Lương Thần không từ chối nụ hôn đến từ Trác Thiệu.
Cậu vẫn không nỡ từ chối Trác Thiệu, cậu thích Trác Thiệu lâu như vậy, sao có thể từ chối hắn vào lúc này?
Lương Thần đối với Trác Thiệu vô cùng quen thuộc, đổi lại là trước kia, cậu khẳng định có thể đoán được động tác tiếp theo của Trác Thiệu, nhưng hành động của Trác Thiệu hôm nay lại rất khác so với trước kia.
Lúc trước Trác Thiệu đối với cậu luôn luôn cẩn thận, nhưng lúc này, Trác Thiệu đỏ hoe mắt, cả người thoạt nhìn vô cùng kích động, một bộ tùy thời sẽ ăn cậu.
Đây là lần đầu tiên Lương Thần nhìn thấy Trác Thiệu như vậy, cậu... Rất mong chờ điều đó.
Nụ hôn của Trác Thiệu có hơi mạnh bạo, khiến cậu có chút đau, nhưng loại cảm giác tiếp xúc thân mật với Trác Thiệu này, thật sự rất tốt...
Lúc Trác Thiệu dừng lại th ở dốc, Lương Thần lại hôn Trác Thiệu một cái.
"Lương Thần..." Trác Thiệu ôm chặt lấy cậu, Lương Thần nhìn Trác Thiệu, nhịn không được hỏi: "Trác Thiệu, cậu thích tớ khi nào?"
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, đã thích cậu." Trác Thiệu lại hôn Lương Thần.
Đôi mắt Lương Thần mở to. Đầu tiên cậu có chút cao hứng, nhưng rất nhanh, liền cảm giác được có gì đó không đúng.
Sao Trác Thiệu có thể lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích cậu?
Lúc cậu học tiểu học vẫn luôn chú ý đến Trác Thiệu, nhưng Trác Thiệu cho tới bây giờ cũng không chú ý tới cậu, mà lúc học trung học cơ sở thì sao?
Khi đó cả ngày cậu không có việc gì để làm, cho nên ngày báo danh đã đến trường từ rất sớm, nhìn thấy mình vậy mà được cùng một lớp với Trác Thiệu, dứt khoát một mực chờ trong phòng học không đi.
Trác Thiệu đi cùng ba hắn, bọn họ cùng nhau lấy tư liệu báo danh ở chỗ giáo viên, sau đó ba Trác Thiệu đi đóng tiền, Trác Thiệu thì ở lại nói chuyện với thầy cô.
Giáo viên hỏi Trác Thiệu trước kia có phải đã thi Olympic toán giành được giải thưởng hay không, lại nói với Trác Thiệu rất nhiều thứ, mà cậu thì ở bên cạnh nhìn.
Sau đó, cuối cùng giáo viên cũng không nói chuyện với Trác Thiệu nữa, cậu cũng lấy hết dũng khí: "Xin chào Trác Thiệu, tớ tên là Lương Thần, chúng ta từng học cùng một trường tiểu học..."
Trác Thiệu nhìn cậu một cái, cười chào hỏi cậu, nhiều hơn nữa thì không có —— ba Trác Thiệu đã trở lại.
Cậu đi theo Trác Thiệu rời khỏi cổng trường, nhìn thấy Trác Thiệu ở cổng trường mua một cặp sách mới, nhìn Trác Thiệu được ba lái xe mang đi, nhưng vẫn không thấy Trác Thiệu quay đầu lại.
Đó có phải là lần đầu tiên họ gặp nhau không? Khi đó, Trác Thiệu hoàn toàn không có khả năng thích cậu.
Trác Thiệu là uống say nói sảng hả? Hoặc là đang nói lời ngon tiếng ngọt?
Lương Thần cười cười lại ôm lấy Trác Thiệu, kết quả liền nghe Trác Thiệu nói tiếp.
"Khi đó cậu mặc âu phục, đeo cà vạt, hoàn toàn không giống với người tôi từng gặp trước kia, tâm địa cũng tốt, khi đó tôi có chút thích cậu..." Trác Thiệu lải nhải nói.
Ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Lương Hâm chính là rất tốt.
Đương nhiên, tình yêu cũng không dựa vào ấn tượng đầu tiên, khi đó hắn cũng không nhận ra tình cảm của mình.
"Tôi yêu cậu." Trác Thiệu lại hôn người dưới thân: "Tôi vẫn luôn không dám thổ lộ, thực xin lỗi, tôi nên sớm thổ lộ..."
Cả người Lương Thần đều choáng váng.
Trác Thiệu rốt cuộc đang nói cái gì? Người Trác Thiệu nói, hoàn toàn không phải cậu?
Cậu cũng có âu phục, một năm trước Trác Thiệu mua cho cậu một bộ âu phục màu xám bạc, để cậu mặc vào dịp chính thức, nhưng cậu cảm thấy mặc vậy không thoải mái, chỉ mặc vài lần lúc đi theo ba cậu đến công ty tham gia hoạt động, mà trước đó, cậu chưa từng mặc âu phục.
Người Trác Thiệu nói kia, không có khả năng là cậu.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Mấy năm nay Trác Thiệu đối với cậu tốt như vậy, mấy ngày nay Trác Thiệu lại càng thân mật khăng khít với cậu, mấy thứ này không thể nào là giả được.
Còn nữa, Trác Thiệu vẫn luôn ở cùng một chỗ với cậu, làm sao có thể quen biết người khác?
Không đúng, Trác Thiệu không phải lúc nào cũng ở cùng một chỗ với cậu, cậu phải đi học, mấy năm nay, thời gian ở cùng một chỗ với Trác Thiệu kỳ thật cũng không nhiều.
Còn nữa, bức tranh Trác Thiệu vẽ lúc trước... Người đàn ông trong bức tranh, chính là mặc âu phục...
Lương Thần rất muốn mở miệng hỏi, nhưng đột nhiên có chút không dám hỏi.
"Cậu đừng rời xa tôi..." Trác Thiệu lại nói với Lương Thần, cúi người hôn Lương Thần lần nữa.
Khí lực của Trác Thiệu rất lớn, nhưng khí lực của Lương Thần cũng không nhỏ, chứ đừng nói lúc này Trác Thiệu uống say, tay chân có chút nhũn ra...
Lương Thần là có biện pháp tránh thoát rời đi, nhưng cậu không muốn làm như vậy.
Sau khi hơi ngẩn người, cậu thậm chí còn bắt đầu chủ động dẫn dắt Trác Thiệu.
Người Trác Thiệu thích có lẽ không phải cậu, nhưng cậu không muốn buông Trác Thiệu ra.
Năm đó, cậu dựa vào chuyện mình bị bắt cóc, bộ dáng đáng thương hề hề ép Trác Thiệu ở lại bên cạnh mình, hiện tại, cậu vẫn có thể làm như vậy.
Chỉ cần Trác Thiệu không rời đi là được, chỉ cần Trác Thiệu vẫn ở bên cậu là được.
Mấy ngày nay, tuy rằng hai người không làm đến cuối cùng, nhưng những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, Lương Thần cũng đã xem qua video giảng dạy có liên quan trên mạng...
Tự cậu làm công tác chuẩn bị, để Trác Thiệu như một con ruồi không đầu đụng loạn tiến vào thân thể của mình...
Rượu rõ ràng làm cho Trác Thiệu rất xúc động, hoàn toàn không cẩn thận như trước, thế cho nên bước đột phá cuối cùng đặc biệt nhanh, sau đó, Trác Thiệu còn hưng phấn thật lâu...
Hưng phấn qua đi, Trác Thiệu liền ngủ say, Lương Thần lại không hề buồn ngủ.
Trác Thiệu... Cậu đang nói về ai vậy?
Trên người rất khó chịu, Lương Thần biết mình nên đi tắm rửa dọn dẹp cho mình, nhưng cậu hoàn toàn không muốn làm, cậu đứng dậy lấy điện thoại di động của Trác Thiệu từ trong quần áo Trác Thiệu.
Điện thoại di động của Trác Thiệu giống y như đúc cái của cậu, nên cậu dùng vô cùng thuận tay, sau khi mở ra, liền thuần thục vào hộp tin nhắn.
Trác Thiệu không thích nhắn tin, trong hòm thư của hắn không có gì, Lương Thần cái gì cũng không nhìn thấy, lại đi xem danh bạ và nhật ký cuộc gọi của hắn.
Tên của cậu phía trước có thêm số 1, vững vàng đứng ở vị trí đầu trong danh bạ, ngoài ra, không có chỗ nào khác không thích hợp...
Lương Thần cái gì cũng không nhìn ra.
Đang ngẩn người cầm di động, bên người đột nhiên duỗi tới một bàn tay ôm lấy cậu...
Lương Thần bị hoảng sợ, một giây sau, cậu đã bị Trác Thiệu ôm vào trong ngực.
Trên người Trác Thiệu rất nóng, tim Trác Thiệu đập rất vững vàng, hô hấp của hắn còn mang theo mùi rượu... Tất cả những thứ này, Lương Thần đều rất thích, nhưng trái tim cậu lại nhịn không được co rút đau đớn.
Lương Thần cả đêm không ngủ, Trác Thiệu lại ngủ rất ngon.
Rốt cục được thỏa mãn, ngủ đến hơn chín giờ sáng mới tỉnh, sau khi hắn vừa tỉnh, liền cảm thấy cánh tay mình có chút tê dại, cũng nhìn thấy Lương Thần nằm bên cạnh hắn.
Trác Thiệu không chút nghĩ ngợi, liền hôn tới, hôn lên miệng Lương Thần, lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có chút không thích hợp.
Lương Thần không ngủ đang mở to hai mắt nhìn hắn, đôi mắt hồng hồng kia còn sưng lên.
"Lương Thần? Có chuyện gì vậy?" Trác Thiệu theo bản năng hỏi, sau khi hỏi xong thì đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Hôm qua hắn uống say, sau đó, Lương Thần mang hắn đến nơi này.
Đây là có ý gì, hắn rất rõ ràng, tự nhiên cũng liền... Khụ khụ!
"Có phải hơi đau không? Tối hôm qua..." Trí nhớ tối hôm qua của Trác Thiệu có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhớ rõ ràng chuyện hắn không giúp Lương Thần chuẩn bị.
Có phải hắn làm Lương Thần bị thương rồi không?
Mấy năm nay, Trác Thiệu luôn nhìn chằm chằm Lương Thần không để Lương Thần bị một chút tổn thương đã trở thành thói quen, lúc này, hắn thật sự rất lo lắng.
Nói xong, Trác Thiệu muốn xem thân thể Lương Thần.
Thân thể Lương Thần cứng đờ.
Cậu nghĩ đến rất nhiều phản ứng của Trác Thiệu sau khi tỉnh lại, cậu cho rằng sau khi Trác Thiệu tỉnh lại sẽ quên hết chuyện tối hôm qua, như vậy, cậu có thể coi như chuyện tối hôm qua không tồn tại.
Cậu muốn cảnh thái bình giả tạo như hiện tại, cậu không muốn đâm thủng lớp màng giữa mình và Trác Thiệu, cậu hy vọng Trác Thiệu giống như trước, tiếp tục ở cùng một chỗ với cậu.
Thế nhưng, Trác Thiệu nhớ rõ chuyện tối hôm qua?
Trác Thiệu quả thật nhớ rõ chuyện tối hôm qua, hắn nhớ rõ khi đó mình mơ mơ màng màng, cùng Lương Thần nói không ít chuyện, sau đó liền thú tính đại phát... Khụ khụ! Nhưng lúc này, hắn không rảnh hồi tưởng lại những chuyện kia, vẫn luôn thương nhớ thân thể Lương Thần.
Trác Thiệu cường ngạnh nhìn Lương Thần một chút, sau đó liền phát hiện Lương Thần bị thương, nhất thời nóng nảy: "Lương Thần, cậu nghỉ ngơi một chút, tôi đi mua thuốc bôi tiêu sưng."
Trác Thiệu vẻ mặt lo lắng, nói xong liền đi mặc quần áo, Lương Thần lại đột nhiên đưa tay bắt lấy Trác Thiệu.
Cậu nuốt nước miếng, cắn răng, cuối cùng hỏi: "Trác Thiệu, người tối hôm qua cậu nói là ai vậy?"
Lương Thần có loại xúc động bất chấp tất cả.
Trác Thiệu không có quên chuyện tối hôm qua, nên hắn muốn làm như không biết chuyện tối qua cũng không được, mà hiện tại Trác Thiệu đối vẫn quan tâm cậu, lại làm cho cậu muốn biết, cậu và người kia ở trong lòng Trác Thiệu, rốt cuộc người nào quan trọng hơn.
Cho dù lúc trước Trác Thiệu từng thích người kia, hiện tại hắn hẳn là cũng thích mình, đêm qua hắn cũng tỏ tình với mình...
Lương Thần nắm tay Trác Thiệu càng nắm càng chặt.
"Người tôi nói tối hôm qua?" Trác Thiệu ngay từ đầu không nghĩ ra, nhưng rất nhanh, trí nhớ tối hôm qua đã xuất hiện.
Tối hôm qua hắn uống rượu, lại nhớ tới chuyện kiếp trước, còn nói với Lương Thần rất nhiều lời hắn vốn muốn nói với Lương Hâm...
Uống rượu quả nhiên là hỏng việc...
Trác Thiệu hận không thể tát mình một cái mới tốt, uống nhiều rượu như vậy làm gì? Không chỉ khiến Lương Thần bị thương, còn bị Lương Thần "bắt gian tại giường"...
Nhưng Trác Thiệu cũng không lo lắng.
Kỳ thật bị Lương Thần biết cũng không có gì... Kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới muốn hướng Lương Thần thẳng thắn chuyện mình sống lại, lúc trước không nói, chỉ là cảm thấy Lương Thần còn nhỏ, sợ Lương Thần cảm thấy kỳ quái.
Hai đời Hắn chỉ thích có một mình Lương Thần, cũng không có gì khó nói.
Trác Thiệu lại hôn Lương Thần một cái: "Nói cậu!"