Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Lúc đi Nhạc Du Uyển, Diên Mi không đi cùng Tiêu Lan.

Tiêu Lan nói sự tình đại khái cho nàng, không có nói chi tiết quá trình, lúc trước đây là chuyện hắn không muốn nhớ lại, nay nói ra, phát hiện lại thoải mái như thế.

Bởi vì thật sự đã qua rồi.

Tiêu Lan muốn dẫn nàng đi cùng, lại sợ trên đường tròng trành, vẫn là Diên Mi nói: "Chàng đi đi, ta chờ chàng trở lại."

Tiêu Lan mím môi nhìn nàng, Diên Mi ôm lấy cổ hắn: "Lan ca ca, ta đau lòng chàng, một chút cũng không tức giận."

Nàng thật không tức giận, chỉ là đang nghĩ, phải chi nàng sớm, thật sớm thành thân với Tiêu Lan, như vậy thì thật tốt.

Tiêu Lan tùy ý Diên Mi ôm, tựa đầu trên bả vai nàng.

Hôm sau, Tần Uyển tới sớm hơn thánh giá, hai người ở ngoài Nhạc Du Uyển nhìn nhau một cái, đều không lên tiếng. Vào trong uyển, trên mặt Tần Uyển vẫn hơi có hận ý, nàng nghĩ rất nhiều tình cảnh sau khi gặp mặt thanh toán với Hoắc thị, nhưng là không nghĩ tới, Hoắc thị trông thấy nàng ta liền sợ hãi kêu lên trốn ra phía sau.

- - Bà nhận nhầm Tần Uyển thành tỷ tỷ mình Hoắc Dung Dung.

Tần Uyển nhìn ra bà ta không đúng, cau mày nói: "Thái hậu đây là?"

"Bị bệnh", Tiêu Lan trầm giọng, "Đã nhiều ngày, không thấy khá."

Hôm qua Lưu thái y đến hồi bẩm bệnh Hoắc thị không thấy khởi sắc, bởi vì bà ta gặp ác mộng quả thực quá dữ dội, đã là lúc tốt lúc xấu, lúc lên cơn không nhận ra ai, nói khó nghe một chút, là đã bị điên loạn.

Tần Uyển ngàn nghĩ vạn nghĩ, không đoán được lại là tình cảnh này, nàng ta tiến lên vài bước, Hoắc thị bị dọa co lại sau lưng Liên cô.

"Chỉ sợ..." thần sắc Tiêu Lan hơi âm u, "Cũng không còn bao nhiêu thời gian. Bên trong Minh Ung cung cũng đã chuẩn bị."

Tần Uyển kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Lan cũng không dừng lại quá lâu, lẳng lặng đứng một hồi, thánh giá liền khởi hành hồi cung.

Còn lại Tần Uyển một mình đứng ở Nhạc Du Uyển, ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc thị nổi điên.

Buổi chiều.

Diên Mi dùng xong cơm ở trên giường vểnh chân lên, thấy Tiêu Lan trở về thì đứng dậy ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn như dỗ hài tử.

Tiêu Lan bị nàng vỗ bật cười, trêu chọc nói: "Không tệ, có hình có dáng."

Diên Mi nghiêng đầu tường tận xem xét hắn, nhíu mày hít sâu.

"Đau bụng?" Tiêu Lan lập tức căng thẳng, vội phân phó: "Gọi thái y."

"Không phải", Diên Mi đem chân mình khoác lên trên người hắn, kéo dài giọng nói: "Chuột rút."

"Vậy ta xoa bóp cho nàng", Tiêu Lan chà nóng tay, tối hôm qua đi theo Lưu Viện Chính học nhiều loại thủ pháp, nay có thể sử dụng rồi.

Trên đùi Diên Mi thoải mái, lại đạp lung tung làm chuyện xấu, Tiêu Lan cầm một chân nàng lên, nhẹ nhàng cù vào lòng bàn chân nàng, Diên Mi cười khanh khách, lại nói: "Lan ca ca, đói."

Tiêu Lan cúi đầu ở trên bụng nàng hôn hôn một chút, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Diên Mi đảo mắt, nàng mới ăn xong, thực tế một chút cũng không đói bụng, chính là muốn sai khiến Tiêu Lan thôi. Nghĩ hồi lâu, lại còn thật sự nhớ tới một thứ, hai mắt tỏa sáng nhìn hắn nói: "Muốn ăn... tuyết, đào, lớn."

Tiêu Lan nhìn vào mắt nàng, nhất thời hiểu sai, đến gần hôn lên khóe môi nàng, nhỏ giọng nói: "Ta đi hỏi thái y một chút có thể hay không..."

"Có thể", vừa mấy tháng đầu thì Diên Mi không muốn ăn, bây giờ không còn thèm chua như vậy nữa, lại khôi phục nhiệt tình đối với quả đào.

"Sáu tháng", Tiêu Lan nghe nàng nói, tà hỏa cũng chạy xuống thân dưới, lại sợ hãi đả thương nàng, một tay chui vào trong y phục nàng, vuốt ve bụng nàng, đến gần bên tai nói: "Lan ca ca sẽ nhẹ nhàng."

Bụng Diên Mi bị hắn cọ ngứa, ha ha cười lên một trận, đẩy tay hắn ra, không nặng không nhẹ cắn một cái.

Hỏa Tiêu Lan bốc lên nghi ngút.

Hắn động thủ cởi xiêm y, Diên Mi quay đầu nhìn sắc trời, tối thì tối, nhưng cách đi ngủ còn hơn một canh giờ, nàng cho rằng Tiêu Lan mệt nhọc, dùng chân cọ hắn làm nũng, "Lan ca ca, ta đói."

Tiêu Lan đã cởi áo ngoài, cúi người hôn nàng, một tay cởi áo lót Diên Mi, Diên Mi bị hôn tay chân như nhũn ra, khả năng cũng hiểu được hắn là muốn làm gì, nâng mặt hắn lên, nhỏ giọng nói: "Xấu hổ xấu hổ."

Nàng bắt đầu cảm thấy thẹn thùng với chuyện này rồi.

Tiêu Lan cắn lỗ tai nàng, hỏi: "Không phải là nàng muốn đào lớn sao, xấu hổ cái gì."

Hắn mới vừa nói xong, Diên Mi "A" một tiếng, lần này là chuột rút thật, Tiêu Lan đang bận rộn, thấy ngón chân trái nàng cong lên thì vội vội vàng vàng giúp nàng xoa bóp.

Diên Mi hừm hừm, hơn nửa buổi tỉnh táo lại, ngồi dậy, trừng to mắt nhìn hắn: "Ta là muốn ăn tuyết đào thật." Nói xong lại khoa tay múa chân, "Lớn như vầy vầy! Chàng quên rồi?"

Mặt Tiêu Lan đen thui nhìn nàng.

Chân Diên Mi khoác lên hông hắn cọ cọ, nhích tới nhích lui, đụng phải cái gì, nàng che miệng, tròng mắt quay tít, đi tới gần nhỏ giọng hỏi: "Lan ca ca, làm sao bây giờ?"

Diên Mi đã nói vậy rồi, Tiêu Lan cũng biết Hoàng hậu nương nương người ta nói tuyết đào là tuyết, đào, thật, mặt già đỏ lên, vặn cằm nàng, "Nàng nói làm sao bây giờ?"

Diên Mi có kinh nghiệm, vỗ vỗ vai hắn nói: "Ghi nợ."

"Còn lãi?" Tiêu Lan liếc mắt nhìn nàng.

Diên Mi chu miệng, ở trên môi hắn hôn một cái, hứa hẹn nói: "Trả."

Đáng thương hoàng đế bệ hạ ở trong quân doanh mấy tháng qua nhìn không thấy, sờ không được, sau khi trở về còn phải tiếp tục thấy được, mò được, nhưng chính là không thể ăn!

Qua năm, sáu ngày, Điền Nam tiến cống, thật sự có tuyết đào đến.

Năm nay Điền Nam lạnh trễ, cho nên đào này cũng chậm chút, bất quá đúng thời điểm.

Tiêu Lan sai người trước xách một rổ lại đây, nói: "Nhìn một chút, có phải cái này hay không?"

Diên Mi chợt nhớ năm đó quả đào bự kia bị Phó Tế đem cúng mất còn thật đau lòng, thấy nguyên một rổ vừa to vừa đỏ thì dùng sức gật đầu: "Chính là cái này! Lan ca ca, chàng thật tốt."

Tiêu Lan cười nói: "Hoàng hậu nương nương cũng quá dễ dụ dỗ đi", lại trêu chọc nàng nói: "Nếu như người khác đưa nàng, ta có còn tốt nữa hay không?"

Diên Mi cười cười, nhất thời không đáp.

Tiêu Lan vốn là trêu chọc nàng, kết quả Diên Mi không nói, hắn lại để ý rồi, thật sự so sánh với cái "người khác" không có kia, nâng cằm nàng lên, "Mau trả lời hoàng thượng."

Diên Mi dắt tay hắn, hôn một cái, nói: "Lan ca ca, chàng đi cùng ta."

Tiêu Lan thấy nàng bảo người cầm áo choàng chuẩn bị đi bên ngoài, nhưng trời bay đầy bông tuyết, hắn giữ chặt Diên Mi thương lượng: "Tuyết mới vừa rơi là lúc trơn nhất, nàng muốn đi đâu?"

Diên Mi: "Ngự hoa viên, đào cũng mang theo."

"Hôm nào lại đi."

Diên Mi lắc đầu.

Tiêu Lan thỏa hiệp, che cho nàng cực kỳ chặt chẽ, ngồi liễn kiệu đi ngự hoa viên, đến nơi Diên Mi bảo dừng lại, hạ kiệu, Tiêu Lan nhìn một vòng, Diên Mi mong đợi nhìn hắn.

Trong đầu có hình ảnh chợt hiện ra.

Khóe môi Tiêu Lan cong lên, hắn cầm rổ tuyết đào kia, đi lên phía trước vài bước, đứng đối diện Diên Mi.

Trong nội tâm Diên Mi dâng lên cỗ hiểu ý vui vẻ, an lặng yên tĩnh đứng ở đằng kia.

- - Nơi đây, đúng là nơi mà hai người gặp gỡ nhau lần đầu tiên.

Tiêu Lan bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên, hốc mắt có chút nóng lên.

Hắn từ trong rổ lấy ra một quả đào vừa lớn vừa đỏ, thả ở trong tay tung lên lại bắt lấy, ánh mắt Diên Mi liền theo quả đào khi cao khi thấp kia, Tiêu Lan dừng lại, giọng nói xuyên thấu gió lạnh mà đến: "Tuyết đào ăn ngon lại khó trồng, mua một quả đào tặng kèm một người, cô nương xác định muốn lấy chứ?"

Diên Mi dùng sức gật đầu.

Tiêu Lan nâng bước đi về phía nàng, lại hỏi: "Cô nương họ Cao?"

Diên Mi: "Họ Phó."

"A", Tiêu Lan từng bước một đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, "Là họ phải làm hoàng hậu."

Diên Mi ngước đầu lên: "Đúng."

Tiêu Lan cầm quả đào trong tay ném cho cung nhân, lại hỏi: "Quả đào không còn, bây giờ chỉ còn một người tặng kèm này, cô nương còn muốn không?"

Diên Mi vươn hai tay ra ôm lấy hắn, lớn tiếng nói: "Muốn!"

Tiêu Lan cười ha ha, cười đến khóe mắt có chút cay, hắn dang rộng hai tay mạnh mẽ ôm lấy Diên Mi: "Nàng có phải ngay từ lần đầu gặp mặt, đã ngấp nghé sắc đẹp của trẫm hay không? Hử?"

Diên Mi dựa vào lồng ngực Tiêu Lan, lại lớn tiếng đáp lại hắn, "Ưm! Ngấp nghé."

Mặt Tiêu Lan nhẹ nhàng cọ vào mặt nàng, từ tâm mà cười ra.

Hắn nghĩ, đều đáng giá.

Tất cả bất công trước kia, cư xử lạnh nhạt, gian nan, tối tăm, có lẽ đều là vì ngày hôm nay.

Hắn dùng mấy chục năm qua, đổi lấy một người như vậy, mấy chục năm như vầy.

Rất đáng giá.

Nhưng có lẽ hắn thật sự rất may mắn, ngày đó đi qua nơi đây, tặng cho Diên Mi một quả đào.

Tặng đi mộc đào, nhận được quỳnh dao.

- - - - - - - - - - - - Chính văn kết thúc - - - - - - - -
Nhấn Mở Bình Luận