Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: Cigarred

"Cho dù bị bịt kín hai mắt và ném vào đại dương sâu thẳm nhất thế gian, tôi vẫn biết nơi tôi có thể tìm thấy em. Ngay cả khi bị chôn vùi dưới lòng đất sâu trăm dặm, tôi vẫn biết em đang ở đâu..." - Neil B Gaiman, "Các vị thần nước Mỹ".

...

"Đây là có ý gì?" Kinh Tố Đường đập mạnh xuống bà, một chiếc bút bi lăn xuống bàn.

"Luật sư Kinh, anh biết hay là giả vờ không biết?" Lạc Hiền lắc đầu, vẻ mặt anh ta như thể đang châm chọc.

Đội trưởng Mã đến gần, vỗ bả vai Lạc Hiền, sau đó nói với Kinh Tố Đường: "Chúng tôi đã điều tra được, cách đây không lâu Lương Duyệt Nhan bán đi bất động sản ở Hải Thành, chúng tôi biết rằng gần đây là mùa mua bán bất động sản giá thấp, cô ấy bán giá thấp hơn thị trường, chỉ mất chưa đến hai ngày từ khi tiếp xúc đến giao dịch, điều kiện giao dịch là toàn bộ số tiền. Điều này khá bất thường, cho thấy cô ấy đang rất cần tiền. Kết hợp với manh mối ông Kinh Văn Đăng cung cấp, tôi vẫn cần tìm cô ấy hỏi rõ ràng mọi chuyện, luật sư Kinh Tố Đường, tôi hy vọng anh có thể hiểu được."

"Đội trưởng Mã, nhiều thi thể nằm trong nhà xác như vậy, nhiều người nhà nạn nhân tin tưởng các anh như vậy, các anh lại quyết định điều tra động cơ của một chuyên gia giúp đỡ chúng ta có đơn thuần hay không vào lúc này." Kinh Tố Đường cười lạnh, anh không nhìn đội trưởng mã mà nhìn chăm chú vào phong bì kia, anh hỏi lại: "Đã cầm lệnh khám xét trên tay rồi, đây là hỏi thật lòng hay hỏi cho có?"

Cửa không đóng, một bóng người hơi mập đi vào, chính là Sử Đông trước đó đã đến nhà Kinh Tố Đường.

Kinh Tố ĐƯờng ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, nói một câu: "Thầy."

"Đội trưởng Mã, nếu là tôi, tôi sẽ đuổi anh ta ra khỏi đội điều tra." Sử Đông không đáp lại anh mà nói với đội trưởng Mã.

Đội trưởng Mã thở dài: "Luật sư Sử."

"Mọi người, hãy để tôi làm rõ vấn đề đơn giản này hơn một chút." Sử Đông nhìn sang Kinh Tố Đường, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào: "Anh bị sa thải. Trong ba ngày, hãy dọn hết mọi đồ đạc của anh ra khỏi văn phòng của tôi."

Kinh Tố Đường giống như bị đẩy mạnh xuống vách núi sâu không đáy, suốt mấy giây vẫn cảm thấy lơ lửng mất trọng lực. Điều này khiến anh hoàn toàn tỉnh táo, gần như hoàn toàn không biết ai đang đứng trước mặt mình, anh nhận ra khoảng cách giữa mình và đối phương đã cách một khoảng.

"Thầy, thầy phải biết, em không còn là đứa trẻ nữa." Kinh Tố Đường đột nhiên mở miệng.

"Tất nhiên anh không phải, ngay cả đứa trẻ ba tuổi mẹ nó còn tốt hơn anh." Sử Đông tức giận nói: "Một đứa trẻ ba tuổi ít nhất cũng biết vâng lời."

Kinh Tố Đường hít sâu một hơi, thở dài ra, đi về phía trước một bước: "Được, nếu thầy muốn."

"Thầy nói bản tính em chính trực, tốt bụng hiền lành, nhưng không thích hợp với nghề này." Kinh Tố ĐƯờng bình tĩnh nói: "Thành thật mà nói, em không biết mình nên là loại người nào, em thích hợp với cái gì. Những gì em biết là em phải làm gì, nếu em không thể làm chuyện đó với tư cách luật sư, em sẽ làm theo cách khác."

Trong thời gian gần như trì trệ, Kinh Tố Đường đoạt lệnh khám xét trong phong bì trên ta đội trưởng Mã, dùng tốc độ cực nhanh xé nát nó, anh bước nhanh ra ngoài mà không quay đầu lại.

Kinh Tố Đường cố gắng bình tĩnh đi ra từ cửa sau, đi vào bãi đậu xe, chìa khóa nắm trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Đây là cách ít gây chú ý nhất, giữ bình tĩnh, hành động điên rồ vừa làm cho anh thêm một ngày. Và bây giờ anh cần phải xác nhận nơi sắp bị khám xét không có sơ hở nào.

...

11h sáng khi khu dân cư đang vào thời điểm có ít người qua lại, nhân viên văn phòng đã rời khỏi nhà, người già hoặc cha mẹ đang chuẩn bị đồ ăn trưa hoặc đang đi đón con mình, những người đưa chó đi dạo cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ từ lâu.

Người phụ nữ mặc váy dài màu trắng, đeo nẹp cố định ở khuỷu tay như một cái bóng đi theo sau một nhân viên chuyển phát nhanh vào tiểu khu Duyệt Dương. Cô gầy yếu như ánh sáng trắng, nhân viên chuyển phát kéo hàng hóa che khuất bóng dáng cô. Cô đi sâu vào khu nhà mà không gặp ai trên đường.

Cô đi ngang qua trường mẫu giáo, cửa khép hờ, bên trong nghe thấy tiếng trẻ con, cô chỉ liếc qua, bước chân không dừng lại, giống như đang chạy trốn. Mấy đứa trẻ bên trong liên tục la hét ồn ào chói tai không ngừng như con robot hỏng công tắc.

Đầu cô lại được lấp đầy bởi các ký ức đổ xô kéo đến lần nữa. Tuổi trẻ ảm đạm, cuộc hôn nhân tồi tệ, nỗi đau như bị cưỡng hiếp, mang thai khổ sở, gần như lấy đi cuộc sống của chính cô sau khi sinh con, có một đứa con trai quá năng động và hiểu chuyện quá sớm, cậu bé giống như một lỗ đen hút hết tất cả năng lượng và ý chí của cô. Không ai có thể trả lời câu hỏi luôn vắt ngang qua cuộc sống của cô, tại sao hạnh phúc ở thế gian này như một đầm lầy tuyệt vọng vậy?

Từ nhà trẻ đến cầu thang, cô lại đi qua cuộc sống của mình lần nữa.

Cô không thích trẻ con, chưa từng. Đứa trẻ được coi là người gần gũi thân thiết với cô trên đời này, dù sao nó cũng không tách rời cô trong 39 tuần và trong những năm sau đó.

Oxytocin* lẽ ra phải biến đổi bộ não của cô giống như khoa học đã chỉ ra, khiến cô trở thành một người mẹ tốt, nhưng sự sai lệch của những kết luận khoa học đã xuất hiện trong cơ thể cô.

*: 1 loại hormone được tiết ra tự nhiên bởi tuyến yên ở não. Một loại hormone hạnh phúc.

Khi Dương Dương ra khỏi cơ thể cô, người nó dính đầy máu, giống như một con quái vật nhỏ giương nanh múa vuốt, trông rất đáng sợ, cô ôm cậu bé, trở thành ân nhân đầu tiên cứu mạng trong cuộc đời Viên Dương. Sau đó ân nhân cứu mạng của cậu bé là trách nhiệm và sự quan tâm không có nhiều trong người mẹ này, cô không muốn sao chép cuộc sống của mình vào một cuộc đời khác.

Cô thật sự yêu con của mình. Nếu không cô cũng không cảm thấy kiệt sức như vậy.

Lương Duyệt Nhan nặng nề đi lên cầu thang, dừng lại trước tấm biển 401, bên trong không có âm thanh của sự sống, cũng không có mùi hôi thối, là một ngôi nhà không thể bình thường hơn. Cô đến gần khe hở để hít ngửi, cô đã nhìn thấy một thứ khiến cô bất ngờ.

Một chìa khóa dự phòng được chôn trong lớp đất mỏng của chậu cây thứ ba bên cửa. Cô dễ dàng chạm vào, mở cửa đi vào.

Cô thấy phòng khách không tì vết, các cửa sổ được mở ra, có mùi nước khử trùng nhàn nhạt trong không khí.

Lương Duyệt Nhan kinh ngạc nhìn chiếc ga trải giường trắng tinh chỉnh tề trong phòng ngủ chỉnh, chần chờ vài giây mới đột nhiên tỉnh ngộ đi đóng cửa nhà lại.

Cô nhớ rõ Viên Hải Bình và Viên Hồng tắt thở ở đâu, trên giường và dưới gầm giường, đó là bí mật đen tối chỉ thuộc về cô.

Công tác khám nghiệm tử thi đã khiến Lương Duyệt Nhan sớm đã có suy đoán về mọi thứ trong phòng. Ví dụ như chúng sẽ biến thành khối thịt hôi thối bốc mùi, cùng với sàn nhà đầy máu là bằng chứng về tội ác của cô. Và thực tế cô nên được phát hiện thối rữa trong phòng tắm.

Cô từ từ đi vào phòng tắm.

Bồn tắm được làm sạch sẽ, mới mẻ, sạch sẽ quá mức, giống như chiếc váy trắng cô đang mặc.

"Rốt cuộc anh đã làm gì." Lương Duyệt Nhan lẩm bẩm.
Nhấn Mở Bình Luận