Trác Thiệu vẽ bản vẽ trần nhà chi tiết, tuy rằng lúc này phần lớn thợ mộc không quen nhìn bản vẽ, nhưng rốt cuộc bọn họ đã quen với nghề thợ mộc, sau khi Trác Thiệu giải thích qua, liền hiểu được.
"Trần nhà này rất phức tạp, không dễ làm..." Có thợ mộc nhịn không được nói.
Họ trang trí cho người khác, chắc chắn sẽ không làm trần nhà như vậy, vì quá rắc rối, nhưng tình hình bây giờ đã khác, ngay cả khi phức tạp hơn cũng phải thực hiện được.
Trác Thiệu nói chuyện với bọn họ gần một tiếng đồng hồ, cho đến khi những người này hiểu rõ, mới đi thuê nhà.
May mắn thay, yêu cầu về chỗ ở không cao nên rất dễ thuê, Trác Thiệu nhanh chóng thuê một ngôi nhà hai phòng ngủ và một phòng khách trong một tòa nhà cũ gần đó.
Nhưng nhà cho thuê không đủ giường... Trác Thiệu lại ngựa không ngừng vó đi mua mấy cái giường sắt về, chuyện chỗ ở coi như giải quyết xong.
Chờ hắn chuẩn bị xong, cũng đã đến lúc ăn cơm tối.
Trác Thiệu dự định trước tiên giúp những người thợ mộc đưa đồ đạc đến phòng cho thuê, sau đó về nhà thăm hai đứa nhỏ. Kết quả hắn vừa đến công trường, liền nhìn thấy Lương Thần và Trác Đình.
"Sao các cậu lại tới đây?" Trác Thiệu lo lắng hỏi.
"Chúng tớ đến xem cậu." Lương Thần nói, nhìn thấy Trác Thiệu vẻ mặt lo lắng, lại nói: "Cậu không cần lo lắng cho chúng tớ. Chúng tớ cũng không còn nhỏ nữa."
Trác Thiệu cũng biết, mấy chuyện như bắt cóc cũng chỉ thỉnh thoảng một lần như vậy, hắn không thể thần hồn nát thần tín được, nhưng hắn vẫn nhịn không được sẽ lo lắng.
"Lần sau vẫn nên cẩn thận một chút, các cậu muốn tới đây, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi bảo Từ Đại Cương tới đón các cậu." Trác Thiệu nói.
Lúc trước Trác Đình vẫn là tự mình đi học về, nghe Trác Thiệu nói như vậy có chút không cho là đúng, Lương Thần lại cười cười, tâm tình rất tốt.
Những năm trước, cho tới bây giờ chưa từng có người lo lắng cho an nguy của cậu, hiện tại có người quan tâm cậu thật sự quá tốt!
Lương Thần và Trác Đình cuối cùng ăn một bữa cơm trên công trường.
Lúc trước Trác Thiệu vẫn luôn cùng công nhân ăn nồi cơm lớn, nhưng hiện tại hai đứa nhỏ tới, hắn liền tự mình xuống bếp nấu hai món ăn, cùng hai đứa nhỏ ăn.
Ăn cơm xong, Trác Thiệu bảo Từ Đại Cương đưa người trở về, sau đó chính mình lại hứa hẹn tiền lương làm thêm giờ của những thợ mộc này, để cho bọn họ tiếp tục làm việc.
Nể tình tiền lương làm thêm giờ, những người thợ mộc làm việc rất hăng hái.
Đương nhiên, bọn họ có thể làm được một chút cũng không lười biếng, cũng là có nguyên nhân... Trác Thiệu hiểu nghề mộc, bọn họ ở dưới mí mắt Trác Thiệu, hoàn toàn không có biện pháp lười biếng.
Không chỉ không thể lười biếng, yêu cầu của Trác Thiệu còn rất cao, bọn họ phàm là có chỗ làm không tốt, cho dù rất nhỏ, Trác Thiệu đều sẽ tìm ra.
Nhưng chỉ cần không phải là vấn đề lớn, Trác Thiệu bình thường sẽ không nói cái gì, thường thường tự mình nghĩ biện pháp khắc phục.
Trong khi những người thợ mộc đang làm việc, những người thợ hồ đã đi vào và bắt đầu lát gạch.
Trác Thiệu đem toàn bộ công trường chia thành mấy khu vực, nơi các thợ hồ lát gạch, không cho các thợ mộc đi qua, nơi thợ mộc phải làm việc, cũng không cho các thợ hồ đi qua quấy rầy.
Làm như vậy mấy ngày, người thợ mộc địa phương huyện Phúc Dương hợp tác với Trác Thiệu rất lâu tìm Trác Thiệu, nhỏ giọng hỏi: "Trác Thiệu, chỗ này của cậu còn thiếu thợ mộc không?"
Lúc Đường Điền Khánh vừa mới lên tiếng, không ai dám giúp Trác Thiệu làm việc, nhưng mấy ngày trôi qua, Bên Đường Điền Khánh không có tin tức nào khác truyền ra, lại có người muốn tới đây.
Nghe nói Trác Thiệu đưa tiền công đặc biệt nhiều, hơn nữa lắp xong tầng trệt, tương lai còn phải lắp thêm mấy tầng!
"Hiện tại không thiếu nữa." Trác Thiệu không chút nghĩ ngợi liền nói.
Hắn biết người này hỏi như vậy, khẳng định là bởi vì có người muốn tới, nhưng hắn tạm thời không có ý định tiếp tục tuyển người.
Sau khi bị Đường Điền Khánh tính kế, hắn đối với công trường vô cùng để ý, buổi tối thậm chí còn để cho Từ Đại Cương ngủ ở bên này canh đêm, vào lúc này, hắn cũng không dám tùy ý tìm thợ mộc huyện Phúc Dương làm việc cho mình.
Người thợ mộc thở dài, không tiếp tục truy hỏi, trở lại vị trí của mình để làm việc.
Trác Thiệu đã rất cẩn thận, nhưng điều khiến hắn không thể tưởng tượng được chính là, công trường rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện.
Từ Đại Cương tối hôm đó ngủ được một nửa, đột nhiên nghe thấy có âm thanh, nên tỉnh dậy đi nhìn thử, liền phát hiện một cửa sổ phòng bếp không biết lúc nào đã bị mở ra, còn có người từ cửa sổ đổ nước vào trong, làm ướt xi măng chất đống trong phòng bếp.
Xi măng ướt thì không thể dùng được... Cho dù giá xi măng tương đối rẻ, nhưng Trác Thiệu vẫn có tổn thất không nhỏ.
Mà càng làm cho Trác Thiệu lo lắng, chính là Đường Điền Khánh có thể còn có thủ đoạn tiếp theo.
"Thực xin lỗi, tôi không trông coi vật liệu..." Từ Đại Cương áy náy nhìn Trác Thiệu, gần đây cậu ta rất mệt mỏi, buổi tối cũng ngủ đặc biệt ngon, thế nhưng cho đến khi xi măng bị ướt một nửa mới phát hiện...
"Chuyện này không liên quan đến cậu, có người muốn tìm tôi gây phiền toái, tóm lại là phòng không được." Trác Thiệu nói, sau khi nói xong, liền báo cảnh sát.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, lập án, nhưng muốn tiếp tục điều tra tiếp, cũng không phải dễ dàng như vậy.
"Trác Thiệu, việc này không dễ điều tra, cho dù cuối cùng tra được, cũng không thể làm gì người ta." Một cảnh sát trẻ tuổi quen biết Trác Thiệu nói với Trác Thiệu.
Bọn họ có nghe nói ân ân oán oán giữa Trác Thiệu và Đường Điền Khánh, cũng biết việc này hơn phân nửa là Đường Điền Khánh sai người đến làm, nhưng mấu chốt là, Đường Điền Khánh không có khả năng là tự mình đến làm việc này.
Cho dù bắt được người phạm tội, nhiều lắm cũng chỉ có thể bắt người ta bồi thường chút tiền, giam giữ vài ngày.
"Tôi biết." Trác Thiệu gật gật đầu, đạo lý này hắn cũng hiểu, chỉ là lúc này, hắn thật đúng là không thể làm gì Đường Điền Khánh.
Thân thích của hắn mở công ty trang trí ở tỉnh thành chỉ là giả, còn Đường Điền Khánh là thật sự mở công ty trang trí lớn nhất huyện Phúc Dương, ở huyện Phúc Dương quen biết rất nhiều người.
Lúc này, Đường Điền Khánh gần như là cùng hắn tranh chấp.
Đường Điền Khánh quả thật là cùng Trác Thiệu tranh chấp.
Bình thường ông ta kiếm được không ít, kỳ thật cũng không coi trọng việc trang trí nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa, nếu như là những đồng nghiệp khác ở huyện Phúc Dương có được việc làm ăn này, tuy rằng ông ta có thể ghen tị, nhưng cũng sẽ không nói thêm gì, nhưng...
Người có được việc làm ăn này lại là Trác Thiệu.
Ông ta sai người đi tra Trác Thiệu, sau khi tìm được Trác Gia Bảo, trong lòng liền nhịn không được toát ra lửa giận, mà chờ sau khi Trác Thiệu từ trong thành phố kéo tới một đám công nhân, ngọn lửa trong lòng ông ta cũng càng cháy càng lớn.
Đường Điền Khánh - ông ta thế nhưng thua một học sinh trung học cơ sở!
Một thằng nhóc chưa trưởng thành, còn cướp việc làm ăn từ tay ông ta, ông ta chỉ muốn cho đối phương một chút giáo huấn, người nọ lại dễ dàng hóa giải!
Đường Điền Khánh chỉ cảm thấy mình bị người hung hăng tát một cái, nhất là sau khi biết được cái gọi là công ty trang trí tỉnh thành kia căn bản không tồn tại.
"Cậu xác định sau lưng Trác Thiệu kia thật sự không có ai?" Đường Điền Khánh nhìn về phía cái gã mập mạp trước mặt mình.
"Tôi chắc chắn! Tên Trác Thiệu này căn bản cũng không có thân thích có tiền!" Trác Gia Bảo nói, thân thích của Trác gia bọn họ, căn bản cũng không có sống ở tỉnh thành, thân thích bên nhà mẹ đẻ Trác Thiệu, lại càng nghèo.
Trác Thiệu không có khả năng có thân thích mở công ty lớn.
Trác Gia Bảo nói lời thề son sắt, Đường Điền Khánh tin tưởng.
Ông ta cũng không có gì phải không tin, ông ta tìm người điều tra Trác Thiệu, tháng trước hắn còn đang học ở trường trung học cơ sở Bắc Môn, nào biết trang trí gì?
Không biết rốt cuộc hắn cho Thẩm Tinh Hỏa uống bùa mê thuốc lú gì, vậy mà lại khiến Thẩm Tinh Hỏa tin tưởng hắn như vậy...
Đường Điền Khánh có chút không rõ tình huống, nhưng có một điểm, ông ta vo cùng tin tưởng, đó chính là ông ta không muốn để cho Trác Thiệu dễ chịu, muốn tìm chút phiền toái cho Trác Thiệu.
Vì có suy nghĩ như vậy, nên ông ta mới tìm người phá hỏng xi măng của Trác Thiệu, mà Trác Thiệu cũng không làm gì được ông ta, nên càng tin tưởng.
Rất rõ ràng, phía sau Trác Thiệu này, thật sự không có người.
Đương nhiên, ông ta không có khả năng tự mình đi gây phiền toái cho Trác Thiệu...
Đường Điền Khánh nhìn về phía Trác Gia Bảo trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Mấy ngày tiếp theo đó, mỗi ngày Trác Thiệu đều gặp phải một ít phiền toái.
Sau khi xảy ra chuyện xi măng bị làm hỏng, hắn liền gia cố cửa sổ công trường, sau đó, công trường cũng không xảy ra chuyện tương tự nữa, nhưng bên trong công trường không có việc gì, bên ngoài công trường...
Ngày hôm sau, cổng công trường bị bôi máu gà.
Ngày thứ ba, ai đó đã đổ phân ở góc tường nhà.
Ngày thứ tư...
Sáng ngày thứ tư, khi trời còn tối, Trác Thiệu liền đến công trường, sau đó lại ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
Hắn kết nối với đường ống nước để rửa sạch tất cả các bụi bẩn, sau đó mặt của hắn đã hoàn toàn đen.
Hắn cũng không có ý định cùng Đường Điền Khánh phát sinh xung đột, hết lần này tới lần khác Đường Điền Khánh này không chịu buông tha!
Nếu để Đường Điền Khánh tiếp tục giày vò như vậy, cho dù cuối cùng nhà hàng này được trang trí xong, lại bị tạt máu đổ phân vào nhà hàng, tương lai ai nguyện ý đến ăn cơm?
Đường Điền Khánh cũng quá tàn nhẫn.
Ông ta làm quá phận như vậy, không sợ người khác cũng bắt chước ông ta, làm như vậy với ông ta hay sao?
"Đại Cương, cậu ở bên này nhìn, chờ công nhân tới để cho bọn họ làm việc như thường lệ, tôi ra ngoài một chuyến." Trác Thiệu nói.
Từ Đại Cương gật gật đầu, thấy thế, Trác Thiệu rời khỏi công trường, sau đó đi chợ huyện Phúc Dương.
Lần này hắn đi chợ, cũng không phải đi mua thức ăn, mà là đi tìm người.
Kiếp trước hắn làm côn đồ, đám côn đồ bọn họ có đầu óc linh hoạt, ở dưới còn có một đống đàn em côn đồ, buổi sáng lúc này đều ở chợ rau.
Đám côn đồ tuổi không lớn ở huyện Phúc Dương, có rất nhiều người đều là do được người nhà quá cưng chiều không nỡ trách cứ quản giáo, mới có thể không sống cho tốt, cả ngày khắp nơi chơi bậy, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như thế.
Kiếp trước Trác Thiệu cũng không phải như vậy, tên côn đồ này cũng vậy.
Hai người bọn họ, kỳ thật có chút đồng bệnh tương liên, cũng là bởi vì như vậy, tên côn đồ này mới đối với Trác Thiệu rất chiếu cố.
Tên côn đồ này họ Lý, tên là Lý Triết Học.
Lý Triết Học năm nay mười bảy, so với Trác Thiệu không lớn hơn bao nhiêu, nhưng rất biết đánh nhau, hơn nữa đã lăn lộn ở huyện Phúc Dương nhiều năm.
Hắn ta ở huyện Phúc Dương có chút danh tiếng, nhưng phỏng chừng không ai nghĩ tới, tên côn đồ này mỗi ngày sáng sớm, đều sẽ đến chợ giúp người làm việc.
"Triết Học, cậu cẩn thận một chút..." Trác Thiệu vừa đến chợ, liền nhìn thấy Lý Triết Triết đang dọn một giỏ bắp cải trước quầy hàng mà mình thường đến mua rau.
Cha mẹ của Lý Triết Học vẫn còn, nhưng không khác gì cha mẹ đã chết.
Cha của Lý Triết Học bỏ trốn với một người phụ nữ trong làng của họ khi Lý Triết Học còn rất trẻ, sau đó mặc dù đã trở lại, nhưng lại có con với người phụ nữ đó.
Còn mẹ của Triết Lý Học thì sao? Chồng bỏ chạy, khiến bà ta vô cùng nhục nhã, dưới cơn phẫn nộ, bà ta trực tiếp cặp với người đàn ông khác.
Khi cha của Lý Triết học trở về, bà ta cũng đã sinh con cho một người đàn ông khác.
Hai người nhanh chóng ly hôn, sau đó lại tái hôn, còn không muốn quản Lý Triết Học.
Lý Triết Học cuối cùng chỉ có thể sống với bà ngoại của mình, mà bà ngoại của Lý Triết học thì bán rau ở chợ.
Người bán rau cũng có thể kiếm được nhiều tiền, ví dụ như người bán rau cung cấp rau quả cho nhà hàng Thẩm Tinh Hỏa, khẳng định sẽ kiếm được không ít, nhưng bà ngoại của Lý Triết học tuổi không còn nhỏ, tinh lực không đủ, căn bản không có biện pháp so sánh với những người đó, bà cũng chỉ kiếm được vài đồng.
Bà lấy toàn bộ số tiền này ra nuôi Lý Triết Học, một lòng muốn Lý Triết Học đọc sách thật tốt, nhưng hết lần này tới lần khác Lý Triết Học lại không có thiên phú đọc sách, từ nhỏ bởi vì nguyên nhân của cha mẹ nên bị người khi dễ, thường hay đánh nhau nên mới phát hiện mình có thiên phú về mảng này hơn.
Lý Triết Học rốt cuộc vẫn đi lệch hướng, nhưng cho dù có lệch hướng, mỗi buổi sáng hắn ta đều sẽ đến giúp đỡ bà ngoại.
Chuyện này, những người đi theo Lý Triết Học đều không biết, mà Trác Thiệu kiếp trước, cũng là vô tình phát hiện ra, về phần đời này, ban đầu hắn cũng không có ý định tiếp xúc với Lý Triết Học.
Kiếp trước Lý Triết Lý đối với hắn rất chiếu cố, hắn cũng giúp Lý Triết Học đánh nhau, giữa hai người cũng không thiếu nợ nhau, mà bây giờ, bọn họ đã nhất định sẽ đi trên con đường khác nhau.
"Là cậu à, hôm nay cậu muốn mua gì?" Bà ngoại của Lý Triết Học nhìn thấy Trác Thiệu, liền nhiệt tình nở nụ cười.
Lý Triết Học nhìn Trác Thiệu một cái, tiếp tục làm việc.
Trác Thiệu thường xuyên đến mua đồ ăn, từng gặp Lý Triết Học, Lý Triết Học cũng biết Trác Thiệu.
"Cho cháu ba cái bắp cải, năm cân rau cải xanh, thêm chút súp lơ và nấm bào ngư." Trác Thiệu nói.
"Bà lập tức lấy cho cháu." Lý ngoại bà cười nói.
Tuy rằng rau quả bán rẻ, nhưng Trác Thiệu mua rất nhiều, bà cũng có thể kiếm thêm được mấy đồng.
Bà ngoại Lý chuẩn bị đồ ăn, lúc này Trác Thiệu lại nhìn về phía Lý Triết Học, hạ thấp giọng nói: "Lý ca, tôi có việc muốn thương lượng với anh."
Trác Thiệu sau khi sống lại mặc dù thường xuyên đến mua đồ ăn, nhưng chưa từng nói chuyện với Lý Triết Học, bởi vì hắn rất rõ ràng, Lý Triết Học là dự định đi trên con đường này đen tối, nhưng lại rất có chừng mực, cuộc sống của hắn ta, không cần mình khoa tay múa chân.
Kiếp trước khi Trác Thiệu trở lại huyện Phúc Dương, từng gặp Lý Triết Học, khi đó Lý Triết Học làm ở một công ty cho vay nhỏ, làm cho vay trực tuyến, còn lăn lộn thành ông chủ lớn.
Chuyện như vậy, Trác Thiệu không thích, nhưng Lý Triết Học lại thích cuộc sống như vậy, hơn nữa hắn ta có chừng mực, chưa bao giờ vi phạm pháp luật, Trác Thiệu cũng không tiện nói gì.
Đời này Trác Thiệu thường xuyên đến mua đồ ăn, đã gặp qua Lý Triết Học rất nhiều lần, Lý Triết Học mỗi lần nhìn thấy hắn, tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng sẽ hướng hắn gật đầu chào hỏi, nhưng hiện tại...
Lý Triết Học nhìn Trác Thiệu, sắc mặt thay đổi, tràn ngập địch ý hỏi: "Cậu là ai?"
Trác Thiệu biết Lý Triết Học rất sợ bà ngoại của hắn ta biết chuyện ở bên ngoài, hắn cũng không ngại Lý Triết Học có địch ý, lúc này mới cười cười nói: "Tôi là học sinh của Trường trung học Bắc Môn, nghe nói qua một số chuyện của Lý ca, hôm nay lại đây, muốn tìm Lý ca giúp đỡ."
Trác Thiệu muốn thuê Lý Triết Học hắt chút đồ vào công ty trang trí Đường Điền Khánh, mà theo hắn biết, việc làm ăn như vậy, Lý Triết Học nhất định sẽ nhận.
Trác Thiệu bảo Lý Triết Học giúp hắn xách đồ ăn mua ra ngoài, sau đó trên đường nói chuyện này với Lý Triết Học, Lý Triết Học quả nhiên đồng ý.
Lúc này Lý Triết Học vẫn rất thiếu tiền, mà làm côn đồ kỳ thật không kiếm được tiền gì, hiện tại Trác Thiệu ra một trăm đồng, chỉ để cho hắn ta đi hắt phân, hắn ta tự nhiên nguyện ý.
"Vậy tối nay, tôi đi tìm anh." Trác Thiệu nói.
"Được." Lý Triết Học đồng ý.
Trác Thiệu và Lý Triết Học sau khi thương lượng xong, trước tiên đem đồ ăn mua đưa đến công trường, sau đó trở về nhà.
"Trác Thiệu, cậu đi đâu vậy?" Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu từ bên ngoài tiến vào, tò mò hỏi.
"Bên công trường xảy ra chút chuyện, tôi đi giải quyết một chút." Trác Thiệu cười nói.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lương Thần lại hỏi.
"Không có gì, rất nhanh có thể giải quyết." Trác Thiệu không muốn để Lương Thần lo lắng, liền cười nói.
Nhưng Lương Thần vẫn rất lo lắng.
Nếu thật sự không có chuyện gì, tạo sao mỗi ngày Trác Thiệu đều sáng sớm ra ngoài, lại về nhà rất muộn?
Nhưng Trác Thiệu không muốn nói...
Buổi trưa hôm đó Lương Thần kéo Từ Đại Cương đưa cơm lại, hỏi cậu ta rốt cuộc làm sao vậy.
Từ Đại Cương bị Trác Thiệu dặn dò không thể nói, tự nhiên không thể nói, nhưng Lương Thần cũng có tuyệt chiêu: "Từ Đại Cương, nếu anh không nói, tôi sẽ nói với Trác Thiệu là anh đánh tôi."
"Tôi sẽ không đánh cậu." Từ Đại Cương nói.
"Cho dù không nói anh đánh tôi, tôi cũng có thể nói cái khác, tóm lại, anh không nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tôi liền nói với Trác Thiệu anh khi dễ tôi." Lương Thần nghiêm túc nhìn về phía Từ Đại Cương: "Trác Thiệu cái gì cũng nghe tôi, nếu tôi không thích anh, cậu ấy nhất định sẽ đổi người khác đến đưa đón tôi."
Từ Đại Cương trợn tròn mắt.
Trác Thiệu đối với Lương Thần cùng Trác Đình có bao nhiêu coi trọng, Từ Đại Cương đều là nhìn thấy, cậu ta rất tin tưởng, nếu Lương Thần nói không thích cậu ta, Trác Thiệu nhất định sẽ đem cậu thay thế.
Suy nghĩ một chút, Từ Đại Cương rốt cuộc vẫn đem chuyện Trác Thiệu gặp phải nói ra.
Sau khi nói xong, cậu ta còn căm phẫn một chút: "Đường Điền Khánh kia thật đáng ghét! Vẫn luôn tìm phiền toái cho chúng ta, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ông chủ Thẩm sẽ không cho chúng ta trang trí nhà hàng của anh ta nữa!"
Ông chủ nào chịu được nhà hàng của mình còn chưa mở cửa mỗi ngày đều bị người ta hắt nước bẩn?
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Lương Thần lo lắng hỏi.
"Tôi cũng không biết, nhưng mà hình như ông chủ nhỏ đã có biện pháp rồi." Từ Đại Cương nói: "Lương Thần, ông chủ nhỏ rất lợi hại, cậu ấy nhất định có thể giải quyết chuyện này. Việc này cậu coi như không biết là được rồi."
Lương Thần không yên lòng gật đầu.
Cậu làm sao có thể coi như không biết chuyện này?
Trác Thiệu hiện tại bị người ta khi dễ, trong lòng cậu rất khó chịu!
Lương Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng, cầm điện thoại di động của mình đi vào nhà vệ sinh trường học.
Lương Thần chủ động gọi điện thoại cho Lương Phóng.
Mấy ngày nay Lương Phóng rất bận rộn, nhưng bận rộn như vậy, cũng có lợi.
Ông tự mình ra trận giám sát công nhân, lại đuổi việc một số người cả ngày lười biếng không làm việc, tốc độ xây nhà của Phong Hòa gia viên, liền nhanh lên.
Ông theo lời Trác Thiệu nói với ông, đề bạt vài người đến quản lý công trường, lại để cho những người này giám sát lẫn nhau, cuối cùng cũng đem chuyện trên công trường xử lý tốt, chính mình cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Mà vừa mới rảnh rỗi, ông liền không thể tránh khỏi nhớ tới con trai của mình.
Tuy rằng thời gian ở chung cũng không dài, nhưng ông đối với con trai của mình, vẫn là càng ngày càng để ý.
Dưới tình huống như vậy nhận được điện thoại của Lương Thần, có thể tưởng tượng Lương Phóng cao hứng đến mức nào.
Kết quả là... Lương Thần gọi điện thoại cho ông, lại là vì Trác Thiệu.
Lương Phóng lại một lần nữa nhận thức rõ ràng, ở trong lòng con trai mình, sợ là không quan trọng bằng Trác Thiệu.
Trong lòng ông có chút chua xót, nhưng sau khi nghe Lương Thần nói qua tình huống Trác Thiệu gặp phải, lại lập tức nói: "Thần Thần con yên tâm, việc này ba nhất định sẽ giúp cậu ta giải quyết tốt."
"Cám ơn." Lương Thần cảm kích nói, có chút ngượng ngùng, đồng thời hảo cảm với Lương Phóng, cũng càng ngày càng nhiều.
"Con cảm ơn ba làm gì?" Lương Phóng thở dài.
Lương Thần nói không nên lời, nhưng vẫn không cúp điện thoại.
Lương Phóng cười cười, lại hỏi cậu vài câu chuyện trong cuộc sống, lúc này mới cúp điện thoại.
Chờ cúp điện thoại, Lương Phóng liền đi tới công trường của mình, sau đó gọi một ít công nhân.
"Ông chủ, có chuyện gì vậy?" Công nhân bị Lương Phóng gọi đến khó hiểu nhìn Lương Phóng.
"Tìm các cậu giúp tôi làm chút chuyện." Lương Phóng nói.
Lương Phóng mang theo những công nhân này lên một chiếc xe tải, còn thuận tiện chuyển gạch lên nửa xe tải, cùng với một ít xi măng.
Làm xong tất cả, Lương Phóng cho xe tải đi huyện Phúc Dương.
Chiếc xe tải lớn đến huyện Phúc Dương hơn một giờ sau đó.
Lúc này, Lương Phóng lại tìm người hỏi đường, hỏi công ty trang trí Đường Điền Khánh đi như thế nào.
Ông nhanh chóng hỏi đường. Sau khi hỏi xong, liền chỉ huy xe tải chạy đến công ty trang trí Đường Điền Khánh.
Chiếc xe tải cuối cùng dừng lại ở cổng công ty trang trí Đường Điền Khánh.
"Cửa công ty chúng tôi không thể đậu xe." Trong công ty của Đường Điền Khánh có người đi ra, nhìn thấy một chiếc xe gạch, lại có chút tò mò: "Các anh làm trang trí? Chẳng lẽ đã hẹn với người của công ty chúng tôi?"
"Không có." Lương Phóng xuống xe, sau đó liền gọi những công nhân phía sau mình một chút: "Mọi người cùng tôi xuống xe đi xây tường!"
Xây tường? Nhân viên của công ty trang trí Đường Điền Khánh vẻ mặt khó hiểu, sau đó liền nhìn thấy những công nhân từ trên xe tải lớn đi xuống, bắt đầu xây tường trước cửa công ty bọn họ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Làm thế nào những người này có thể chạy đến cổng công ty của họ để xây tường?
Nhân viên này nhìn thấy những công nhân kia từ trên xe tải mang gạch xuống, đều trợn tròn mắt, vội vàng đi tìm Đường Điền Khánh.
Đường Điền Khánh đã nghe được động tĩnh bên ngoài đi ra, nhìn thấy một màn này, ông ta nhíu mày: "Các người là ai? Anh muốn gì?" Những người này đến chỗ ông ta quấy rối?