấp nhất, đây không phải cũng là một loại chấp nhất à?”
“Ngươi tin vào cái gì, thì cái đó thành chấp niệm của ngươi, đấy là Đạo của ngươi. Đạo tâm đã sinh không thể dao động, không thể hủy diệt, đây là nền tảng cùng cơ sở Đạo của ngươi.”
“Nếu ta chấp nhất với hủy thiên diệt địa thì sao?” Nàng ta từng có chút mờ mịt, nếu Đạo là chấp nhất, vậy chấp nhất với thiện, chấp nhất với ác, chẳng lẽ không phải đều là chấp nhất ư?
Nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt sư phụ không đổi, nhìn ra phương xa, hờ hững lên tiếng: “Vậy hủy đi.”
“Đạo không có thiện ác, có thiện đạo, có ác đạo, chỉ cần có thể kiên trì đến cuối cùng, đều là Đạo.”
800 năm qua đi, nàng ta vẫn luôn nhớ kỹ điều này.
Nàng ta cầu trường sinh bất tử, cầu sống ngang trời đất. Nàng ta nguyện sinh mệnh của mình vĩnh hằng rực rỡ, không bị phai màu, không bị quên đi.
Vì thế một đường đi tới, nàng ta không có nửa phần chần chờ do dự.
Bây giờ rốt cuộc đã tới lúc nàng ta chứng đạo, nàng ta cũng muốn biết, đạo tâm của mình từng có nửa phần dao động hay không.
Sấm sét từng đợt đánh xuống, đánh đến xương cốt nàng ta nứt ra, nước trong Linh Đàm không ngừng bổ dưỡng cho nàng ta, cung cấp lực lượng cho nàng ta. Tầm mắt nàng ta trở nên vô cùng rõ ràng, có thể nhìn rõ ràng thân ảnh đi xa kia.
Hắn đang chạy trốn, liều mạng chạy trốn.
Cho dù thân thể mới vừa khôi phục, cực kỳ suy yếu, hắn lại lấy ra một loại khí thế tráng sĩ bóp cổ tay, cũng không quay đầu lại, liều mạng chạy vội.
Nàng ta biết ý của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn phải rời khỏi sinh mệnh của nàng ta, không bao giờ trở về.
Nàng ta không khỏi cười khẽ, nhắm mắt lại. Từng đạo sấm sét đánh xuống, trong đầu nàng ta lại cực tỉnh táo.
Nàng ta muốn tồn tại, cần phải tồn tại, trường sinh bất tử, cùng trời cùng đất.

Sấm sét đánh xuống khoảng tám mươi mốt ngày, quanh Linh Đàm đều bị đánh thành cỏ hoang, mà Linh Đàm cũng bị nàng ta hấp thu một nửa, một đòn cuối cùng rốt cuộc rít gào đáp xuống!
Ngưng Hoa mở choàng mắt ở trong tiếng sấm, để mặc lôi điện phá vỡ thân thể của nàng ta, có gì đó nổ tung trong đầu nàng ta, cột sáng từ trên người nàng ta phóng lên cao!
Nàng mở to mắt trong một mảnh ánh sáng, thấy một đường lớn. Đó là tiên lộ, nàng ta thong dong đứng dậy, bước lên tiên lộ.
Dưới thảm, có người vươn cánh tay, cầm váy áo nàng ta.
“Cứu ta... Ngưng Nhi, cứu ta...”
Âm thanh già nua, là mẫu thân nhiều năm trước của nàng ta. 800 năm trước, nàng ta vì cầu trường sinh, tự rời nhà đi, bôn ba vạn dặm, trèo núi vượt biển, cuối cùng mới đi vào Tu Chân giới.
Mẫu thân của nàng ta một đường đuổi theo nàng ta, gọi tên nàng ta, nàng ta lại chưa từng quay đầu lại.
800 năm trước, nàng ta buông bỏ tình thân, 800 năm sau tất nhiên cũng sẽ không cầu.
Vì thế nàng vung kiếm chặt đứt bàn tay già nua kia, đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, càng nhiều âm thanh quanh quẩn, càng nhiều cánh tay chui từ dưới đất lên, chụp vào nàng ta, lôi kéo nàng ta, ôm lấy nàng ta, mang theo tiếng khóc thét khóc thút thít.
Vì đến trường sinh, nàng ta tạo vô số sát nghiệt; vì cầu đại đạo, nàng ta đoạn tuyệt người thường.
Sắc mặt nàng ta hờ hững, một đường vung kiếm chặt đứt những cánh tay này, chém hết những hư ảnh này, cuối cùng đi tới bậc thang phía trên. Đang chuẩn bị bước lên bậc thang, đột nhiên một đôi tay kéo ống tay áo nàng ta.
Nàng ta không muốn quay đầu lại, lại vẫn chưa từng ngừng bước, chậm rãi cúi đầu.
Bàn tay nắm lấy tay áo nàng ta, là một đứa bé năm tuổi, hắn ăn mặc áo choàng màu đen, đỉnh cái buộc tóc như bánh bao, nghiêm túc nhìn nàng ta.
“Ngươi đã đồng ý với ta,” Giọng nói trong trẻo của hắn mang theo tiếng nức nở: “Phải chờ ta cùng nhau phi thăng.”
Tsrong lòng Ngưng Hoa khẽ run lên.
Năm đó lúc nàng ta đồng ý với hắn, nàng cho rằng đây là lời của một đứa nhỏ. Nhưng sau này khi nàng ta biết hắn có thể vĩnh viễn ngừng ở nhân gian, khi nàng ta nghe được một câu ở truyền âm phù kia: “Ngưng Hoa, ta tưởng trở về”, nàng ta lại là thật sự nghĩ tới, phải đợi hắn cùng nhau phi thăng.
Một lần dao động duy nhất của nàng ta, một lần duy nhất vứt bỏ đại đạo, thiếu chút nữa dùng hết tu vi vốn có, chém mở lá chắn mà Thiên Đạo dựng lên, đi đón một người trở về. Nhưng mà lúc người nọ trở về, lại mang theo một cô nương khác.
Nàng ấy gọi Ngưng Hoa là con kiến, trong lòng nàng ta rõ ràng.
Hắn là rồng, nàng ta là người, cho dù ngày nào đó đứng hàng tiên ban, nàng ta cũng vĩnh viễn không phải là người có thể đứng bên người ở hắn.
Nàng ta cầu trường sinh là vì thành tiên, thành tiên là vì thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo, thoát khỏi vận mệnh con kiến giống người khác. Nhưng mà cô nương kia xuất hiện, thân phận Hiên Hoa lại làm nàng ta ý thức được.
Cho dù thành tiên, cũng không thể hoàn thành nguyện vọng đó.
Vậy chỉ có thể mạnh lên, chỉ có thể mạnh lên, khai tông lập phái, nổi danh, đắc đạo phi thăng, đứng hàng tiên ban, sau đó từng bước một đi qua, cuối cùng thành tôn thần trên đời này, chống lại Thiên Đạo.
Thần thì sao chứ? Có cảm tình, có uy hiếp, thậm chí ngay cả con kiến đều không bằng.
Nàng ta cho rằng nàng ta đã nghĩ rõ ràng, cho rằng chính mình chưa bao giờ dao động, nhưng mà vào khoảnh khắc người kia nói ra “Tết châu chấu là cái gì”, từ sâu trong nội tâm lại là mờ mịt cùng đau đớn.
Nàng ta cúi đầu nhìn nam đồng, chậm rãi nâng kiếm lên.
“Ngươi không ngăn được ta.” Nàng ta khàn khàn nói: “Ai cũng không ngăn được ta.”
Dứt lời, nàng một kiếm đâm xuyên qua thân thể nam đồng.
Kim quang đột nhiên bùng lên, tiếng rồng ngâm phóng lên cao, tiên nhạc quanh người lượn lờ, Ngưng Hoa chậm rãi mở to mắt.
Quanh người là hồ nước Linh Đàm rung động, mây tan sương tạnh, một ánh sáng vàng chậm rãi dừng ở trên người nàng ta.
Lần này, nàng ta thật sự sẽ phi thăng thành tiên.
Nàng ta dùng thần thức thăm dò bốn phía, thấy thanh niên điên cuồng chạy vội kia. Trên mặt nàng hờ hững, than nhẹ: “Hiên Hoa.”
Giọng nói của nàng ta nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tu Chân giới, toàn thân người nọ đột nhiên run lên, rồi sau đó có lực hút cực lớn vọt tới phía sau hắn, trong chớp mắt, cảnh tượng quanh người thay đổi, hắn lại xuất hiện ở trước mặt Ngưng Hoa.
Hiên Hoa run rẩy, phủ phục ở bên cạnh Linh Đàm, nhìn nàng ta từng bước từng bước đứng lên đi về phía hắn.
Mờ mịt và sợ hãi cuốn lấy hắn, hắn quỳ trên mặt đất, cả người đều cuộn tròn, theo bước chân nàng ta càng ngày càng gần, hô hấp của hắn càng ngày càng càng nặng, vào lúc nàng ta đi đến trước mặt hắn, hắn rốt cuộc hỏng mất, gào khóc.
“Giết ta đi...” Hắn gào khóc: “Cầu xin ngươi, giết ta đi...”
“Cái gì ta cũng đều cho ngươi...” Hiên Hoa ngẩng đầu lên, quỳ đến trước mặt nàng ta, bắt lấy ống tay áo nàng ta, đầy mặt là nước mắt ngẩng đầu lên: “Cái gì ta cũng đều cho ngươi! Vì sao còn không thể buông tha ta chứ?”
“Hiên Hoa,” Ngưng Hoa nhìn chăm chú vào hắn, hờ hững: “Đừng khổ sở. Ngươi vui vẻ chút đi.”
Nói xong, nàng ta nâng tay lên, một đạo ánh sáng bắn thẳng vào trong đầu Hiên Hoa, sắc mặt nàng ta bình tĩnh nói: “Ta sẽ không hại ngươi. Ta ở thượng giới chờ ngươi. Theo đường của ta mà đi, Hiên Hoa.”
“Khai tông lập phái, nổi danh, đắc đạo phi thăng,” Nàng ta nhìn ánh mắt Hiên Hoa trước mặt dần dần trở nên đờ đẫn, lẩm bẩm: “Ta ở thượng giới, chờ ngươi tới.”
Lúc nàng ta nói chuyện, vô số ký ức từ trong đầu Hiên Hoa hiện lên. Có giữ lại, có biến mất, có đột nhiên xuất hiện, có đột nhiên biến mất, chờ đến khi Ngưng Hoa bỏ ngón tay ra, trong mắt Hiên Hoa đã thành đau đớn.
“Ngưng Hoa,” Hắn khàn khàn nói: “Đừng rời khỏi ta. Ta yêu ngươi, ngươi đừng đi. Ngươi đã đồng ý với ta, chờ ta cùng nhau phi thăng.”
Ngưng Hoa khẽ cười, nàng ta cúi người, ôm lấy người trước mặt.
“Ta nói rồi,” Nàng ôn hòa nói: “Ngươi muốn không gặp được ta, không yêu ta, trước nay, không phải ngươi lựa chọn.”
“Hiên Hoa, chăm sóc Thiên Kiếm Tông cho tốt, ta chờ ngươi phi thăng.”
Nói xong, Ngưng Hoa xoay người, bước chân dứt khoát không quay đầu bước lên tiên lộ. Hiên Hoa quỳ trên mặt đất, hắn muốn đuổi theo, nhưng mà có một loại sợ hãi phát ra từ nội tâm ngăn động tác của hắn.
Hắn trơ mắt nhìn nữ tử từng bước một đi lên đám mây, thẳng đến khi biến mất, hắn mới khàn khàn nói: “Ta nghe ngươi... Ngưng Hoa, ngươi yên tâm, ta nghe ngươi.”
Nói xong, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi xuống núi.
Phong tuyết đan xen.
Tô Thanh Y lặng im đứng ở phía sau hắn, nhìn hắn nghiêng ngả lảo đảo xuống núi, nghe hệ thống nói: “Ký chủ, đã biết vị trí Linh Đàm, còn không đi à?”

“Được.” Tô Thanh Y gật gật đầu, bứt ra từ trong vô số trí nhớ, xoay người đi về phía cổng lớn kia. Sau khi ra khỏi cổng lớn, Tô Thanh Y nhìn tòa cung điện dán đầy phong ấn kia, lúc lâu sau, không nhịn được nói: “Hệ thống, ta phá phong ấn này được không?”
Nên để ông ta nhớ tới quá khứ tàn nhẫn này, hay là để ông ta cho rằng mình rất yêu một người?
Nàng đứng ở trước cung điện, thật lâu không có được đáp án. Nhưng mà một lát sau, nàng thấy toàn bộ cung điện run rẩy, thức hải của Hiên Hoa, truyền đến một tiếng rồng ngâm giống như tiếng khóc.
Ông ta rất đau đớn.
Tô Thanh Y nghĩ.
Cuộc sống của một người đắp nặn tính cách cùng linh hồn người đó, quyết định lựa chọn hành động trong tương lai. Giả tạo ký ức một người, tương đương với sống sờ sờ vặn vẹo lựa chọn của hắn.
Giống như chân chính phong ấn bản thân mình ở một góc, bị sai đi hoàn thành quyết định khác, sống cuộc sống khác.
Nếu là Hiên Hoa mang theo ký ức chân chính, sẽ cuồng nhiệt giữ gìn Thiên Kiếm Tông, không tiếc lấy người luyện mạch cũng muốn biến Thiên Kiếm Tông thành tông môn đứng đầu ư? Nếu là Hiên Hoa chân chính, vào lúc nhìn thấy Tần Tử Thực sẽ thờ ơ sao? Nếu là Hiên Hoa chân chính, ở năm đó thấy nàng lâm vào tuyệt cảnh sẽ im lặng không nói sao?
Cuộc sống của Hiên Hoa mâu thuẫn đến cực độ.
Ông ta vừa làm hết chuyện xấu, vừa hối hận áy náy cực độ. Nếu không có ký ức yêu say đắm gần như khắc vào trong xương tủy với Ngưng Hoa này, ông ta sẽ lựa chọn làm những chuyện xấu này ư?
Vấn đề quanh quẩn ở trong đầu Tô Thanh Y, nhưng màt trong nháy mắt kia nghe được tiếng rồng ngâm thút thít kia, Tô Thanh Y lại đột nhiên phát hiện.
Không cần hỏi.
Tiếng rồng ngâm thút thít này đã nói cho Tô Thanh Y đáp án. Đây là nam nhân cho dù chỉ vô tình hại bạn bè, cũng muốn đào đan rút tủy trả về, sao có thể làm ra chuyện lấy người luyện mạch tàn nhẫn như vậy?
Nàng mím môi, nâng tay lên, bắt đầu nhanh chóng vẽ bùa, phù chú bay về phía phù chú trên cung điện kia, toàn bộ cung điện đều run rẩy. Chờ Tô Thanh Y cảm thấy thời cơ đã tới, nàng đột nhiên đánh linh lực về phía cung điện, cung điện đột nhiên nổ tung, cũng chính trong nháy mắt kia Tô Thanh Y cũng nhảy từ trong đầu Hiên Hoa ra!
Nàng mới vừa về đến thân thể mình, ngồi bật dậy, đã rơi vào trong ngực một người.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, Tô Thanh Y bị đối phương ôm chặt, nghe đối phương nói: “Cuối cùng đã trở lại.”
Tô Thanh Y gật gật đầu, ôm Tần Tử Thực. Vân Hư Tử bưng một chén canh gà vừa hay đi vào, thấy cảnh này, ông ấy dậm dậm chân nói: “Ui da mù mắt ta rồi! Không phải mới một ngày không nói chuyện à? Các ngươi đến mức này à?”
“Đừng đùa,” Tô Thanh Y ngửi thấy mùi thơm của canh gà, đẩy Tần Tử Thực ra, quay đầu nói với Vân Hư Tử: “Đưa canh đây cho ta uống một ngụm, ta có tin tức trọng đại muốn nói.”
“Đây đây đây,” Vân Hư Tử đi tới trước người Tô Thanh Y, đưa canh cho Tô Thanh Y, nghiêm túc nói: “Ngươi nói địa điểm ở đâu, chúng ta nhanh đi luôn.”
“Đầu tiên, chuyện thứ nhất ta muốn nói, Ngưng Hoa người này, thật con mẹ nó là đồ tiện nhân!!”
Tô Thanh Y uống một ngụm canh, lau lau miệng, nhanh chóng nói ra. Sau khi nói hết những thứ nhìn được trong trí nhớ Hiên Hoa ra, Tần Tử Thực lập tức rót trà cho nàng, nàng uống một ngụm sau đó tiếp tục nằm ở trong ngực Tần Tử Thực phỉ nhổ. Sau khi phỉ nhổ xong, Vân Hư Tử trầm mặc một lát, sau một lúc mới nói: “Tuy rằng đây là tổ sư gia khai sơn, nhưng ta vẫn phải nói...”
“Thật con mẹ nó là đồ tiện nhân!” Ông ấy và Tô Thanh Y trăm miệng một lời mở miệng.
Tần Tử Thực ở sau lưng Tô Thanh Y đến nhăn mặt cũng không, hờ hững nói: “Đừng mắng thô tục.”
Tô Thanh Y: “...”
Cảm giác lão công càng ngày càng hung làm sao bây giờ?
Ba người lòng đầy căm phẫn thảo phạt Ngưng Hoa, Hiên Hoa chậm rãi mở to đôi mắt. Ông ta mắt mắt một cái, ba người đã chú ý tới, vội vàng câm miệng, sau đó nhìn về phía Hiên Hoa đang nằm.
Hiên Hoa không nói lời nào, ông ta lẳng lặng nhìn nóc giường. Vân Hư Tử có chút sợ hãi, thật cẩn thận đi lên trước nói: “Lão tổ... Ngươi không sao chứ?”
Hiên Hoa không lên tiếng, Tần Tử Thực dường như hiểu ra gì đó, đứng lên nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Nói xong, hắn đứng dậy kéo Tô Thanh Y đi ra ngoài, Vân Hư Tử nhìn nhìn Tần Tử Thực đi ra, cũng đi theo ra cửa. Trước khi ra cửa còn cẩn thận đóng cửa lại, sau đó chạy chậm xuống lầu. Đang chuẩn bị hỏi Tần Tử Thực gì đó, ba người lập tức nghe thấy trên lầu đột nhiên bùng nổ tiếng khóc lại nhanh chóng bị ép xuống.
Tô Thanh Y trơ mắt nhìn Hiên Hoa lớn lên, trong lòng không khỏi có chút nặng nề, Tần Tử Thực lôi kéo tay nàng, vỗ vỗ nói: “Không có việc gì.”
Chờ đến buổi tối, Tần Tử Thực cùng Tô Thanh Y đi trong phòng bếp làm đồ ăn, Tần Tử Thực vẫn là cái thân thể phàm nhân, mọi người cũng đi theo hắn ăn cơm. Khi Tô Thanh Y không chút để ý đảo đồ ăn trong chảo, Tần Tử Thực ở một bên nướng thịt hỏi nàng: “Còn khổ sở à?”
“Ta cũng không biết...” Tô Thanh Y hung hăng quăng muôi sang một bên, có chút phẫn nộ nói: “Trên đời này, sao lại có người ghê tởm như vậy?”
“Trên đời này người nào đều có.” Tần Tử Thực hờ hững nói: “Nàng không phải người đó là đủ rồi.”
“Nhưng ta cảm thấy...” Tô Thanh Y có chút lo lắng nói: “Hiên Hoa lão tổ... Làm sao có thể qua nổi cái hố này?”
Ngàn năm tuyệt vọng cùng thương tổn dài lâu mà liên tục như vậy, bất kỳ kẻ nào đều đã sớm hỏng mất.
Cho dù là Hiên Hoa, chỉ sợ cũng sớm đã hỏng mất.
“Thiên Đạo này có công bằng không?” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn Tần Tử Thực, có chút mờ mịt: “Ngay cả người như Ngưng Hoa cũng có thể phi thăng... Thiên Đạo này có công bằng không?”
“Sao nàng biết, bà ta đã phi thăng?” Trong mắt Tần Tử Thực hiện lên lạnh lẽo: “Người như vậy, cũng có thể phi thăng ư?”
Tô Thanh Y hơi hơi sửng sốt, nhớ lại lần cuối cùng Hiên Hoa nhìn thấy Ngưng Hoa, bà ta chậm rãi bước lên tiên lộ, sau đó biến mất sau đám mây. Sau khi đi qua tiên lộ, chẳng lẽ là thành tiên sao?
Nàng không thể tiếp tục tưởng tượng ra, Tần Tử Thực thở dài một tiếng, đi đến chỗ nàng, thay nàng bắt đầu xào đồ ăn trong chảo. Lúc này Tô Thanh Y mới lấy lại tinh thần, hét lớn: “Khét! Khét!”
Tần Tử Thực có chút bất đắc dĩ: “Ta biết.”
Tần Tử Thực vụng về xào đồ ăn, Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn dung nhan của hắn còn mang theo vết sẹo.
Vết thương của hắn dưới tác dụng của thuốc đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể nhìn ra dáng vẻ tuấn mỹ lúc trước. Ánh mắt hắn bình tĩnh thong dong, lẳng lặng nhìn trong nồi, hoàn toàn không có chút e lệ cùng tự ti nào.
Cũng không biết là là thay đổi từ khi nào, từ trong ra ngoài của hắn dường như đều có một loại lực lượng vô hình.
Quá khứ Tần Tử Thực cần kiếm mới có thể chống đỡ hắn, mà hiện giờ, dường như Tần Tử Thực... đã là chính mình.
Một nam nhân là chính mình, không thể nghi ngờ cực kỳ có mị lực. Cho dù trên mặt hắn còn mang theo vết sẹo, lại cũng làm người ta không nhịn được cảm thấy dường như có chút loá mắt.
Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn hắn, Tần Tử Thực múc đồ ăn trong chảo ra đĩa, cuối cùng nhận thấy ánh mắt nàng, có chút khó hiểu xoa khuôn mặt mình: “Nhọ à?”
“Không có.” Tô Thanh Y nhếch miệng cười: “Ta chỉ cảm thấy chàng thật đẹp.”
Tần Tử Thực cười cười, trong mắt đều là sủng nịch, hắn xoay người đặt đồ ăn lên bàn, cởi tạp dề trên người xuống, bưng hai bàn đồ ăn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Mang đồ ăn qua đây đi, gọi bọn họ ăn cơm.”
“Tử Thực!” Tô Thanh Y không nhịn được gọi hắn lại, Tần Tử Thực dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng. Tô Thanh Y ngơ ngác nhìn người trước mặt, trong ánh mắt nghi hoặc của đối phương, hơn nửa ngày, nàng mới do dự nói: “Nếu... Nếu cả đời chàng vẫn như bây giờ, chàng... Chàng sẽ rời khỏi ta sao?”

Nếu như trước đây, có lẽ nàng không dám hỏi vấn đề này.
Bởi vì không cần nghĩ, nàng cũng biết rõ, bằng vào nội tâm của Tần Tử Thực, hắn sẽ không chịu bản thân như vậy mà ở lại bên người nàng.
Từ trong xương cốt hắn cảm thấy mình yếu đuối, cảm thấy tình cảm này nên xứng đôi, lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ.
Mềm yếu cùng tự ti của hắn đã khắc vào trong xương cốt.
Nàng hận hắn ở điểm này, lại không cách nào thay đổi, chỉ có thể lần lượt vào lúc mấu chốt, thấy hắn bộc phát ra.
Nhưng mà vào một buổi chiều tối bình thường này, nàng cũng không biết bản thân mình lấy dũng khí từ đâu, vậy mà lại hỏi ra những lời này.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại có chút hối hận, sợ đối phương nói ra đáp án nàng đã sớm đoán được, vội nói: “Thôi, chàng đừng trả lời ta. Ta...”
“Vậy thì cứ như vậy đi.”
Tần Tử Thực thong dong cười cười, dường như đã biết Tô Thanh Y sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Nếu ta vẫn luôn như thế, vậy thì cứ như vậy đi. Nàng thành tiên, ta luân hồi, nàng một đời lại một đời tìm ta, ta một đời lại một đời lại yêu nàng. Không phải chúng ta đã bàn rồi sao?”
Nghe thấy đáp án này, Tô Thanh Y ngẩn ngơ, Tần Tử Thực quay về phòng bếp đặt mâm ở trên bàn.
“Ta cho rằng... Ta cho rằng...”
Tô Thanh Y có chút hoảng loạn, nói không nên lời.
Nàng cho rằng lúc hắn nói những lời này là lừa nàng.
Dường như đã biết suy nghĩ của Tô Thanh Y, Tần Tử Thực cười cười, hơi hơi khom người hôn lên má nàng một cái.
“Ta không lừa nàng.”
Tầm mắt hắn song song với nàng, trong đôi mắt màu đen đều là nghiêm túc: “Ta thật sự cảm thấy, trên đời này sẽ không còn ai tốt với ta hơn nàng được nữa.”
“Ta là phàm nhân cũng tốt, kiếm tiên cũng được, làm một trượng phu, Thanh Y,” Trong mắt hắn là kiên định: “Ta nghĩ ta đều có thể làm rất khá. Ta có đáng giá để nàng yêu hay không, cùng ta có thể thành tiên hay không, ta lớn lên đẹp hay không đẹp, cũng không có quan hệ quá lớn.”
Nghe đến mấy lời này, Tô Thanh Y không nhịn được nở nụ cười. Nàng nâng tay lên vòng lấy cổ hắn, ôm lấy hắn.
“Tử Thực,” Nàng khàn khàn mở miệng: “Ta chờ chàng trở thành người như vậy, thế mà lại chờ đến vài trăm năm.”
“Thật xin lỗi,” Trong giọng nói của Tần Tử Thực mang theo ý cười: “Để nàng đợi lâu rồi.”
“Sao chàng lại hiểu ra vậy...” Tô Thanh Y vùi đầu vào ngực hắn: “Ta nói nhiều năm như vậy, chàng đều không hiểu ra, sao bây giờ...”
Nàng còn chưa nói xong, Tần Tử Thực đã hiểu. Hắn rũ mắt nhìn mái tóc dài đến eo của cô nương, nhẹ lẩm bẩm: “Bởi vì nàng yêu ta.”
“Bất cứ lúc nào, cho dù ta có dáng vẻ gì, nàng đều yêu ta.”
Nàng ưu tú như vậy mà vẫn luôn kiên trì yêu ta, ta có lý do gì mà lại không yêu bản thân mình?
Ta rất tốt, ta lại không biết. Cảm ơn nàng đã làm ta biết, ta tốt như vậy.
“Tử Thực, ta thật sự yêu chàng.” Tô Thanh Y bật thốt lên, nàng cũng không muốn nói, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên có loại vô cùng xúc động, muốn đồng ý với lời hắn nói.
Vì thế nàng lặp đi lặp lại, không ngừng lặp lại: “Thật sự, thật sự, đặc biệt yêu chàng.”
“Ta biết.” Trong lòng Tần Tử Thực như tan thành nước, hận không thể ngay tại chỗ bế cô nương này lên, nhưng mà lý trí ngăn cản hắn, hắn ôn hòa nói: “Đồ ăn lạnh, gọi bọn họ ăn cơm đi.”
Hai người bưng đồ ăn vào nhà, Hiên Hoa cùng Vân Hư Tử đang ngồi nói chuyện. Tần Tử Thực đi vào, Hiên Hoa ngơ ngác nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn. Chờ Tần Tử Thực ngồi xuống, ông ta chậm rãi nói: “Mẫu thân ngươi đâu?”
“Ta đưa hắn về từ chỗ Tần Thư Lam đạo trưởng,” Vân Hư Tử vội vàng bổ sung: “Lúc ấy ta vân du bên ngoài, vừa hay gặp được Tần đạo trưởng gần chết, Tần đạo trưởng giao hắn cho ta, ta thấy xương cốt hắn hoàn mỹ mới mang theo về.”
“Tần Thư Lam là đệ đệ Tần Thư Văn, người Nho Môn sau khi nhập môn sẽ không còn liên quan đến gia tộc, bọn họ lấy tu tâm là chủ, không mượn ngoại vật, không hỏi thế sự, đệ tử trong môn không thể can thiệp vào chuyện ngoại giới thế tục, cho đến phi thăng. Xem ra, sau đó Tần Thư Văn là giao ngươi cho đệ đệ hắn nuôi lớn.”
Tần Tử Thực lẳng lặng nghe Hiên Hoa cùng Vân Hư Tử thảo luận về phụ mẫu hắn, cũng không cảm thấy có gì. Dù sao hắn cũng là người hơn hai mươi tuổi đột nhiên đi vào thế giới này, đối với loại phụ mẫu đột nhiên nhảy ra này, tất nhiên cũng sẽ không có tình cảm quá lớn. Huống chi, còn chưa chắc chắn có đúng không.
Hiên Hoa lại cực kỳ quan tâm Tần Phượng, thở dài nói: “Ta phải đi Nho Môn một chuyến...”
“Nho Môn...” Vân Hư Tử có chút khó xử: “Tuy rằng Nho Môn vẫn luôn sừng sững là một trong mười môn phái lớn ở Tu Chân giới không ngã, nhưng trước nay không ai biết môn phái này ở đâu. Chỉ có đệ tử bọn họ tìm chúng ta, chúng ta muốn tìm bọn họ...”
Có chút khó khăn nhỉ?
Lời còn lại, Vân Hư Tử không mở miệng. Tần Tử Thực lắc lắc đầu, lại nói: “Lão tổ, ta cảm thấy, việc cấp bách không phải là đi tìm Tần phu nhân trước...”
“Mẫu thân ngươi.” Hiên Hoa sửa đúng lời cho hắn. Tần Tử Thực nhíu nhíu mày: “Ta chỉ lớn lên giống Tần Phượng tiền bối, nhưng ta không có cái gọi là nguyên đan, cũng không có long tủy, cứ như vậy kết luận ta là hậu nhân Tần tiền bối, dường như có chút võ đoán?”
“Có võ đoán không,” Tô Thanh Y cắt đứt nhóm người suy nghĩ nhiều: “Đi Linh Đàm sẽ biết. Bây giờ việc cấp bách của chúng ta là đi Linh Đàm.”
“Không cần nghĩ nhiều thứ khác,” Tô Thanh Y nhìn lướt qua mọi người: “Hiện giờ không có chuyện gì quan trọng hơn so với Tử Thực khôi phục.”
“Có.” Tần Tử Thực nhàn nhạt mở miệng, Tô Thanh Y kinh ngạc nhìn qua, lại thấy đối phương mặt không đổi sắc, chậm rãi nói một tiếng: “Nàng.”
 


Nhấn Mở Bình Luận