Lương Thần vừa mới trả tiền xong, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, bị hoảng sợ tay run lên.
Hai người đàn ông cùng đi mua nhẫn đôi, chuyện như vậy quá kỳ quái, nếu bạn cùng lớp của mình nhìn ra cái gì...
Một mặt cậu ước gì tất cả mọi người đều biết quan hệ của cậu và Trác Thiệu, mặt khác lại sợ người khác biết.
Rất nhiều người cảm thấy người như bọn họ là có bệnh, nếu để cho người khác biết... Có thể cậu sẽ không có cách nào đi học được nữa, hoặc có thể sẽ không ai muốn làm ăn với Trác Thiệu nữa.
Ở thành phố H, có một số công ty có thể so sánh với các công ty trang trí Tinh Thần, đối với khách hàng có rất nhiều lựa chọn.
Lương Thần nhét hai chiếc nhẫn vào túi, sau đó mới nhìn xem người gọi mình.
"Lương Thần thật sự là cậu à, cậu tới mua đồ?" Nữ sinh cười hỏi.
"Ừm." Lương Thần gật gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi và anh trai tôi đến mua đồ, đã mua xong rồi, còn cậu thì sao?"
"Hôm nay là sinh nhật tôi, Khang Minh muốn mua cho tôi một chiếc vòng bạc!" Cô gái nhỏ vui vẻ nói.
Tình yêu đại học đều rất thuần thiết, đôi khi các chàng trai sẽ tặng cho các cô gái vòng tay lắc tay gì đó. Mặc dù, không đáng bao nhiêu nhưng cũng khiến các cô gái vui vẻ thật lâu. Hiện tại bạn trai cô muốn mua cho cô một chiếc vòng bạc, tâm trạng của cô tự nhiên là vui sướng nhảy vọt.
"Chúc mừng sinh nhật." Lương Thần cười nói: "Tôi đi trước."
"Tạm biệt." Cô gái nói.
Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, mang theo Trác Thiệu rời đi.
Trong cửa hàng trang sức, cô gái và bạn trai của cô vẫn đang nhìn vào vòng tay bạc.
Lúc này đại đa số sinh viên sinh hoạt phí một tháng cũng chỉ có năm sáu trăm, mà vòng bạc tốt khoảng hơn một trăm, đối với đôi tình nhân nhỏ mà nói không tính là rẻ...
Cô gái kia nhìn thật lâu, cuối cùng chọn một cái vòng bạc với giá một trăm hai mươi, giảm giá còn chín mươi mấy tệ.
Khi chàng trai trả tiền, còn tò mò hỏi nhân viên bán hàng: "Bạn cùng lớp của tôi, là người trước đó ấy, cậu ta đã mua gì vậy?"
"Người trước đó à? Cậu ta đã mua hai chiếc nhẫn nam." Nhân viên bán hàng nói.
"Là loại nào vậy?" Nam sinh kia lại hỏi.
"Chính là loại đó." Nhân viên bán hàng chỉ vào một chiếc nhẫn trong quầy: "Loại nhẫn này có kích thước khác nhau, rất nhiều cặp đôi đều mua nó, cậu có muốn mua một cặp không?"
Cặp đôi kia nhìn giá cả, cuối cùng không mua.
Gia cảnh của bọn họ không tính là kém, nhưng yêu đương chi phí rất lớn, cũng không có tiền mua...
Khi rời khỏi cửa hàng trang sức, cô gái hỏi bạn trai của mình: "Khang Minh, tại sao anh lại đột nhiên hỏi Lương Thần đã mua gì chi vậy?"
"Anh có hơi tò mò thôi." Khang Minh nói, cậu ta cũng thuộc khoa máy tính, tuy rằng không cùng lớp với Lương Thần, nhưng lại ở cùng một tầng ký túc xá.
Lúc Lương Thần thi vào thành tích rất tốt, rất được lão sư coi trọng, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, cậu ta liền rất tò mò Lương Thần sẽ mua cái gì, không nghĩ tới cậu lại mua nhẫn...
Một người đàn ông lại đi mua nhẫn, có chút ẻo lả...
Khang Minh ở trong lòng âm thầm khinh bỉ một chút, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền mang theo bạn gái rời đi.
Mà lúc này, Lương Thần nhiều lần ma sát chiếc nhẫn trên tay.
Cậu chưa từng đeo nhẫn, đối với mấy thứ này, nguyên bản cũng không thích, nhưng lúc này, cậu cảm thấy cái nhẫn này quả thực xinh đẹp không chịu nổi!
Trác Thiệu nhìn bộ dạng của cậu, cười cười.
Lúc trước hắn rất muốn tặng đồ cho Lương Thần, rất muốn cho Lương Thần một cái đảm bảo, mới có thể nghĩ đến việc đi mua nhẫn, kết quả cuối cùng là lại Lương Thần mua...
Đeo nhẫn trên tay, Trác Thiệu nói: "Chúng ta trở về đi, đi ngủ sớm một chút."
"Ừ..." Lương Thần gật gật đầu, nghe được từ "ngủ", lại không khỏi có chút nghĩ lệch...
Nhưng rõ ràng là cậu nghĩ nhiều rồi, Trác Thiệu căn bản không có ý định làm cái gì...
Sau khi ôm cậu vào lòng, Trác Thiệu liền ngủ, còn ngủ rất nhanh.
Lương Thần: "..."
Ngay từ đầu Lương Thần cho rằng mình sẽ không ngủ được, không nghĩ tới cuối cùng, cậu cũng đã rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nhưng cậu ngủ không ngon lắm...
Lương Thần mơ một giấc mộng, trong mơ cậu thấy Lương Hâm kia xuất hiện, muốn cùng mình cướp Trác Thiệu.
Trong mơ, cậu đặc biệt dũng mãnh, lôi kéo Trác Thiệu không cho hắn đi, nói mình mới là người đàn ông của Trác Thiệu, còn nói bọn họ đã lên giường rồi, Lương Hâm và Trác Thiệu chỉ là thầm mến nhau, không tính là cái gì...
Họ cãi nhau nửa ngày, sau đó cậu tỉnh dậy...
Lương Thần đột nhiên lo lắng, nếu lương Hâm kia đột nhiên xuất hiện...
Cậu cũng biết, kỳ thật cậu có chút suy nghĩ quá nhiều, nhưng cậu chính là nhịn không được...
Sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Trác Thiệu một chút, so với Lương Hâm kia đối với Trác Thiệu tốt hơn!
Lương Thần hạ quyết tâm, sau đó liền nghe Trác Thiệu nói: "Lương Thần, mau tỉnh dậy ăn cơm."
Căn nhà khá nhỏ chỉ có một phòng một sảnh nên khi cửa phòng ngủ được mở ra, có thể lập tức ngửi thấy mùi hương trong phòng bếp truyền đến...
Buổi sáng Trác Thiệu nấu cháo.
Bây giờ hắn đang bận rộn trong bếp, bình thường nấu cháo chỉ dùng nồi cơm điện làm chút cháo trắng, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay hắn làm cháo gà cải trắng, hương vị tốt cũng dễ dàng hấp thu, ngoài ra còn làm thêm mấy món ăn.
Lương Thần nhìn thấy những thứ này, không khỏi có chút hổ thẹn.
Mấy năm nay, Trác Thiệu luôn nấu ăn cho cậu, nhưng cậu lại không làm gì cho Trác Thiệu...
Trác Thiệu và Lương Thần cùng nhau ăn sáng xong, liền hỏi Lương Thần có muốn cùng hắn đi công ty hay không.
Hôm qua hắn không đến công ty, hôm nay phải xử lý một số việc mới được.
Lương Thần lắc đầu từ chối, nói là muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng chờ Trác Thiệu đi rồi, cậu lập tức lên mạng tra công thức nấu ăn, bắt đầu nấu ăn.
Buổi trưa cậu muốn đưa cơm cho Trác Thiệu!
Trước kia Trác Thiệu nấu cơm, Lương Thần chỉ cần có ở đó, đều sẽ đi hỗ trợ Trác Thiệu, tuy nói số lần mình xuống bếp không nhiều lắm, nhưng nấu ăn phải làm như thế nào, cũng là rõ ràng.
Tuy làm hơi chậm, nhưng thành phẩm cuối cùng làm ra hương vị không tính là kém, thậm chí so với Lương Phóng làm còn ngon hơn một chút.
Đem đồ ăn bỏ vào hộp cơm, Lương Thần tâm tình khá tốt đến công ty Trác Thiệu.
Đây là lần đầu tiên cậu đưa cơm cho Trác Thiệu...
Hơn nữa, hiện tại quan hệ giữa cậu và Trác Thiệu lại tiến thêm một bước...
Lúc bước vào cửa lớn trang trí Tinh Thần, tâm tình Lương Thần cùng trước kia không giống nhau, có chút kích động, chỉ là khi người trang trí Tinh Thần nhìn thấy cậu, lại đều rất bình thường, không ai nhận ra có gì khác thường.
Lương Thần không khỏi có chút thất vọng.
"Lương Thần!" Trác Thiệu vốn là muốn về nhà, không nghĩ tới lại nhận được tin nhắn Lương Thần muốn tới... Hắn đã sớm chờ Lương Thần, lúc này nhìn thấy Lương Thần, khóe miệng nhất thời nhếch lên.
Nhưng chờ lúc biết Lương Thần tự tay xuống bếp nấu ăn, hắn lại có chút đau lòng: "Sao em không gọi người giúp việc đến làm?"
"Anh cũng đâu có để người giúp việc nấu cơm cho em." Lương Thần nói.
Hình như vậy... Trác Thiệu mang Lương Thần vào phòng làm việc của mình, hôn Lương Thần một cái.
Sau khi đột phá quan hệ ban đầu, giữa hai người càng ngày càng thân mật, tất cả những chuyện này làm cho nét mặt của Trác Thiệu mỗi ngày đều rạng rỡ, nhưng trong lòng Lương Thần lại còn có chút rối rắm nho nhỏ.
Trác Thiệu chỉ cần rảnh rỗi, sẽ đến trường nhìn cậu, mọi chuyện đều đặt cậu lên hàng đầu, cậu cứ rối rắm như vậy lại có chút không nên...
Cuối cùng, Lương Thần dứt khoát vẽ tranh trong lúc mình suy nghĩ lung tung, để cho mình bình tĩnh lại, bất tri bất giác, cậu đã vẽ được một tập truyện tranh rất ngắn thể loại đam mỹ ngược tâm...
Những bức tranh này, cậu đều là lén bạn cùng phòng, nằm trên giường mình đắp chăn vẽ, sau khi vẽ xong, tất cả đều đăng lên mạng.
Lúc này người vẽ tranh không nhiều, vẽ hai người đàn ông, càng ít...
Tuy rằng Lương Thần chưa từng tuyên truyền cho mình, nhưng weibo của anh vẫn bị người ta đào ra, sau đó, còn có rất nhiều fan mỗi ngày kêu gào cầu đòi cậu vẽ thêm đi.
Lương Thần rất thích những fan hâm mộ không phân biệt đối xử với bọn họ, cũng rất vui vẻ vẽ tranh, sau khi đọc một ít tiểu thuyết, còn giúp vẽ bìa vân vân.
Cậu ở trên mạng không hiểu sao càng ngày càng được hoan nghênh, đồng thời, sau khi ở ký túc xá một học kỳ, qua học kỳ thứ hai, cậu hầu như không ở ký túc xá nữa, mà chuyển đến căn nhà mà Trác Thiệu mua bên ngoài trường.
Bọn họ từ thứ hai đến thứ sáu ở trong căn nhà nhỏ kia, cuối tuần về nhà, cuộc sống trôi qua giống như vợ chồng già...
Cuộc sống như vậy, rất nhiều người trẻ tuổi đều không thích, nhưng Trác Thiệu là một người trung niên khoác lên mình lớp vỏ thanh niên, trải nghiệm khi còn bé của Lương Thần lại khiến cậu thích cuộc sống như vậy, cuối cùng hai người lại sống vui vẻ hòa thuận.
Cũng chỉ có Lương Phóng có chút buồn bực.
Con trai ông vừa trưởng thành, vậy mà đã bị bắt cóc, ông còn chưa được ở chung nhiều với cậu...
Nhưng đây cũng là vấn đề của ông... Nếu không phải lúc trước ông đối với con trai không quan tâm, làm sao có thể bỏ qua sự trưởng thành của đứa nhỏ?
Thật ra Lương Phóng không rảnh xoắn xuýt quá lâu, vì ông quá bận rộn.
Tiền cứ mất giá, giá nhà tăng theo từng năm, người đến thành phố H định cư lại càng ngày càng nhiều...
Ngành công nghiệp bất động sản đã phát triển mạnh mẽ, tiền ông kiếm được cũng ngày càng nhiều, đặc biệt là trong tình huống có Trác Thiệu chỉ điểm.
Ánh mắt của Trác Thiệu, thật sự tốt đến mức không cách nào diễn tả, người này chỉ điểm cho ông, sau khi ông khai thác sẽ không có chuyện không kiếm được.
Trước đó nói ông tranh thủ mua một mảnh đất ở ngoại ô thành phố S để xây dựng biệt thự... Một năm trước khi ông mua được mảnh đất kia, còn cảm thấy giá đất quá đắt không có lời, kết quả mới qua một năm, giá đất chung quanh liền tăng gấp đôi!
Chờ biệt thự của ông xây xong, nhất định có thể kiếm được rất nhiều!
Phải biết rằng, hiện tại cũng đã có người muốn mua những biệt thự này rồi...
"Trác Thiệu, có rất nhiều người đến hỏi thăm tôi về tòa nhà kia, cậu nói xem tôi có nên bắt đầu bán không?" Lương Phóng hỏi. Trước đó, phòng ốc bình thường đều là bán trước, những biệt thự này cũng đã sớm có thể bán, nhưng Trác Thiệu bảo ông đừng bán trước...
"Chú Lương, chờ một chút đi, cháu cảm thấy có thể chờ thêm vài năm nữa mới bán, chờ năm sáu năm không ngại ít, chờ mười năm không ngại nhiều." Trác Thiệu nói.
Lương Phóng khó hiểu nhìn Trác Thiệu. Bọn họ làm kinh doanh bất động sản, có đôi khi quả thật sẽ che giá không bán, nhưng năm sáu năm? Có phải quá lâu không?
Bỏ ra nhiều tiền như vậy để xây nhà lại giữ lại không bán, tương đương với việc mất một khoản tiền lớn, trước đây Trác Thiệu không phải vẫn luôn không tán thành cách làm như vậy sao?
"Chú Lương, lúc trước khi chú mua đất xây khu biệt thự kia, bởi vì ở ngoại ô nên không tiêu quá nhiều tiền, tiền đầu tư xây biệt thự độc lập lại ít hơn so với đầu tư xây chung cư, bây giờ Hâm Hòa hẳn là không thiếu chút tiền này, nhưng về sau. Trung tâm thành phố S bây giờ quá chật chội, nói không chừng trung tâm thành phố sau này chính là ngoại ô hiện tại, hơn nữa về sau đất trống càng ngày càng ít, nói không chừng quốc gia sẽ không phê duyệt cho biệt thự nữa." Trác Thiệu nói.
Khi chính phủ bán đất, những mảnh đất đó được dung làm gì, đều đã được lên kế hoạch trước.
Lô đất thương mại chỉ có thể xây dựng thương mại để làm văn phòng gì đó, đất ở thì dùng để xây nhà.
Mà xây nhà cao tầng hay xây biệt thự, đều phải qua phê duyệt.
Lúc này, bất kể là thành phố S hay thành phố H, còn cho phép chủ đầu tư xây biệt thự, thậm chí xây biệt thự cao cấp, nhưng chờ sau này, lại không được phép làm như vậy.
Sau khi Lương Phóng mua mảnh đất kia, dựa theo đề nghị của hắn xây biệt thự đơn lập, dự định xây dựng một tiểu khu cao cấp, căn nhà như vậy hiện tại bán đi, một căn phỏng chừng có thể bán được mấy triệu, nhưng năm sáu năm sau...
Trác Thiệu nhớ rõ 10 năm sau, giá nhà sẽ tăng vọt, khi đó hắn đã từng đọc được tin tức một căn biệt thự đơn lập ở thành phố S có giá lên đến trăm triệu.
Vị trí của tiểu khu Lương Phóng kia đặc biệt tốt, đến lúc đó bán cái giá này một chút cũng không có vấn đề gì.
Hiện tại Lương Phóng không còn thiếu vốn như mấy năm trước nữa, giữ lại một khu biệt thự như vậy, chắc chắn sẽ kiếm được.
"Tương lai không cho phê duyệt xây biệt thự nữa?" Lương Phóng cả kinh, lập tức kích động.
Ông đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh!
Khu biệt thự kia, quả thật nên giữ! Mấy năm nay ông vừa vặn có thể làm tốt cây xanh gì đó, đến lúc đó đảm bảo bên trong đều có cây cối ngăn cách các biệt thự với nhau... Và rồi nó sẽ càng có giá hơn?
Lương Phóng đưa ra quyết định như vậy, lại bắt đầu cùng Trác Thiệu thảo luận phương hướng phát triển tiếp theo.
Trác Thiệu đưa cho ông một ít lời khuyên, lại nói Lương Phóng nếu có dư tiền, có thể đi đầu tư một số công ty khác.
Trác Thiệu cũng không hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, nhưng loại chuyện như công ty nào trong tương lai sẽ phát triển rất tốt, hắn lại sẽ không quên.
Lúc này mới năm 2005, mười mấy năm sau mọi người đều biết mấy công ty mạng nhưng lúc này còn chưa có bao nhiêu người biết, còn mua sắm trực tuyến gì đó, người dùng vẫn còn rất ít...
Hắn không hiểu nghề này, cho nên căn bản không có ý định tham gia, thậm chí hắn vì phát triển trang trí Tinh Thần mà không có tiền đi đầu tư, nhưng Lương Phóng không giống hắn.
Là ông chủ của một trong những công ty bất động sản lớn nhất thành phố H, Lương Phóng không thiếu tiền!
Để hắn làm công ty mạng gì đó chắc chắn là không thể, nhưng hắn vẫn có thể đầu tư vào một số công ty mạng, đây là con đường kiếm tiền ổn nhất.
Đề nghị của Trác Thiệu, cho tới bây giờ cũng không có sai, bản thân Lương Phóng vô cùng coi trọng mảng này.
Sau tất cả, con trai của ông chính là học máy tính!
Bởi vậy nên khi Trác Thiệu nói như vậy, Lương Phóng lập tức đi liên lạc với một số người, tỏ vẻ muốn đầu tư cho bọn họ.
Không phải ai cũng hiếm lạ chút đầu tư này của Lương Phóng, nhưng Lương Phóng vẫn đầu tư cho mấy công ty, chiếm được một ít cổ phần.
Cổ phần cũng không nhiều, công ty nhận được nhiều cổ phần nhất, là một công ty nhỏ mới thành lập không lâu lấy được 9% cổ phần, mấy công ty khác, ông đầu tư thì lấy được không tới 5% cổ phần.
Đối với việc này, Lương Phóng có chút không hài lòng, Trác Thiệu lại vô cùng vô cùng hài lòng.
Những cổ phiếu này sau này có niêm yết hay gì đó, có lẽ sẽ trở nên ít hơn, nhưng giá trị của nó là không thể đo lường được.
Đáng tiếc hắn không có tiền... Trác Thiệu thoáng tiếc nuối một chút, liền không nghĩ tới nữa.
Hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều, việc cấp bách trước mắt, vẫn là mở rộng công ty trang trí của mình.
Sự phát triển của ngành công nghiệp bất động sản chắc chắn sẽ thúc đẩy ngành công nghiệp trang trí.
Hiện giờ mức sống của người dân càng ngày càng cao, yêu cầu đối với môi trường sống cũng càng ngày càng cao, công ty trang trí đương nhiên càng ngày càng được hoan nghênh, tốc độ khuếch trương của trang trí Tinh Thần, đối với Trác Thiệu mà nói cũng nhanh đến có chút khó tin.
Hắn thậm chí còn ký kết thỏa thuận với mấy trường dạy nghề kỹ thuật, để cho những kỹ thuật viên do trường đào tạo trực tiếp đến công ty của mình thực tập, hơn nữa chỉ cần người siêng năng không trộm gian dâm đùa giỡn liền lưu lại, nhưng vẫn thiếu người...
Đồng thời, lượng truy cập vào trang web trang trí của hắn cũng ngày càng cao, thậm chí trở nên nổi tiếng.
Đến năm 2007, trang trí Tinh Thần đã trở thành công ty trang trí nổi tiếng nhất của thành phố H.
Sáu năm trước, Trác Thiệu còn phải tự mình làm hết mọi việc, sáu năm sau, hắn đã có thể ngang hàng với rất nhiều ông chủ.
Trác Thiệu bây giờ đã không cần vẽ bản thiết kế, hắn không có thời gian cho việc đó, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng là một nhà thiết kế lừng lẫy trong ngành, hắn thiết kế ra một số trường hợp kinh điển, rất nhiều nhà thiết kế khi vào nghề, nhất định phải nghiên cứu một chút.
Một số trường đại học trong nước, thậm chí trực tiếp sẽ sử dụng một số thiết kế và hiệu ứng bản vẽ mà hắn đã đăng trên trang web của họ để cho sinh viên xem, cho phép sinh viên nghiên cứu.
Nhưng hôm nay, Trác Thiệu đã không cần vẽ bản thiết kế cho người ta, mà làm một công việc khác.
Lúc trước trang trí Tinh Thần vừa mới thành lập ở thành phố H, Trác Thiệu nhận một đơn hàng, người đặt hàng là người kiếp trước hắn quen biết Tiền Vũ An, người sau này sẽ thành lập một trang web video rất lớn.
Vài năm qua Tiền Vũ An đã phát triển sự nghiệp của mình đặc biệt tốt, trở thành người có chức vụ cao trong công ty, nhưng một năm trước, anh ta đột nhiên từ chức.
Anh ta rời khỏi công ty để bắt đầu kinh doanh riêng cho mình và thành lập một trang web video.
Anh ta ở trong giới có nhân mạch, cũng kéo được một công ty lớn rót vốn cho trang web video của mình, còn mời chào không ít nhân tài.
Mặc dù vẫn chưa bắt đầu kiếm tiền, nhưng bây giờ, trang web của anh ta đã được làm ra rất sinh động, cũng bởi vì điều này, văn phòng ban đầu mà mình thuê, có chút không đủ dùng...
Tiền Vũ An thuê phòng khác, tính toán làm văn phòng, hiện tại cần trang trí, hết lần này tới lần khác anh ta lại không có tiền làm trang trí.
Trang web video của anh ta bây giờ còn chưa tính phí, chỉ dựa vào kiếm tiền, mà chút tiền kia, lấy tất cả đầu tư vào trang web còn chưa đủ, công ty ban đầu rót vốn cho anh ta, đối với việc rót vốn bổ sung lại chần chờ, anh ta còn không muốn dễ dàng tiếp nhận những người khác rót vốn...
Cuối cùng Tiền Vũ An liền tìm tinh thần Trang Trí, muốn dùng chi phí thấp nhất trang trí cho công ty của anh ta một chút.
Mấy năm nay giữa Trác Thiệu và Tiền Vũ An cũng có chút giao tình, Tiền Vũ An liền trực tiếp tìm đến Trác Thiệu, mà Trác Thiệu sau khi biết được yêu cầu của anh ta, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
"Chi phí trang trí văn phòng của anh, tốn khoảng một vạn đồng." Trác Thiệu sau khi xem qua tư liệu Tiền Vũ An lấy ra, liền nói.
"Một vạn?" Tiền Vũ An hoài nghi mình nghe lầm.
Lần này anh ta thuê văn phòng rất lớn, ước chừng có hai tầng ba trăm mét vuông, anh ta cho rằng chi phí trang trí có thể gói gọn trong khoảng mười vạn cũng đã rất tốt rồi, kết quả... Trác Thiệu vậy mà nói một vạn?
"Trác Thiệu, tôi cũng có một số yêu cầu đối với văn phòng, hy vọng có thể có phong cách của riêng mình." Tiền Vũ An nói.
Nếu chỉ cần kéo dây điện, sơn tường trắng, một vạn thực sự có thể xử lý được, nhưng văn phòng là bộ mặt của công ty của mình, không thể quá xấu, không có phong cách được.
"Tiền tổng yên tâm, tôi cam đoan sẽ trang trí cho anh một phong cách riêng, ngoài ra, tôi còn có một công việc làm ăn muốn nói với anh một chút..." Trác Thiệu nói.
Trang trí Tinh Thần đã rất nổi tiếng, nhưng Trác Thiệu tính toán làm cho nó nổi tiếng hơn một chút, vì để làm được điều này, hắn định hợp tác cùng đài truyền hình địa phương và Tiền Vũ An.
Trác Thiệu đã sớm muốn làm một chương trình truyền hình trang trí, thậm chí hắn đã nói chuyện với đài truyền hình không sai biệt lắm, hiện tại, hắn cảm thấy có thể kéo Tiền Vũ An gia nhập.
Chương trình này sau khi phát sóng trên đài truyền hình, có thể đưa lên trang web video của Tiền Vũ An, tiếp tục phát sóng trên mạng, không chỉ như vậy, số đầu tiên chương trình này, có thể quay hắn lắp đặt văn phòng sửa chữa cho Tiền Vũ An.
"Đến lúc đó, hai công ty chúng ta đều có thể lên TV, đây tuyệt đối là một tuyên truyền rất tốt." Trác Thiệu nói với Tiền Vũ An, lại tỏ vẻ hắn đã đàm phán với đài truyền hình, hiện tại không cần Tiền Vũ An tiêu tiền, liền có thể giúp Tiền Vũ An . Đương nhiên, có tiền đề này, dù chương trình của trang trí Tinh Thần có tính chất nên khi phát sóng trên trang web video của Tiền Vũ An, Tiền Vũ An không được thu tiền, còn phải giúp hắn quảng bá.
Tiền Vũ An cơ hồ lập tức nghĩ đến lợi ích của công ty mình.
"Kế hoạch này là ai nghĩ ra vậy? Người này đúng là thiên tài!" Tiễn Vũ An lập tức nói.
"Người của công ty chúng tôi cùng nhau thảo luận." Trác Thiệu sờ sờ mũi mình, có chút ngượng ngùng. Đây thật ra à ý tưởng của hắn, mười mấy năm sau loại chương trình truyền hình về trang trí rất nhiều, hắn nghĩ cái này cùng những tiết mục kia bất đồng, nhưng tuyệt đối là bởi vì có những tiết mục kia, mới có ý tưởng...
Tiền Vũ An gật gật đầu, lại hỏi: "Dựa theo suy nghĩ của cậu, số đầu tiên của chương trình này, chính là dùng một vạn đồng trang trí một văn phòng ba trăm mét vuông... Cậu có chắc là không sao không?"
"Không thành vấn đề." Trác Thiệu rất khẳng định: "Trên thế giới này, có một loại phong cách trang trí, gọi là phong cách công nghiệp."
Một số nhà nghệ thuật không có tiền đã thuê kho hàng cũ, sau đó dùng những đồ người khác không cần phức đi hoặc những phế phẩm để làm trang trí... Đây là nguồn gốc ban đầu của phong cách công nghiệp.
Sau này, phong cách công nghiệp được cải thiện tất nhiên sẽ không phải như vậy, nhưng nó vẫn là một trong những cách tiết kiệm tiền nhất để trang trí, sau khi tất cả, đặc điểm của phong cách công nghiệp là đường ống trần và tường gạch, sàn xi măng, gỗ thô và đồ nội thất kim loại vân vân.
Phong cách này không thích hợp để trang trí nhà ở bình thường, ít nhất nó cần phải cải thiện hơn, nhưng để trang trí văn phòng rộng rãi, hiệu quả sẽ rất tốt, đặc biệt tiết kiệm tiền... Trác Thiệu liền tính toán trang trí cho văn phòng của Tiền Vũ An.
Tiền Vũ An chưa từng nghe nói qua phong cách công nghiệp, có chút không hiểu, Trác Thiệu liền tìm ra một ít hiệu quả bản vẽ sau khi trang trí phong cách công nghiệp cho anh ta xem, mà sau khi xem qua, Tiền Vũ An lập tức quyết định trang trí như này.
Mọi người trong công ty của anh ta là những người trẻ tuổi, chắc chắn sẽ thích loại trang trí này!
Tiền Vũ An và Trác Thiệu thương lượng, bắt đầu làm một kế hoạch cho công ty của hai người đều vô cùng có lợi.