Trác Vinh Ngọc là chị cả, cho dù Trác Vinh Minh tuổi không còn nhỏ, ở trước mặt Trác Vinh Ngọc cũng không thể tránh khỏi thấp hơn một đầu, cuối cùng bị Trác Vinh Ngọc khiển trách nói không nên lời.
Trác Thiệu lại nhân cơ hội cáo từ.
Trác Vinh Ngọc không đáp ứng, muốn Trác Thiệu ở lại ăn cơm rồi đi, Trác Thiệu lại cười cười nói: "Đại cô, cháu không ở lại ăn cơm được, cháu còn phải trở về nấu cơm."
"Như vậy à..." Trác Vinh Ngọc nghe Trác Thiệu nói như vậy, ngược lại cũng không có cường ngạnh bắt Trác Thiệu ở lại.
Trác Thiệu mấy ngày trước tới tìm bà, lúc lấy ba vạn đồng ở chỗ bà, có nói với bà chuyện Lương Phóng.
Bởi vì Trác Thiệu rất chiếu cố Lương Thần, cha của Lương Thần là Lương Phóng liền giúp Trác Thiệu đổi tuổi, dẫn hắn đi làm trang trí cho người khác kiếm tiền.
Tuy Trác Vinh Ngọc cảm thấy Trác Thiệu tuổi này, nên ở nhà đọc sách chứ không phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, nhưng Trác Thiệu đã đưa ra quyết định, bà cũng không có biện pháp, rốt cuộc vẫn đưa tiền của Trác Thiệu cho hắn.
Bà cũng không tiện cầm tiền của Trác Thiệu mà không đưa cho hắn, đến lúc đó người khác nói bà tham tiền của cháu trai thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa, Trác Thiệu rất thông minh, bà cũng không biết mấy chữ, cũng không tiện quản cái gì.
Khi đó Trác Vinh Ngọc vẫn luôn dặn dò Trác Thiệu bảo hắn làm việc nghiêm túc một chút, lúc này nghe nói Trác Thiệu phải về nấu cơm cho Lương Phóng, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không dám ngăn cản.
Thời nay đi làm, lúc ông chủ bảo làm việc, chắc chắn không thể từ chối.
Nếu không phải Trác Vinh Minh đối với đứa nhỏ không tốt, đứa nhỏ nào cần phải như vậy? Trác Vinh Ngọc trong lòng tức giận, nhịn không được lại mắng Trác Vinh Minh.
Trác Thiệu rời đi trong tiếng mắng chửi của Trác Vinh Ngọc.
Lương Phóng đã trở về, Trác Thiệu liền mang theo Trác Đình chậm rãi trở về.
Huyện Phúc Dương lúc này nhà máy ít, không khí vẫn rất tốt, ven đường còn trồng rau, có rất nhiều loại rau xanh mướt... Trác Thiệu và Trác Đình cùng nhau trở về, đi trong chốc lát, liền hỏi Trác Đình: "Đình Đình, sau này sẽ đi tỉnh thành học tập, em có sợ không?"
"Không sợ." Trác Đình lập tức nói.
"Đình Đình thật lợi hại!" Trác Thiệu khen ngợi nó một câu, lại nói: "Đình Đình, sau này anh hẳn là sẽ rất bận rộn, sợ là không có thời gian chăm sóc em..."
"Anh, em có thể tự chăm sóc bản thân." Trác Đình vội vàng nói.
Trác Thiệu cười cười, chậm rãi cùng nó trò chuyện, nói chút chuyện trong cuộc sống.
Mấy ngày trước hắn quá bận rộn, thế cho nên xem nhẹ Trác Đình, lúc này rảnh rỗi, Trác Thiệu liền muốn cùng nó chậm rãi tán gẫu, cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô gái nhỏ một chút.
Vừa đi, ước chừng đi gần một giờ, hai người mới trở lại huyện Phúc Dương, nhưng bởi vì bọn họ xuất phát vào sáng sớm, nên hiện tại cũng chỉ mới hơn mười giờ mà thôi.
Tối hôm qua đồ ăn nấu nhiều, chỉ còn lại một ít đồ mặn, buổi trưa trở về tùy tiện xào hai món chay là được, thời gian rất dư dả, Trác Thiệu trước tiên đến nhà hàng Tam Ngũ mình một tay trang trí nhìn một chút.
Hắn hy vọng việc làm ăn của Thẩm Tinh Hỏa có thể tốt hơn một chút, dù sao việc làm ăn của Thẩm Tinh Hỏa tốt, cũng có thể ảnh hưởng tốt đến việc làm ăn của hắn.
Hôm nay là ngày thử nghiệm đầu tiên của nhà hàng Tam Ngũ.
Người ở huyện Phúc Dương đều không rõ ý tứ kinh doanh thử nghiệm, bọn họ chỉ biết nhà hàng Tam Ngũ đã mở cửa.
Hôm qua là đêm giao thừa, nhà nào cũng làm đồ ăn ngon, hôm nay người ra ngoài tìm đồ ăn ngon cũng rất ít, nhưng cũng không phải không có.
Luôn có một số người trong tay không thiếu tiền, người trong nhà trù nghệ cũng bình thường, liền dứt khoát đi ra ngoài ăn cơm, ngoài ra còn có người tương đối sốt ruột, trưa mùng một tháng giêng, liền bắt đầu mời thân thích ăn cơm.
Bởi vì những điều này, lúc Trác Thiệu đi qua, trong nhà hàng người đến người đi, nhìn rất bận rộn.
Trác Thiệu ở trong phòng bếp nhìn thấy Thẩm Tinh Hỏa.
Tài nấu nướng của Thẩm Tinh Hỏa không tệ, nhưng trước đó anh ta đã sớm không cần xuống bếp... Nhưng lúc này, anh ta lại đứng ở bên bếp, nấu thức ăn.
"Thẩm tổng, rất bận rộn à?" Trác Thiệu cười hỏi.
"Đúng vậy, rất bận rộn!" Thẩm Tinh Hỏa nói: "Sau đó có người xin nghỉ, tôi chỉ có thể tự mình làm."
Thẩm Tinh Hỏa đang sử dụng thiết bị mới để chiên vịt.
Đây là một món ăn anh ta học được từ nơi khác, đem vịt dùng máy chiên một chút, chiên đến khi vỏ ngoài giòn giòn, sau đó cắt ra là có thể bưng lên bàn, không chỉ dễ làm, hương vị còn rất ngon.
Ngoài ra, buổi trưa có một ít món ăn phải nấu trong thời gian tương đối lâu, Thẩm Tinh Hỏa cũng đã sớm bắt đầu làm, ví dụ như móng heo kho tàu vân vân, còn có bánh chưng thịt đặc sản của nhà hàng bọn họ.
Dùng lá đem bánh chưng và thịt bọc lại, lấy từng sợi rơm rạ quấn lại rồi cho vào chảo, thêm nước tương và các nguyên liệu khác để nấu, nấu đến khi thịt trở nên mềm, thấm nhuần mùi thơm của lá là có thể bưng lên bàn.
Thẩm Tinh Hỏa rất bận rộn, trên mặt lại mang theo nụ cười: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay ngày đầu tiên, khẳng định sẽ xảy ra chút lộn xộn, nhưng sau khi chiếu theo lời cậu nói để quản lý, tất cả mọi thứ, thế nhưng ngăn nắp gọn gàng, sau khi đổi chén đ ĩa mới, đẳng cấp của nhà hàng thoạt nhìn càng cao.". 𝑇hử đọc t𝗋𝘂yệ𝙣 khô𝙣g q𝘂ả𝙣g cáo tại ~ 𝑇𝗋ù𝒎𝑇𝗋 𝘂yệ𝙣.v𝙣 ~
"Tôi cũng chỉ nói một chút phương thức hoạt động của nhà hàng ở tỉnh thành thôi." Trác Thiệu cười nói, lại hỏi: "Thẩm tổng, trên có mấy tầng, anh định khi nào bắt đầu trang trí?"
"Đợi qua mười lăm tháng giêng, liền đem phòng trên lầu trang trí trước, phòng khách trên cùng ngược lại không vội." Thẩm Tinh Hỏa nói.
Thẩm Tinh Hỏa cũng muốn một hơi trang trí hết nhà cửa, nhưng không phải anh ta không có tiền sao? Phòng khách trên lầu, cũng chỉ có thể chờ trước.
Trác Thiệu gật gật đầu, hẹn Thẩm Tinh Hỏa vài ngày tới đo phòng, liền cáo từ.
"Này, mang chút đồ ăn trở về đi, nếm thử đặc sản của nhà hàng chúng tôi!" Thẩm Tinh Hỏa cười gọi Trác Thiệu lại, cho Trác Thiệu một con vịt vừa chiên xong, lại cho một cái bánh chưng thịt: "Con vịt này là tôi chiên thử, cũng không biết có ngon hay không, các cậu cầm về nếm thử đi."
Trác Thiệu cười cười, không chối từ.
Lúc Trác Thiệu rời khỏi nhà hàng, là từ đại sảnh bên này đi, sau đó liền nghe được có người đang nghị luận về trang trí của nhà hàng, còn có máy hong khô trong nhà vệ sinh vân vân.
Những thứ này đều là người huyện Phúc Dương trước kia chưa từng thấy qua, trong nhà hàng Thẩm Tinh Hỏa có những thứ này, bọn họ liền cảm thấy nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa đẳng cấp rất cao.
Trác Thiệu cười cười, lúc này mới rời khỏi nhà hàng.
Lúc Trác Thiệu mang theo bánh chưng thịt và vịt trở về, Lương Thần đang lên mạng.
Thấy Trác Thiệu trở về, Lương Thần lập tức đứng lên trước máy tính: "Trác Thiệu!"
"Lương Thần." Khóe miệng Trác Thiệu nhếch lên.
Chỉ cần nhìn thấy Lương Thần, hắn liền cảm thấy trong lòng cao hứng.
Bánh chưng thịt của nhà hàng Tam Ngũ và vịt chiên giòn đã được Lương Phóng và mọi người nhất trí khen ngợi.
Buổi trưa ăn cơm xong, Trác Đình đi xem TV, Trác Thiệu lại dạy Lương Thần vẽ tranh.
Lương Thần rất có thiên phú trong hội họa, học rất nhanh, khiến Trác Thiệu nhịn không được khen ngợi lại khen ngợi cậu: "Cậu học thật nhanh, thật lợi hại!"
Sau khi Lương Thần được khen, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu ngượng ngùng nhìn Trác Thiệu, lại nói: "Khi còn bé tớ thích vẽ tranh."
Khi còn bé, bà nội không quan tâm cậu, những đứa trẻ cùng tuổi ở gần đó, lại bởi vì cậu không cha không mẹ không muốn cùng cậu chơi đùa, cậu thường thường nhặt những mảnh vụn gạch đỏ, viết viết vẽ vẽ trên nền xi măng.
Sau đó, cậu mới bắt đầu vẽ trên giấy.
Khi một người không có gì để làm, cậu rất thích vẽ lung tung.
"Vậy là cậu đã có thiên phú vẽ tranh từ nhỏ." Trác Thiệu vẫn không chút keo kiệt khen ngợi. Hắn đã không nhớ rõ mình khi còn bé thích làm cái gì, hình như hắn cũng không có thiên phú gì, cả ngày chính là cùng trẻ con trong thôn chơi đùa.
Chỉ là sau đó cha mẹ hắn đưa hắn đến huyện thành học tập, quan hệ giữa hắn và những bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng nhạt đi, còn bắt đầu giữ giá, không muốn chơi bùn trèo cây.
Lương Thần càng cao hứng, càng hăng hái vẽ tranh.
Nhưng Trác Thiệu không cho cậu ngồi lâu, sau khi cậu vẽ hơn nửa tiếng đồng hồ, Trác Thiệu liền bảo cậu đứng lên đi lại một chút, còn pha một chén trà xanh cho cậu uống.
Lương Thần cầm trà xanh uống xong, mới đi vẽ tranh, Trác Thiệu ngồi bên cạnh, cũng nhìn chằm chằm cậu rất lâu.
Lương Thần lại gầy đi một chút, thoạt nhìn càng đẹp trai.
Cậu còn tự tin hơn rất nhiều, thế cho nên khí chất cả người thay đổi rất nhiều...
Lương Thần như vậy, sau này nhất định sẽ rất được hoan nghênh.
Trác Thiệu đột nhiên có chút chua xót, cũng không muốn đưa Lương Thần tốt như vậy đi học nội trú.
Nhưng hắn rất nhanh lại cười cười, cảm thấy mình tuyệt đối là đầu óc có vấn đề.
Không đưa Lương Thần đến trường nội trú, cả ngày đem Lương Thần đặt ở bên cạnh mình, hắn sẽ nhịn không được đem người ăn luôn?
Cha của Lương Phóng không có anh chị em, thân thích nhà họ Lương cũng rất ít. Lương Phóng lại đi nhiều năm, gần như đều bị cắt đứt tất cả. Năm mới, Lương Phóng cũng không ra ngoài thăm họ hàng, ngược lại ở nhà không ngừng gọi điện thoại cho đối tác làm ăn của mình, từng người một chúc bọn họ một năm mới vui vẻ.
Ông thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật, dặn dò cấp dưới của mình ở lại tỉnh thành đưa cho những người đó.
Trác Thiệu nhìn ông làm như vậy, âm thầm học hỏi thêm, Lương Thần lại vội vàng vẽ tranh hoàn toàn không chú ý tới những thứ này.
Tối hôm đó, Trác Thiệu mang theo Lương Thần và Trác Đình ra cửa, ra cửa bắn pháo hoa.
Đồ vật của bọn họ, kỳ thật cũng không thể gọi là pháo hoa...
Cái gì mà quăng xuống đất liền nổ mạnh, cái gì sau khi đốt sẽ phóng lên trời như hỏa tiễn, đều là những thứ nhỏ bé vụn vặt.
Kỳ thật trong tiểu khu cũng có người đốt những thứ này, nhưng Trác Thiệu cảm thấy không tốt lắm, liền dẫn bọn họ đi đến một quảng trường cách tiểu khu không xa.
Lúc này không có ai múa quảng trường, bình thường trên quảng trường không có người, hôm nay là mùng một tết, người càng ít, hai đứa nhỏ có thể tận tình chơi đùa, mà Trác Thiệu thì phụ trách châm lửa khi bọn họ không dám châm lửa.
Hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ, mà khi so sánh đứa càng biết chơi, dĩ nhiên là Trác Đình.
Trác Đình từ nhỏ gan lớn, cha Trác mẹ Trác lại đối với con cái không chút keo kiệt, mỗi lần ăn tết nó đều chơi những thứ này, chơi rất quen, còn Lương Thần?
Những thứ nhỏ nhặt này, không ai đi cùng một mình cậu làm sao có thể mua được mà chơi, bởi vậy trước đó cậu chưa từng chơi qua, ngược lại từng hâm mộ nhìn người khác chơi.
"Trác Thiệu, cậu muốn chơi không?" Lương Thần nhìn về phía Trác Thiệu.
Trác Thiệu lắc đầu: "Các cậu chơi đi, nếu không đủ, lát nữa mua thêm."
Ánh mắt Lương Thần sáng ngời, gật gật đầu liền lập tức chạy ra ngoài chơi.
Trác Thiệu cầm áo khoác mà Lương Thần và Trác Đình cởi ra đứng bên cạnh quảng trường, mà hắn vừa đứng một hồi, liền nghe được giọng nói của Từ Đại Cương: "Ông chủ nhỏ?"
"Từ Đại Cương?" Trác Thiệu có chút kinh ngạc nhìn qua.
Ngày hai chín tết, hắn đưa cho Từ Đại Cương tám trăm tệ, sau đó liền bảo Từ Đại Cương về nhà, bảo cậu ta ngày mùng tám tháng giêng lại tới tìm hắn.
Từ Đại Cương không phải người địa phương, hắn cho rằng người này hẳn là đã sớm trở về quê hương, không nghĩ tới lại gặp được cậu ta vào mùng một tết.
"Ông chủ nhỏ, thật sự là các cậu." Từ Đại Cương nhìn thấy Trác Thiệu, nở nụ cười: "Không nghĩ tới tôi tùy tiện đi ra ngoài dạo chơi, vậy mà còn có thể nhìn thấy hai người."
"Là rất trùng hợp. Sao cậu không về nhà? Cậu không mua được vé à?" Trác Thiệu nhíu mày.
Lúc trước hắn tìm người giúp Thẩm Tinh Hỏa trang trí đều là người địa phương, hắn cũng không quan tâm đ ến chuyện bọn họ mua vé xe về nhà ăn Tết, mà bây giờ...
Chẳng lẽ Từ Đại Cương không mua được vé nên không thể quay về được?
"Không phải, tôi không đi mua vé. Mua vé về nhà tốn không ít tiền, còn không bằng ở bên này." Từ Đại Cương nói.
Lúc Từ Đại Cương nói chuyện, trên mặt mang theo ý cười, nhưng Trác Thiệu lại biết, trong lòng cậu ta khẳng định không vui lắm.
Trong năm mới rõ ràng có thể về nhà nhưng không về nhà, trong nhà chắc chắn có chuyện gì đó.
Trác Thiệu cũng không phải là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, hắn đối với Từ Đại Cương lại vô cùng hiểu rõ, biết cậu ta làm người không tệ, cũng không muốn truy hỏi chuyện trong nhà cậu ta, liền không tiếp tục đề tài này nữa, mà là nói: "Nếu cậu không về nhà, sáng hôm sau tới tìm tôi là được rồi."
"Được." Từ Đại Cương lập tức gật đầu, lộ ra tươi cười.
Trác Thiệu đối với Từ Đại Cương có hiểu biết nhất định, Từ Đại Cương đối với Trác Thiệu, cũng có hiểu biết nhất định.
Trác Thiệu là một người rất dễ nói chuyện, dưới tay hắn chỉ cần nguyện ý làm việc thật tốt, hắn sẽ không bạc đãi người khác, nếu đi làm sớm nhất định sẽ có thêm tiền tăng ca... Từ Đại Cương rất vui vẻ đi theo Trác Thiệu làm việc, còn có một số vấn đề muốn hỏi Trác Thiệu.
Từ Đại Cương có đầy bụng nghi vấn muốn hỏi Trác Thiệu, nhưng cuối cùng cậu ta không thể hỏi ra miệng —— Lương Thần tới.
Lương Thần đi tới bên cạnh Trác Thiệu, nhìn thấy người nói chuyện với Trác Thiệu là Từ Đại Cương, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nói với Trác Thiệu: "Trác Thiệu, có một cái pháo tớ không dám đốt."
"Tôi đi giúp cậu đốt." Trác Thiệu lập tức đứng lên.
Đã lớn như vậy, ngay cả pháo cũng không dám châm, vậy mà Lương Thần không cảm thấy ngượng ngùng, mà Trác Thiệu, hắn thế nhưng thật sự giúp người ta châm lửa... Từ Đại Cương càng thêm kiên định ý nghĩ mình không thể đắc tội Lương Thần.
Lương Thần và Trác Đình chơi đến một thân mồ hôi mới về nhà, sau đó bị Trác Thiệu đuổi đi tắm rửa.
Trác Đình sợ lạnh, cho dù trong nhà có máy nước nóng, mùa đông cũng không thích tắm rửa, lúc vào phòng tắm không khỏi có chút ủy khuất, Lương Thần ngược lại rất ngoan.
Ngày mùng một Tết, Trác Thiệu cũng không đi làm chuyện gì đặc biệt, nhưng lại cảm thấy sống rất sung túc, Thẩm Tinh Hỏa lại càng như thế.
Nhà hàng của anh ta, vào ngày đầu tiên của kinh doanh thử nghiệm, đã kiếm được tiền!
Đèn của nhà hàng Tam Ngũ mãi đến mười hai giờ đêm mới tắt, Thẩm Tinh Hỏa phát bao lì xì cho cấp dưới, sau đó liền chờ mong ngày mai.
Tuy nhiên, một số người mong đợi ngày mai, nhưng một số khác lại không mong đợi nó.
Một nhà Trác Vinh Minh, tuyệt đối không chờ mong ngày mai đến.
Khuất Quế Hương hàng năm mùng hai tết, đều sẽ về nhà mẹ đẻ, trước kia cho dù Trác gia không có tiền, bà ta vẫn có thể lấy chút gà vịt xách về, nhưng hiện tại... Ngày mai, bà ta sợ là chỉ có thể hai tay trắng mà về! Đến lúc đó, còn không biết sẽ bị em dâu của bà ta chê cười như thế nào đây!"
Khuất Quế Hương suy nghĩ một chút, cuối cùng rốt cục cắn răng đưa ra quyết định: "Hai vạn hai, nhà kia tôi bán!"
Giá nhà ở tiểu khu mới xây dựng ở huyện thành hiện nay là một mét vuông khoảng một ngàn, mà nhà cũ của Trác gia có bốn mươi mấy mét vuông.
Ngay từ đầu Khuất Quế Hương đã muốn bán căn nhà cũ của mình với giá bốn vạn.
Chỉ là một ngôi nhà cũ nát, ai lại muốn chi nhiều tiền để mua một ngôi nhà như vậy chứ? Lúc đó căn bản không có ai đến hỏi.
Nhưng chờ Khuất Quế Hương tỏ vẻ ba vạn cũng bán, lại có người động tâm muốn mua.
Nhà mới ở huyện thành cơ bản đều rất lớn, năm nay còn tăng giá không ít, hiện tại mua một căn nhà, nói ít cũng phải mười vạn, rất nhiều gia đình không lấy ra được một khoản lớn như vậy, mọi người lại không quen cho vay.
Vì thế, liền có một đôi vợ chồng nhỏ định kết hôn, coi trọng căn nhà cũ của Trác gia.
Tuy nhiên, họ muốn mua với giá hai vạn.
Trước đó Khuất Quế Hương làm thế nào cũng không muốn đem căn nhà cũ của mình bán với giá hai vạn, nhưng năm nay trôi qua thật sự không tốt, bà ta chỉ có thể khuất phục.
Nhưng bà ta ngược lại vẫn không cam lòng bán hai vạn, cuối cùng quyết định bán hai vạn hai.
Bán nhà như vậy, bọn họ tốt xấu gì trên tay còn có hai ngàn đồng có thể tiêu xài.
Chuyện nhà họ Trác, Trác Thiệu cũng không rõ ràng lắm, cũng không rảnh quan tâm, hắn còn có rất nhiều chuyện khác phải làm.
Ví dụ như buổi trưa mùng hai tết, hắn sẽ cùng Lương Phóng đi gặp một số bạn bè của Lương Phóng ăn cơm.
Lúc trước Lương Phóng không muốn trở về huyện Phúc Dương, cùng bạn bè bên này cũng cắt đứt lui tới, nhưng mấy tháng nay, ông lại liên lạc với bọn họ, trưa mùng hai tết, còn đặt một bàn tiệc rượu mời bọn họ ăn cơm.
Lương Phóng Trác Thiệu mang theo hai đứa nhỏ, sớm đã đến nhà hàng Tam Ngũ, còn thuận tiện mang theo mấy chai rượu ngon đi qua.
Mà sau khi bọn họ đợi một lát, Thường Chu cùng mấy bạn bè khác của Lương Phóng liền tới.
Lương Phóng và những người bạn của mình, tán gẫu chủ yếu là chuyện khi bọn họ còn trẻ, Trác Thiệu không xen vào được, cũng không có ý xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó đối với Lương Phóng, không khỏi càng bội phục.
Lương Phóng rất biết nói chuyện làm việc, giao tiếp với người khác mà nói, quả thực cũng bình thường như ăn cơm uống nước, lúc cùng những người bạn này nói chuyện phiếm, ông rất biết chăm sóc mọi người, sẽ không nói những câu khiến người ta nghe xong cảm thấy không thoải mái.
Trác Thiệu không khỏi lại âm thầm học tập một chút.
Lúc cơm ăn được một nửa, Trác Thiệu lấy cớ đi vệ sinh, trả tiền.
"Trác Thiệu, người nọ chính là thân thích của cậu?" Thẩm Tinh Hỏa đã bận rộn không sai biệt lắm, từ trong phòng bếp đi ra, tò mò hỏi.
"Ông ấy là cha của Lương Thần, mở công ty bất động sản ở tỉnh thành." Trác Thiệu nói.
"Như vậy à, tôi còn tưởng rằng ông ấy chính là thân thích của cậu ở tỉnh thành làm trang trí." Thẩm Tinh Hỏa có chút mất mát.
"Thẩm tổng, kỳ thật tổng giám đốc công ty trang trí tỉnh thành cũng không phải thân thích của tôi, Trác Gia Bảo kia nói không sai, nhà tôi không có thân thích lợi hại như vậy. Công ty kia là Lương tổng giới thiệu tôi vào." Trác Thiệu cười nói.
"Thằng nhóc cậu còn biết gạt người à." Thẩm Tinh Hỏa cười rộ lên, nhưng cũng không để ý Trác Thiệu lúc trước lừa gạt.
Dù sao công việc của Trác Thiệu, thật sự làm rất tốt.
Đồng thời, anh ta cũng tin tưởng không nghi ngờ gì về việc Trác Thiệu làm việc cho một công ty trang trí lớn nào đó.
Xây nhà và trang trí nhà, đó vốn là một nhà, Lương Phóng làm bất động sản, có thể giới thiệu Trác Thiệu vào công ty trang trí là chuyện rất bình thường.
Mà nguyên nhân Lương Phóng làm như vậy cũng rất dễ đoán.
Trác Thiệu đối với Lương Thần thật sự rất tốt, nếu như anh ta là Lương Phóng, khẳng định cũng sẽ muốn báo đáp Trác Thiệu.
Lương Phóng ăn cơm xong, mới biết Trác Thiệu đã trả tiền.
Trác Thiệu bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, làm việc ngược lại rất lão luyện, đáng tiếc con trai nhà mình... Lương Phóng nhìn thoáng qua con trai mình, kết quả vừa lúc nhìn thấy con trai mình vui vẻ đi đóng gói hai cái bánh chưng thịt trở về: "Trác Thiệu, cậu thích ăn cái này, tớ liền đi mua ít."
Ngày hôm qua cậu liền phát hiện, Trác Thiệu rất thích ăn bánh chưng thịt, nhưng hôm nay bánh chưng thịt, cách Trác Thiệu hơi xa, sau đó Trác Thiệu một ngụm cũng không ăn.
Lúc Lương Thần ăn cơm, liền muốn giúp Trác Thiệu đóng gói một phần, sau khi ăn xong, liền lập tức đi làm, còn một lần đóng gói hai phần.
Trác Thiệu trong lòng ấm áp, Lương Phóng lại nhịn không được lại có chút nghẹn lòng.
Ngày hôm sau là mùng ba tháng giêng, sáng sớm Từ Đại Cương liền tới tìm Trác Thiệu, sau đó đoàn người liền đi về tỉnh thành.
Lái xe là Lương Phóng, Từ Đại Cương ngồi ở ghế lái phụ, ba người Trác Thiệu Trác Đình Lương Thần lại ngồi ở ghế sau, Trác Thiệu còn ngồi ở giữa ghế sau.
Trên xe mặc kệ nói cái gì, mọi người đều có thể nghe được, Trác Thiệu có rất nhiều lời không dễ nói, dứt khoát chỉ dạy tiếng Anh cho hai đứa nhỏ.
Lương Phóng đã sớm quen rồi, cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng Từ Đại Cương nghe được lại nghiêm túc kính trọng, đối với Trác Thiệu cũng càng kính nể.
Trác Thiệu thật sự quá lợi hại, tiếng Anh thế mà cũng nói tốt như vậy!
Cậu ta nhất định phải học tập Trác Thiệu thật tốt!
Trác Thiệu lần này đi tỉnh thành là dự định nhìn một chút ba cửa hàng mình thuê, đo kích thước, sau đó mau chóng trang trí nó.
Ba cửa hàng kia được thông nhau, ngoại trừ mặt tiền, phía trên còn có gác xép.
Trác Thiệu cầm thước kẻ, sau khi đo hết kích thước, bảo Từ Đại Cương ở lại chỗ này đơn giản quét dọn một chút, chính mình lại tìm một trường lái xe gần đó, sau đó tự báo danh cho mình, tính toán thi bằng lái xe.
Có một chiếc xe sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, mà muốn có một chiếc xe, trước tiên phải có bằng lái xe.
Nhưng hiện tại hắn đang thiếu tiền, cho dù thi xong chỉ sợ cũng không có tiền mua xe...
Tối hôm đó Trác Thiệu trở về huyện Phúc Dương.
Đây là bởi vì hắn vội vã trở về huyện Phúc Dương tìm công nhân, nhưng kỳ thật cũng có tâm tư trốn tránh... Hắn thật sự có chút sợ cùng Lương Thần ngủ chung...
Lúc trước Trác Thiệu giúp nhà hàng Thẩm Tinh Hỏa trang trí, đã hỏi qua những người thợ cùng hắn làm trang trí, hỏi bọn họ có muốn cùng hắn đi tỉnh thành hay không.
Có một nửa số công nhân trang trí không muốn, nhưng cũng có rất nhiều công nhân trang trí nguyện ý, mà lần này sau khi Trác Thiệu trở về liền đi gặp những công nhân nguyện ý đi tỉnh thành, cùng bọn họ ký hợp đồng.
Ngày mùng năm tháng giêng, Trác Thiệu mang theo những công nhân trang trí nguyện ý đi tỉnh thành làm việc đến tỉnh thành, bắt đầu trang trí ba cửa hàng của hắn.
Lần này trang trí ba cửa hàng, Trác Thiệu không có ý định dựa theo thông thường mà trang trí, mà tính toán sẽ khác biệt một chút.
Cửa hàng ở giữa, hắn đơn giản trang trí một chút, trải gạch, làm nơi làm việc, nhưng cửa hàng bên trái, hắn lại tính toán biến nó thành trang trí xa hoa kiểu châu Âu, bên phải hắn lại tính toán làm trang trí theo phong cách hiện đại.
Đồng thời, gác mái phía trên của hai cửa hàng, hắn cũng dự định làm trang trí kiểu Trung Quốc mới.
Bằng cách này, khi ai đó đến thăm công ty của mình, họ có thể nhanh chóng chọn phong cách mong muốn của họ!
Quan trọng hơn là làm như vậy hắn còn có thể thuận tiện làm trung gian, bán đồ nội thất rèm cửa vân vân...
Dù sao hắn cũng đã thuận tiện làm công ty của mình thành phòng triển lãm, tự nhiên không thể lãng phí.
"Ý nghĩ của cậu thật đúng là không ít." Sau khi Lương Phóng nghe được ý tưởng của Trác Thiệu, không khỏi có chút kính nể.
"Tôi đây không phải là vì thuận tiện tiết kiệm tiền sao?" Trác Thiệu cười cười. Muốn tiêu tiền thật sự quá nhiều, hiện tại hắn khẳng định phải thay đổi cách kiếm tiền tiết kiệm tiền.
Về lý do tại sao có thể tiết kiệm tiền... Hắn giúp nhà máy sản xuất đồ nội thất bán đồ nội thất, nhà máy đồ nội thất kia cho hắn hàng mẫu, không lý nào lại đi đòi tiền hắn đúng không?
Điều này không phải có thể giúp cửa hàng của hắn tiết kiệm một khoản tiền trang trí sao?
Trác Thiệu cảm thấy, mình đã càng ngày càng giống gian thương!