Tác giả: Ninh Ninh
Chương 165: Ý tưởng mới
Mộng Uyên đang gọt thì vô tình trúng vào tay bị chảy máu anh lập tức lo lắng đứng dậy, đi đến nắm lấy cánh tay cô kéo đi. Nhưng Mộng Uyên lại thu tay mình lại nói với anh.
"Anh mau ngồi xuống đi, chỉ là bị vô tình trúng vào tay thôi. Dùng băng cá nhân là được, không cần phải thoa thuốc gì đâu ạ."
"Không được nó sẽ nhiễm trùng, em mau đi theo anh."
Mộng Uyên vẫn cứng đầu không muốn đi.
"Tôi không sao, anh nghe tôi mau ngồi xuống."
Cao Trọng nhìn thấy cô đang tức giận nên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Mộng Uyên đi đến tủ y tế lấy một miếng băng cá nhân dán vào, rồi đưa cho anh nhìn.
"Đó tôi đã nói không sao rồi. Anh đừng ở đây nữa, chính vì anh ở đây nên tôi mất tập trung mới cắt và tay đó."
Anh vẫn vô cùng lo lắng nhìn ngón tay của cô nói:
"Được được là lỗi của anh. Nhưng mà như vậy vẫn sẽ bị nhiễm trùng đó. Hay là..."
Không đợi anh nói hết Mộng Uyên liền ngắt lời anh bằng một quả táo. Cô đã thủ sẵn một quả táo. Thấy anh cứ muốn ép cô đi khử trùng nên cô đành nhét quả táo vào miệng anh.
"Xin lỗi! Nhưng tôi đã hết cách rồi."
Mọi người ở trong bếp đều chứng kiến thấy, nhưng không một ai dám lên tiếng chỉ khi thấy cô nhét quả táo vào miệng anh thì bọn họ đều vô cùng lo lắng.
Cao Trọng thấy cô không vui nhìn còn bị cô chặn miệng bằng táo. Anh cầm lấy quả cắn một cái rồi nói.
"Được anh không ép em nữa. Vậy em mau đi theo anh."
Mộng Uyên bất giác thở dài, rồi cũng đi theo anh. Thấy cô đồng ý anh liền quay người đi trước, cô cũng đi theo phía sau anh.
Mọi người đều nhìn theo bóng dáng của hai người đến khi mất hút, mới quay lại làm việc của mình.
Cao Trọng dẫn cô ra ngoài vườn hoa rồi anh lên tiếng.
"Mộng Uyên! Em có thể đồng ý với anh một số việc được không?"
"Việc gì thế ạ!"
"Việc thứ nhất sau này không được để mình bị thương, dù là nhỏ cũng không được."
"Lần này chỉ là vô tình thôi nê không tính chứ?"
"Được. Thứ hai em không được phớt lờ anh bất kỳ ở đâu."
"Chuyện này tôi cũng làm được."
"Thứ ba em muốn đi đâu khi không có anh thì phải đi cùng với vệ sĩ anh phái theo bảo vệ em."
"Được."
"Cuối cùng sau này những việc ở bếp mỗi tuần em chỉ được phụ giúp vào 2 ngày cuối tuần thôi."
"Không được. Anh cũng biết tôi rất thích nấu ăn mà."
"Một ngày."
"Anh..."
Mộng Uyên tức muốn xịt khói luôn, nhưng anh mới là chủ ở đây nên cho dù là cô không muốn cũng phải đồng ý mà thôi.
"Một tuần hai ngày được có không?"
"Được, chỉ cho em hai ngày vào bếp thôi. Nếu em làm trái nhất định anh sẽ phạt em."
"Cảm ơn anh."
Anh lại quan tâm đến vết thương lúc nảy của cô.
"Tay em không sao thật chứ?"
Mộng Uyên đưa tay đến trước mặt anh nói:
"Thật sự là không sao cả. Anh xem đi."
Anh cầm lấy tay cô nhìn qua một lược, lại thử chạm vào hỏi.
"Có đâu không?"
"Không có."
"Lần sau nhớ đừng để mình bị thương đó có biết không."
"Vâng tôi biết rồi."
Mộng Uyên cùng anh ngồi xuống ngấm hoa trong vườn, lâu lâu anh lại nhìn sang ngấm nhìn cô. Trong mắt anh chỉ có mỗi cô, dù ngoài kia có bao nhiêu người đi nữa tất cả bọn họ đều không thể nào mà so sánh với cô được.
Mộng Uyên đột nhiên đưa ra một ý tưởng táo bạo hỏi anh.
"Ngài Công Tước!"
"Sao đột nhiên em gọi anh như vậy?"
"Thật ra tôi mới vừa nghĩ ra một ý này. Anh có thể cho tôi ý kiến của anh được không?"
"Vậy em nói thử xem."
"Tôi thấy ở phía sau có một khu đất trống, tại sao anh lại không trồng một số loại cây. Ví dụ như hoa quả,...v.v. Trái cây do mình trồng sẽ thích hơn."
"Em thích như vậy sao?"
Mộng Uyên liền gật đầu nói:
"Thật ra tôi rất thích có một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa và một khu vườn trồng hoa quả. Bởi vì chúng vừa đẹp lại còn có hoa quả để ăn thì tiện lợi biết bao."
"Vậy ý em là muốn trồng một số loại cây ở khu đất trống kia sao?"
"Đúng vậy, nếu anh không dùng tới thì có thể cho tôi mượn tạm được không?"
"Được dù sao thì sau này em cũng là...Mà không sao cứ việc sử dụng không cần hỏi ý anh."
Thật ra chỗ mà anh dừng lại là muốn nói 'sau này cũng sẽ là của em' nhưng anh lại không nói ra. Mộng Uyên cũng có thể nghe ra được là anh muốn nói gì, nhưng cô chỉ có thể mỉm cười nhìn anh giả vờ như không biết ý nghĩ chỗ anh dừng lại đó.
Ngồi cùng anh một lúc Mộng Uyên đột nhiên muốn ăn trái cây nhìn anh với ánh mắt long lanh hỏi.
"Anh có muốn ăn trái cây không?"
"Được."
"Vậy đợi tôi một nhé."
"Ừm."
Mộng Uyên vui vẻ đi vào trong lấy một dĩa trái cây đã gọt sẵn mang ra. Vừa đặt xuống bàn cô lại huyên thuyên giới thiệu với anh.
"Mấy quả này đều rất ngọt và tươi mát anh mau thử xem."
"Được. Em cũng mau ăn đi."
Mộng Uyên ngồi xuống cùng ăn với anh. Trước nay anh chưa bao giờ ăn trái cây, nhưng bây giờ lại cùng cô ngồi đây ăn. Trái cây cũng trở nên ngọt và ngon hơn rất nhiều.
Mộng Uyên thì ăn hết miếng này đến miếng khác, cô cũng rất tự nhiên bởi vì cô không còn xem anh là người xa lạ nữa. Cao Trọng nhìn thấy cô cứ ăn liên tục như vậy liền đưa tay gõ vào trán cô nói.
"Em đó cái nết ăn của em vẫn không thay đổi."
Mộng Uyên chỉ biết nhìn anh mà cười trừ thôi.
"Hihi."