Tác giả: Ninh Ninh
Chương 126: Giải thích
Ăn xong Mộng Uyên về phòng nghĩ ngơi, Cao Trọng không về phòng mà dặn dò việc gì đó với Thu Hương và Hồng Trâm.
Mộng Uyên nằm trên giường lướt tin tức vô tình thấy hình vị khách hàng hôm nay cô đi gặp, nhà cô ấy đã bị phá sản công ty cũng đang xiết nợ.
Mộng Uyên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có thể là do phía lãnh đạo công ty đã biết nên mới bảo cô và trưởng phòng quay về không cần hợp tác với họ nữa.
Cô nào biết đó là do Cao Trọng làm chứ. Sáng vào công ty nghe mọi người đồn ầm lên về việc nhà họ Bạch bị phá sản, cô Bạch Uyển được đồn thổi là bạn gái của Cao Trọng chính là cô gái hôm qua cô đi gặp.
Mọi người đang bàn tán rất nhiều về việc này Mộng Uyên cũng muốn biết nhưng không dám hỏi, nên đành nhắn tin hỏi Thiên Minh.
[Nhà cô Bạch bị phá sản, chủ tịch không sao chứ?]
Thiên Minh cũng giả vờ như mình không biết gì trả lời lại cô.
[Tôi cũng không rõ nữa!]
[Anh là trợ lý của ngài ấy mà không biết chuyện này sao?"]
[Hay cô hỏi trực tiếp ngài ấy đi!]
[Không được đâu ngài ấy mà nổi giận thì tôi sợ không thể tìm được việc làm mất!]
[Cô yên tâm cô không thể nào mất việc được đâu!]
[Không nói với anh nữa tôi làm việc đây!Tạm biệt anh!]
[Tạm biệt cô!]
Thiên Minh đưa điện thoại của vừa nói chuyện với Mộng Uyên cho Cao Trọng xem. Anh bày ra bộ mặt không vui nhìn Thiên Minh.
Thiên Minh lo lắng tìm cớ để chuồn. Cao Trọng ngồi nhìn cô gái trên màng hình với ánh mắt lạnh lẽo. Cô vậy mà lại đi tin người khác đồn thổi, không tin anh.
Buổi trưa hôm nay vì Dương Dương có hẹn với Thiên Trạch nên cô lên tầng cùng ăn cơm với Cao Trọng.
Hôm nay, anh rất là lạ, cơm thì không ăn lại ngồi khoanh tay nhìn cô ăn. Làm cô có chút ngại ngùng hỏi:
"Tôi bị dính dì sao?"
"Không có!"
"Vậy ngài no rồi sao?"
"Chưa!"
"???"
Mộng Uyên cũng không biết anh đang bị làm sao, nhất thời cũng không biết hỏi thêm gì. Nhưng lại nhớ đến có phải đang đợi câu trả lời của cô không, liền bỏ đũa xuống nghiêm túc nhìn anh mà nói.
"Hiện tại tôi chưa thể sữa được cách xưng hô! Ngài có thể cho tôi thời gian được không?"
Nhưng anh vẫn vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng nhìn cô.
"Được!"
"Vậy ngài có thể ăn cơm đi được không, ngài cứ nhìn như vậy tôi cảm thấy không thoải mái!"
"Em không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
"Mà tôi phải hỏi chuyện gì mới được?"
"Lúc sáng tại sao em lại hỏi Thiên Minh mà lại không hỏi trực tiếp tôi?"
Mộng Uyên chợt nhớ ra chuyện lúc cô nhắn tin hỏi Thiên Minh về chuyện của anh. Không ngờ trợ lý Thiên lại báo cáo với anh. Cô đang thầm mắng Thiên Minh.
Cô gượng gạo cười nói:
"Tôi chỉ là đồn đại trong công ty thôi, sợ hỏi trực tiếp ngài lỡ mà không đúng sự thật, ngài sẽ cho là tôi quá rảnh rỗi, đi lo chuyện bao đồng!Nên tôi không dám!"
"Vậy em còn đi hỏi Thiên Minh?"
"À thật ra là tôi có chút hiếu kỳ thôi!"
"Hiếu kỳ?"
Mộng Uyên lập tức thu hợp cơm của mình đang còn định chuồn, ở lại đây thêm một phút sẽ bị anh trảm mất. Cao Trọng vẫn nhanh hơn cô nghĩ, anh bắt lấy tay cô lại mà hỏi.
"Em đang ghen sao?"
"Hả???. Tại sao phải ghen!"
"Không phải em nghĩ tôi và Bạch tiểu thư kia có gì với nhau sao?"
"Chủ tịch, tôi không cố ý nói đến chuyện riêng tư đó của ngài, mà tôi hỏi Thiên Minh là vì, sợ ngài sẽ không kiềm chế được cảm xúc, mà thôi! Tôi không hề có ý gì khác đâu ạ!"
"Vậy là em đang lo lắng cho tôi sao?"
"Đúng vậy, tôi sợ ngài xảy ra chuyện gì mà thôi!"
Cao Trọng mỉm cười rồi kéo mạnh Mộng Uyên. Vì đột nhiên bị kéo mạnh như vậy cô ngồi lại ngồi ngay trên đùi của anh. Anh thuận thế mà ôm lấy cô giải thích.
"Tôi và Bạch tiểu thư chỉ có quan hệ công việc, còn lời đồn đều do họ đang nói nhảm mà thôi!"
Mộng Uyên ngồi lên đùi anh, còn bị anh ôm, lại nghe anh đang giải thích với cô, không biết vì sao tim cô đập loạn xạ, trong lòng cô có chút vui vẻ. Nhưng cô lấy lại lý trí đứng dậy khỏi đùi anh đỏ mặt nói.
"Tôi...Tôi đâu có quan tâm đến mấy chuyện đó, nên ngài không cần nói với tôi đâu ạ! Tôi đi làm việc trước đây ạ!"
Mộng Uyên ôm lấy hộp cơm chạy đi mất. Cao Trọng ngồi đó nhìn theo bóng lưng cô mà mỉm cười dịu dàng.
#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh