Trác Vinh Minh thật sự đã không còn tiền, bia là do ông ta mua thiếu của chủ tiệm.
Mang bia về nhà, Trác Vinh Minh vừa thở phào nhẹ nhõm, Lý Triết Học lại nói: "Ông đi mua thêm vài gói thuốc lá nữa, thuốc lá của chúng tôi đã hút hết rồi!"
Biểu tình Trác Vinh Minh cứng đờ.
Chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, Trác Vinh Minh lại bị đuổi ra ngoài đi mua thuốc lá.
Sau đó, ông ta không trở lại nữa.
Tiếp đó, Trác Gia Bảo bị đánh một trận.
Lý Triết Học khi đánh người rất có kỹ xảo, sau khi bị hắn ta đánh, trên người Trác Gia Bảo nhiều nhất chỉ có chút bầm tím, chắc chắn không khám được vết thương gì, nhưng vẫn sẽ rất đau rất đau.
Trong nhà Trác gia, nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Khuất Quế Hương thấy con trai đau khổ, đau lòng không chịu nổi, liên tục cầu xin Lý Triết Học: "Đừng đánh, cầu xin cậu đừng đánh nữa, tôi đi mua thuốc lá, tôi lập tức đi mua thuốc."
"Nếu bà muốn đi mua, còn do dự cái gì? Sao không đi nhanh đi?" Lý Triết Học nói: "Đúng rồi, tôi chỉ hút loại mười đồng một gói!"
Khuất Quế Hương nhanh chóng ra khỏi cửa.
Khuất Quế Hương đến tiểu khu gần đó, bà ta thường mua đồ ở quán tạp hóa: "Ông chủ, cho tôi một gói thuốc lá mười đồng." Lý Triết Học muốn mấy gói thuốc lá, nhưng Khuất Quế Hương không có tiền, nên chỉ mua một gói về ứng phó một chút.
Chủ cửa hàng lấy một gói thuốc lá đưa cho Khuất Quế Hương, nhưng khi đưa tay ra, lại nhướng mày, rụt tay lại: "Là bà à... Chồng bà vừa mua thiếu một thùng bia, lại tới mua thiếu thuốc lá, mới bị tôi đuổi đi, còn bà? Bà có tiền không?"
Ông chủ nói chuyện rất không khách khí.
Hắn làm buôn bán nhỏ, sao có thể bị người ta nợ nần?
Bia lúc trước, Trác Vinh Minh kia nói chờ uống xong đến trả chai thì sẽ trả tiền, hắn đã đồng ý, bây giờ đến thuốc lá, hắn cũng không muốn cho thiếu nữa.
"Ông chủ, chỉ có một gói thuốc lá, cho tôi thiếu một gói thuốc..." Khuất Quế Hương vội vàng nói.
"Bà một gói thuốc lá chông bà một gói thuốc lá, cứ tiếp tục như vậy tôi còn làm ăn gì nữa?" Ông chủ này nói, hắn cùng Trác gia không thân thiết, Khuất Quế Hương này mỗi lần đến mua đồ, còn trả giá nửa ngày không nói, lúc đi còn nhất định phải lấy thêm chút gì đó hoặc là ăn chút gì đó, hắn chính là ước gì một nhà bọn họ không đến mua đồ.
Khuất Quế Hương nói nửa ngày, ông chủ này cũng không chịu cho bà ta nợ tiền thuốc lá, bất đắc dĩ, bà ta chỉ có thể đi nơi khác nghĩ biện pháp.
Cũng là Khuất Quế Hương vận khí tốt, rời khỏi cửa hàng tạp hóa kia đi không bao lâu, vậy mà bà ta lại gặp được một người quen.
Khuất Quế Hương gọi người lại, mượn người ta năm mươi tệ.
Người quen kia có chút không vui, nhưng đây là lần đầu tiên Khuất Quế Hương mượn tiền với bà, bà cũng không thể không cho mượn...
Không tình nguyện cho Khuất Quế Hương mượn năm mươi tệ, bà cau mày nói: "Khuất Quế Hương, nghe nói nhà bà xảy ra chuyện, thì ra là thật."
"Nhà tôi có thể xảy ra chuyện gì được? Gia đình tôi đều ổn." Khuất Quế Hương vội vàng nói, bà ta vẫn còn rất sĩ diện.
"Nhà bà nếu tốt, sao còn mượn tiền của tôi? Hơn nữa tôi nghe nói, con trai bà vay nặng lãi, hiện tại nhà bà đang bị người cho vay nặng lãi đòi nợ." Người đó nói.
"Nào có chuyện này, bà đừng nói bậy!" Khuất Quế Hương giận dữ nói: "Con trai tôi làm sao có thể đi vay nặng lãi?!"
"Không phải con trai bà vay nặng lãi. Vậy chồng bà vay à?" Người nọ lại hỏi, vẻ mặt tò mò.
"Cũng không có, Vinh Minh làm sao có thể đi vay nặng lãi?" Khuất Quế Hương: "Bà ở đâu nghe được chuyện vớ vẩn này vậy?"
"Khuất Quế Hương, bà đừng tức giận. Còn nữa, việc này hiện tại có ai mà không biết, có ai mà không biết, nghe nói một nhà ba người các người đều bị đòi nợ ép đến sắp không về được nhà."
Sắc mặt Khuất Quế Hương nhất thời thay đổi.
Nhưng người nọ còn đang tiếp tục nói: "Tuy rằng con trai bà mập một chút, nhưng dù sao cũng có nhà mới, vẫn có người hỏi thăm con trai bà, muốn đem con gái làm mai cho con trai của bà, hiện tại..."
Khuất Quế Hương rốt cuộc nghe không nổi nữa, xoay người rời đi.
Cầm tiền vay được mua hai gói thuốc lá, Khuất Quế Hương ngơ ngác trở về, trên đường trở về, bà ta lại gặp mấy người quen biết, mà những người đó... Bà ta luôn cảm thấy như tất cả họ đều cười nhạo bà ta!
Khuất Quế Hương cũng không dám ngẩng đầu.
Thể diện nhà bọn họ, đây là đã mất hết rồi sao?
Mà đây còn không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là, tiếp tục như vậy, con trai của bà ta nói không chừng sẽ không tìm được đối tượng.
Hai năm nay, Khuất Quế Hương vẫn rất sốt ruột tìm đối tượng cho Trác Gia Bảo, chỉ là Trác Gia Bảo vội vàng chơi game không phối hợp lắm, bà ta lại cảm thấy những người con gái kia không xứng với Trác Gia Bảo, cho nên cho tới bây giờ, Trác Gia Bảo cũng không có bạn gái.
Nhưng cho dù như vậy, trong mắt Khuất Quế Hương, việc Trác Gia Bảo tìm đối tượng, cũng là chuyện lớn hàng đầu của nhà bọn họ.
Nếu có tin đồn rằng gia đình họ nợ nần cho vay nặng lãi, cô gái nào sẽ chịu kết hôn với con trai mình?
Sau khi trở về nhà, đưa thuốc lá cho Lý Triết Học, Khuất Quế Hương đột nhiên cảm thấy, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Lý Triết Học này ở nhà bọn họ, cả ngày muốn cái này muốn cái kia, bọn họ một ngày tiêu cho hắn ta ít nhất là một trăm đồng, nếu vẫn giữ hắn ta, một tháng chính là ba ngàn, một năm chính là ba vạn sáu, nhà bọn họ mới mượn tổng cộng có hai vạn!
Nghĩ tới đây, Khuất Quế Hương hạ quyết tâm.
Đương nhiên, bà ta không phải hạ quyết tâm muốn trả lại tiền, mà là hạ quyết tâm muốn đi tìm Trác Thiệu náo loạn.
Cho dù trong lòng rất sợ Trác Thiệu, Khuất Quế Hương cũng tính toán đi tìm hắn náo loạn một chút, bảo hắn mang Lý Triết Học trở về.
Vì thế, Trác Thiệu liền ở trên công trường nhìn thấy Khuất Quế Hương.
"Trác Thiệu, mày mau đem tên côn đồ kia ra khỏi nhà tao ngay đi!" Nhìn thấy Trác Thiệu, Khuất Quế Hương lập tức nói.
Tuy rằng có chút sợ Trác Thiệu, nhưng Khuất Quế Hương đã quen với việc khoa tay múa chân với Trác Thiệu, lúc đối mặt với Trác Thiệu, khẩu khí thế nào cũng không được mềm xuống.
Trác Thiệu không để ý tới bà ta.
"Trác Thiệu, thằng nhóc này, vậy mà lại tìm người đến nhà tôi gây sự. Tôi thực sự đau khổ!" Khuất Quế Hương ngồi ở cửa công trường khóc.
"Đại Cương." Trác Thiệu kêu một tiếng, chỉ vào Khuất Quế Hương nói: "Cậu tìm người đem bà ta đi."
Trên công trường cải tạo, không thiếu nhất chính là công nhân... Khuất Quế Hương rất nhanh đã bị người ta đuổi đi.
Kéo Khuất Quế Hương đi, là công nhân đến lắp máy hút thuốc.
Máy hút thuốc dùng trong khách sạn, cũng phải bố trí đường ống, sau khi bọn họ đem Khuất Quế Hương đi, liền trở về tiếp tục làm việc, lại hỏi Trác Thiệu: "Ông chủ nhỏ, người phụ nữ kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao bà ta lại nói bà ta là bác gái của cậu?"
"Bà ta đúng là bác gái tôi." Trác Thiệu nói: "Nhà bọn họ nợ tiền không trả, cuối cùng bị người quấn lấy, liền tới tìm tôi." Trác Thiệu tránh nặng tìm nhẹ nói một chút.
"Thì ra là như vậy..." Công nhân này nhíu mày.
"Chính là như vậy. Nhà bọn họ có hai căn nhà, nhưng chính là không chịu trả tiền, anh họ kia của tôi lớn hơn tôi mấy tuổi, đến bây giờ còn chưa từng đi làm." Trác Thiệu thở dài.
Những công nhân đó có ấn tượng tồi tệ hơn về Khuất Quế Hương.
Đến bây giờ, người Trác gia đã không còn cách nào khác với Trác Thiệu, Trác Thiệu cũng lười đi quản bọn họ, tiếp tục bận rộn.
Mà Khuất Quế Hương, bà ta từ chỗ Trác Thiệu rời đi, về đến nhà, lại nhìn thấy con trai mình bị đánh.
"Đừng đánh, sao cậu lại đánh người?" Khuất Quế Hương phẫn nộ nhìn Lý Triết Học.
"Bà xem giờ là lúc nào rồi? Bà vẫn chưa nấu cơm, là muốn tôi đói chết à?" Lý Triết Học nói: "Bà muốn tôi đói chết, tôi phải đánh con trai bà!"
Cuối cùng Khuất Quế Hương vẫn bị Lý Triết Học ép tới phòng bếp nấu cơm, vậy thì thôi, Lý Triết Học còn đạp Trác Gia Bảo một cước, buộc Trác Gia Bảo đi mua gà nướng cho mình.
"Nếu trước khi cơm chín anh không mua gà nướng về..." Trước khi Trác Gia Bảo ra khỏi cửa, Lý Triết Học dùng vẻ mặt uy hiếp nhìn Trác Gia Bảo một cái.
Trác Gia Bảo kéo một thân thịt mỡ của mình, liên tục lăn lộn chạy ra ngoài, vội vàng mượn tiền với người khác.
Mà Khuất Quế Hương nhìn bóng lưng gầy đi rất nhiều của con trai mình, rốt cục nhịn không được hỏi: "Cậu... Nếu tôi trả lại tiền, cậu sẽ đi chứ?"
"Đương nhiên, nếu bà trả lại tiền, tôi còn ở nhà bà làm gì?" Lý Triết Học nói, ở lại Trác gia phải luôn đề phòng người Trác gia đánh ngược lại hắn ta, hắn ta cũng rất mệt mỏi!
"Vậy cậu chờ vài ngày, chờ qua vài ngày, tôi nhất định sẽ trả lại tiền." Khuất Quế Hương nói.
"Bà sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao? Làm thế thì sao tôi có thể đánh con trai bà?" Lý Triết Học nói, lại cười lạnh: "Nhưng có đều phải nói trước, các người một ngày không trả tiền, tôi liền một ngày không đi, cho nên nếu đã tính toán trả tiền, tốc độ của các người liền nhanh lên cho tôi!"
Khuất Quế Hương gật đầu.
Người Trác gia kỳ thật là có biện pháp trả tiền, bọn họ có nhà, mặc kệ bán căn nào, luôn có thể trả lại tiền, lúc trước vẫn không trả, hoàn toàn là bởi vì không muốn trả, muốn bỏ qua khoản nợ này.
Mà bây giờ, Khuất Quế Hương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đồng ý với đề nghị của con trai mình, đem căn nhà cũ bán đi.
Không sai, Trác Gia Bảo đã sớm muốn bán nhà trả nợ tránh bị đánh, là Khuất Quế Hương luyến tiếc, sau đó không muốn...
Nhưng hiện tại, Khuất Quế Hương rốt cục đồng ý, về phần Trác Vinh Minh, ông ta ngay từ đầu, chính là đồng ý đề nghị của con trai mình.
Người Trác gia muốn bán nhà cũ, nhưng căn nhà cũ này cũng không dễ bán, nhất là trong tình huống bọn họ muốn bán rất đắt tiền.
Hiện tại người ngoài huyện thành không nhiều lắm, những người ngoài huyện, còn không có ý định cắm rễ ở huyện Phúc Dương, tự nhiên là không muốn mua căn nhà này, còn người địa phương đâu?
Người dân địa phương ở huyện Phúc Dương, người nghèo hoàn toàn không muốn mua nhà, nhà mình mình ở là được rồi, giàu thì sao? Người giàu có nào muốn mua một ngôi nhà vừa rách nát vừa cũ vừa nhỏ, giá cả không rẻ?
Khuất Quế Hương đem tin tức mình muốn bán nhà đưa ra ngoài, nhưng căn bản không ai muốn mua.
Rơi vào đường cùng, Khuất Quế Hương chỉ có thể giảm giá.
Trước năm mới, người Trác gia vội vàng bán nhà, Trác Thiệu rốt cục cũng trang trí xong tầng trệt nhà.