Tác giả: Ninh Ninh
Chương 135: Say rượu
Vẫn còn đang lo lắng cho Mộng Uyên bên trong đó, đột nhiên hai người bị Thiên Minh đi đến vỗ vai một cái làm hai người hoảng hốt quay lại.
Thấy Cao Trọng cũng đến, chỉ thấy anh đi thẳng vào bên trong, trực tiếp bế Mộng Uyên lên, cũng không quên liếc những cô gái đó một cái.
Bọn họ cảm thể thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn anh nữa. Nhìn thấy anh bế Mộng Uyên bọn họ vô cùng đố kỵ.
Tuy là say nhưng cô cố gắng tỉnh táo, khi thấy người bế cô là Cao Trọng, lúc này mới an tâm nhắm mắt mà ngủ.
Lúc cô uống say cô rất ngoan ngoãn ngủ trong lòng của anh. Mặt đỏ hồng vì rượu, nhìn cô lúc này rất đáng yêu. Cao Trọng chỉ có thở dài mà nói.
"Không uống được vậy mà em lại dám uống sao? Em bị ngốc à?"
Thật sự anh không biết cô đang suy nghĩ gì nữa, rõ ràng cô đang bị bọn họ lợi dụng để đạt được mục đích của mình, nhưng mà lại để cho họ lợi dụng.
Về đến nhà anh trực tiếp bế cô về phòng giúp cô tháo giầy, đắp chăn, rất ân cần và dịu dàng. Nhưng vừa ra khỏi phòng phòng của cô anh như trở thành một mãnh thú đang tức giận hạ lệnh xuống.
"Điều tra cho tôi bọn họ muốn gì ở người con gái của tôi?"
"Vâng, thưa ngài!"
Những cận vệ của anh lập tức đi điều tra. Còn anh đi xuống bếp căng dặn dì Dương.
"Dì nấu canh giải rượu cho cô ấy đi, nấu thêm món bổ dưỡng cho cô ấy nữa!"
"Vâng!"
Cao Trọng quay lại phòng của cô giúp cô lau sạch tay, rồi đắp chăn lại giúp cô, thấy cô đã ngoan ngoãn ngủ anh mới về phòng mình mà ngủ.
Vừa về đến phòng thì nhận được một tin nhắn liền trở nên tức giận mắt của anh lại bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Anh cầm lấy áo khoát mà xuống lầu, rời đi.
Ở căn phòng bí mật nào đó những cô gái vừa mới chuốt say Mộng Uyên đều bị đưa đến đây. Bọn họ đang vô cùng sợ hãi.
Cánh cửa căn phòng bí mật bổng có một ánh truyền đến, phía ánh sáng đó có một thân ảnh cao to, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng có thể đoán được anh ta rất tuấn tú.
Người đó bước lại gần hơn, gương mặt đó hiện ra là cho tất cả bọn họ đều vô cùng kinh ngạt, lo lắng. Một người trong số bọn họ lên tiếng hỏi.
"Chủ tịch, sao ngài lại ở đây? Không lẽ là chủ tịch bắt chúng tôi đến đây sao?"
Văn Sĩ đứng bên cạnh anh cảnh cáo cô ta.
"Cô có quyền chấp vấn chủ tịch sao hả?"
Bọn họ đang vô cùng sợ hãi khóc lóc cầu xin anh.
"Chủ tịch, không biết chúng tôi đã sai việc gì? Tại sao lại bắt chúng tôi?"
Thu Hương và Hồng Trâm nhìn thấy anh lấy tay xoe xoe lỗ tai liền hiểu ý, lập tức đi đến trước mặt bọn họ tát cho mỗi người một cái rồi cảnh cáo bọn họ.
"Các cô có thể im lặng một chút không hả? Ngài Công Tước còn chưa lên tiếng mà các cô cứ lộn xộn, thì đừng trách!"
Bọn lại thêm một tin chấn động mà thốt lên.
"Chủ tịch là Công Tước sao?"
Thu Hương nhìn bọn ngu ngốc trước mặt mà nói.
"Đúng vậy!"
Bọn họ sắp xiểu đến nơi rồi, không thể tin được anh là ông chủ lớn còn là người của hoàng gia. Lần này bọn cảm thấy hối hận không còn kịp nữa rồi.
Bọn họ đều đang lo lắng, trước đây từng có rất nhiều lời đồn đại về vị Công Tước này. Không chỉ lạnh lùng bên ngoài mà trái tim của vị này còn sắt đá hơn, cho dù là phụ nữ đi nữa, làm điều mà anh không thích thì kẻ đó khó mà có thể sống sót.
Cao Trọng ngồi xuống trước mặt bọn họ rồi hỏi:
"Các người vì sao muốn chuốt say Mộng Uyên hả?"
Bọn họ đều đang rung rẩy, nhưng anh lại chỉ vào một gái trong số bọn họ với ánh mắt đầy chết chốc.
"NÓI"
Cô ta lập tức bủng rủng, chỉ vào cô gái bên cạnh mà lắp bắp nói.
"Không...không...phải...là...tôi...làm...không...phải. Điều...là...do cô ta"
Cô gái đứng bên cạnh lập mặt tái xanh quỳ xuống trước mặt Cao Trọng van lạy anh liên tục.
"Xin ngài Công Tước tha cho tôi, là tôi vì lòng đố kỵ với Mộng Uyên nên mới ép cô ấy uống, để làm cô ấy mất mặt. Xin ngài hãy tha cho tôi một lần"
Cao Trọng bổng bật cười lớn.
"Ha ha ha. Tha cho cô. Cô vậy mà dám đụng đến người phụ nữ của tôi mà còn muốn được tha thứ sao?"
Cũng không thích nói nhiều với cô ta làm gì. Anh quay người lại đối diện với vách tường, giơ tay ra hiệu cho người mang cô ta đi.
Lập tức có hai người đàn ông kéo cô ta quang vào trong chuồn chó sói. Tiếng gào thét chói tai của cô ta làm cho những cô gái còn lại bắt đầu sợ hãi, anh quả thật giống như lời đồn đại kia. Bọn họ khó mà sống sót để ra khỏi đây.
Đột nhiên có một cô gái trong số đó lên tiếng để tự cứu lấy mình.
"Nếu ngài giết hết chúng tôi không sợ Mộng Uyên sẽ nghi ngờ sao?"
Chỉ thấy Cao Trọng cười lớn rồi rời đi mà không nói gì. Tất cả bọn họ đều bị nhốt vào một nơi chỉ có một tia sáng yếu ớt xuyên qua. Trong lòng bọn họ bây giờ bắt đầu không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì sẽ xảy ra.
Mộng Uyên cứ như vậy mà ngủ một giấc đến sáng khi tỉnh dậy đầu cô đâu như búa bổ vậy, đầu vẫn còn quay cuồng rời khỏi giường. Vì hôm nay cuối tuần nên cô dậy cũng đã trưa rồi.
Cô đi xuống lầu với trạng thái lắc lư, người làm trong nhà thấy vậy liền chạy lại giúp đỡ cô qua ghế ngồi.
"Cô không sao chứ ạ?"
"Tôi không sao đâu ạ!"
"Vậy cô ngồi đây nghĩ ngơi nhé, tôi đi làm việc đâu ạ!"
"Được, chị cứ đi đi ạ!"
Mộng Uyên đang vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo hơn, thì Trọng đi xuống thấy vậy liền nắm lấy tay cô để cô không tự đánh mình nữa, ân cần hỏi han.
"Em đau đầu sao?"
Mộng Uyên giật mình liền nhìn anh ngượng ngùng nói.
"Không đỡ hơn nhiều rồi ạ!"
"Để anh giúp em xoa một lát sẽ ổn hơn"
"Không, không cần phiền phức như vậy đâu ạ!"
Nhưng Cao Trọng lại chủ động xoa đầu giúp cô, cô cũng thoải mái hơn nên không từ chối ý tốt của anh nữa. Quả thật anh xoa một lát cô cảm thấy đỡ hơn rất nhiều không còn cảm thấy đau đầu nữa.
"Cảm ơn ngài"
"Em mới nói gì?"
"Không có gì tôi chỉ cảm ơn anh Cao mà thôi!"
"Vậy sao, nhưng dường như anh nghe hình như em lại gọi sai rồi thì phải."
"Làm gì có, chắc là ngài....anh Cao đã nghe nhầm rồi"
"Ồ, chắc là do anh nghe nhầm. Được rồi, không trêu em nữa, anh đi lấy canh dì Dương nấu cho em."
"Ơ, không cần đâu ạ. Tôi tự mình xuống đi lấy được rồi ạ."
"Em sợ tôi bỏ độc em sao?"
"Không có, không có. Sao tôi lại để chủ nhà phục vụ cho mình được chứ, tôi thấy là tôi tự làm thì tốt hơn."
Nhưng Cao Trọng ấn cô ngồi lại ghế.
"Tôi cũng muốn ăn nên mang lên ăn cùng mà thôi."
Nghe anh nói vậy nên cô cũng không giành nữa, ngồi đợi anh mang rồi hai người cùng ăn.