Tác giả: Ninh Ninh
Chương 131: Công khai
Cao Trọng ôm Mộng Uyên an ủi cô.
"Trước kia là do em chưa gặp được anh, bây giờ đã có, em nhất định sẽ hạnh phúc. Nên mong em có thể cho anh cơ hội có được không?"
"...."
"Anh biết bây giờ em vẫn chưa thể mở lòng mình, nhưng chỉ cần cho anh một cơ hội anh sẽ chứng minh cho em thấy, lời anh nói là thật!"
"..."
"Trước nay anh chưa bao giờ nói với ai những điều này, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với cô gái nào. Em là người duy nhất có thể đến gần anh."
"....."
"Em có thể nói cho anh biết anh nên làm thế nào không?"
Mộng Uyên biết là anh đang thổ lộ với cô nhưng hiện tại đối với cô rất khó, nhưng anh lại chấp nhận chờ đợi một cô gái như cô sao?. Mộng Uyên đẩy anh ra.
"Xin lỗi chủ tịch, tôi chưa sẵn sàng để đón nhận tình cảm của ngài!"
"Không sao, tôi có thể đợi!"
"Ngài đừng nên phí thời gian trên người tôi nữa được không?"
"Không được, tôi chỉ cần em. Người khác thì tôi không cần, nên tôi vẫn sẽ đợi đến lúc em đồng ý!"
Không thể nào lay chuyển được Cao Trọng nên Mộng Uyên cũng đành bất lực thuận theo ý của anh. Nhưng với điều kiện.
"Được nếu ngài muốn phí thời gian trên người tôi thì tôi không cản nữa. Nhưng mà tôi có điều kiện!"
"Vậy em nói xem, điều kiện gì?"
"Tôi sẽ làm theo hợp đồng làm bạn gái ngài 1 tháng, nhưng nếu trong một tháng đó tôi vẫn không có tình cảm với ngài, thì mong ngài từ bỏ ý định đợi tôi có được không?"
"Một tháng thì không đủ, anh muốn 3 tháng! Kèm theo em phải đổi cách xưng hô!"
"Ngài..., ngài..."
"Em sợ sao?"
Bị anh khiêu khích cô đương nhiên là chịu thua, vả lại cô đã ở nhà anh gần nữa năm rồi, mà ba tháng đó có là gì, cô cũng không thể nào yêu anh được.
"Toi đồng ý, nhưng còn về cách xưng hô tôi sẽ cố gắng!"
"Được, hợp tác vui vẻ. Bắt đầu từ hôm nay em chính thức là bạn gái của anh. Nên có bất kỳ việc gì có thể tìm anh. Đi làm, đi về, hay bất kỳ nơi nào cũng phải cùng nhau!"
"Như vậy là ngài đang ép tôi!"
"Thứ nhất: Là anh không hề ép em, hơn nữa lúc nảy em đã đồng ý rồi!.
Thứ hai: Đó là nghĩa vụ của bạn trai, bạn gái, không có gì quá đáng cả."
Mộng Uyên đương nhiên là không thể nào đấu lại người này rồi anh được xem là người làm ăn giỏi nhất đất nước này. Làm sao có thể thắng nổi anh còn chưa tính đến anh là người của hoàng gia. Chỉ có kẻ muốn chết mới dám chống lại mà thôi.
"Được, tôi đồng ý!"
Cao Trọng mỉm cười gõ nhẹ vào trán cô nói với giọng cưng chiều.
"Được rồi, cũng muộn rồi tan làm về cùng anh!"
Mộng Uyên cầm điện thoại bấm vào số của Thu Hương mà gọi. Cao Trọng nhìn thấy liền cướp điện thoại cô mà tắt đi. Rồi nhìn cô nói.
"Em quên là em phải về cùng anh sao? Còn gọi Thu Hương làm gì?"
"Là tôi nhất thời quên mất!"
"Được, vậy chúng ta mau đi thôi!"
"Đợi một lát, tôi còn túi xách ở văn phòng, ngài xuống trước đợi tôi một lát có được không?"
"Anh đi lấy cùng em!"
"Nhưng vậy tôi sẽ ngại với mọi người lắm! Tôi chưa thích ứng được ngài có thể..."
"Không thể!"
Mộng Uyên cũng hết cách nhưng cứ cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm như lại không biết không đúng chỗ nào. Càng nghĩ càng khó hiểu nên cô không muốn nghĩ nhiều làm gì.
"Vậy tôi xuống văn phòng lấy túi đây!"
"Được!"
Mộng Uyên đi ra bên ngoài Cao Trọng cũng đi theo cô, anh cứ như vậy cô không biết làm sao đối diện với những đồng nghiệp nữ của công ty đây. Cô đúng kẻ thù của phái nữ mà, đã lỡ leo lên lưng cọp thì đành phải cưởi thôi.
Khi các đồng nghiệp nhìn thấy Mộng Uyên bước vào văn phòng họ đều ngẩn đầu lên nhìn, thì phát hiện Cao Trọng đứng tựa vào cửa, tư thế khoanh tay đứng chán ở cửa đợi Mộng Uyên.
Giờ phút này bọn họ đều đã hiểu, lúc đi khôi phục dữ liệu ở khu quân sự. Hai người đã có cái gì đó rồi, nhưng bọn họ đều không có chứng cứ xác thực, bây giờ lại thêm Cao Trọng phát loa toàn công ty chỉ để giải thích cho cô. Nguyên buổi chiều cô lại mất tâm nữa.
Mộng Uyên lấy túi xách xong liền đi đến bên cạnh Cao Trọng nhìn anh rồi quay vẫy tay với mọi người.
"Tôi về trước đây ạ! Tạm biệt!"
Tất cả mọi người đều đứng dậy cả trưởng phòng cũng như vậy cúi người hô to.
"Tạm biệt chủ tịch, tạm biệt phu nhân!"
Khi nghe bọn chào như vậy trong lòng Cao Trọng rất vui. Mộng Uyên thì ngược lại tròn xoe hai mắt lắc lắc tay giải thích.
"Mọi người đừng nói bậy!"
Mọi người chỉ nhìn cô mà cười khúc khích.Cao Trọng kề sát vào tai cô hỏi:
"Chúng ta đi thôi phu nhân!"
Mộng Uyên kinh ngạt nhìn anh.
"Họ nói bậy thì thôi, sao ngài cũng...Thôi bỏ đi, đi thôi ạ!"
Mộng Uyên vừa không thể giải thích rõ, còn ở lại chắc chắn cô sẽ đào một cái hố rồi chui xuống mất. Cô chủ động lách sang một bên rời đi. Cao Trọng mỉm cười nhìn cô đang xấu hổ rời đi.
Cao Trọng quay lại nhìn những người đồng nghiệp phòng IT của mà vui vẻ nói một câu.
"Tốt lắm tất cả đều được tăng lương!"
Mọi người đều vui mừng.
"Cảm ơn chủ tịch!"
Cao Trọng vội vàng đuổi theo Mộng Uyên cùng cô vào thang máy rời đi trong sự ngưỡng mộ của những cô gái thầm thương trộm nhớ anh. Cũng có những ánh mắt nhìn cô mà ganh tị, ghét bỏ.
#Kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh #truyenhay