Làm xong những việc này, lòng Tề Nhan có chút thấp thỏm.
Nàng cảm thấy thẹn với các bằng hữu, các huynh đệ của Tứ Phương tiền trang, những người đã đi theo nàng suốt chặng đường gian khổ.
Lúc trước khi lập ra Tứ Phương tiền trang, Tề Nhan căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nàng chỉ tùy tay gieo một hạt giống, nhưng chưa bao giờ dốc lòng kinh doanh một ngày nào.
Ai ngờ trong vô thức, hạt giống này đã trưởng thành thành một cây đại thụ cao ngút trời. Nghĩ đến chuyện mình chưa bao giờ nỗ lực nhưng lại sử dụng Tứ Phương tiền trang hết lần này đến lần khác, lòng Tề Nhan thấy thật hụt hẫng.
Huống hồ người của Tứ Phương tiền trang đều là những kẻ không có chỗ an thân, là những người đáng thương năm đó bị kéo vào vụ án yểm thuật.
Có lẽ cũng chính vì vậy, bọn họ mới liều mạng xây dựng Tứ Phương tiền trang. Mấy trăm vạn lượng bạc này, chứa bao nhiêu tâm huyết của bọn họ?
Cho nên Tề Nhan đã giữ lại hai sản nghiệp lớn là Tứ Phương tiền trang và tiệm gạo. Người ta nói dân lấy miếng ăn làm trọng, dù có ra sao đi nữa thì tiệm gạo cũng sẽ không tiêu vong.
Chuyện trước mắt là phải vượt qua ải này, chờ hòa hoãn rồi Tề Nhan mới chuẩn bị thương lượng với Nam Cung Tĩnh Nữ. Tứ Phương tiền trang vĩnh viễn sẽ không đuổi những người có thân phận trong sạch đi, nếu có thân phận trong sạch thì sẽ dễ hành tẩu hậu thế, cũng có thêm nhiều sự lựa chọn.
Tề Nhan đột nhiên cảm thấy hoa mắt, đến khi lấy lại tinh thần thì nàng đã nằm liệt trên mặt đất. Sắc mặt Tề Nhan tái nhợt, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, thân thể thì run nhè nhẹ.
Tề Nhan ngồi dưới đất một lúc lâu thì mới khôi phục, yên lặng chống tay lên mép án thư để đứng lên, nàng lặng lẽ sửa sang mọi thứ rồi nằm xuống giường.
Đêm nay Tề Nhan ngủ thật sự trầm, khi nàng tỉnh thì trời đã sáng, nàng hiếm khi có được một giấc ngủ ngon như vậy.
Nàng mời Đỗ Trọng điều tra hồ sơ các quan viên ở Hoài Nam, kết hợp với lời khai của nhóm bạo dân đầu thú đêm qua, bắt đầu truy xét quan viên ở những châu phủ và quận huyện xảy ra chuyện.
Danh sách rất nhanh đã được sắp xếp lại, tổng cộng có hai gã Thái thú, mười bốn trưởng quan có liên quan trực tiếp. Tề Nhan giao danh sách cho Đỗ Trọng, yêu cầu hắn phái thân vệ tức khắc ra khỏi thành, cần phải mời tất cả người có tên trong danh sách này tới.
Đỗ Trọng dùng hai tay nhận lấy danh sách, lập tức đi làm.
Trong lúc nhàn rỗi, Tề Nhan lại sai người đi phát một đợt cuộn đặc xá, sau đó đi tìm những bá tánh đêm qua tới đầu thú để trò chuyện.
Ba ngày sau, Đỗ Trọng mời người tới, trong đó có một vị Thái thú chết bất đắc kỳ tử, mười lăm người còn lại đều bị mời tới đây.
Đỗ Trọng: "Điện hạ, người muốn xử lý những người này như thế nào?"
Tề Nhan bình lui tả hữu, nói với Đỗ Trọng: "Căn cứ theo lời khai của bá tánh, lương thảo cứu tế triều đình phân phát đã bị người động tay động chân, cho nên ta nghi có người nhân lúc thiên tai để tham ô."
Sắc mặt Đỗ Trọng lập tức thay đổi, hắn khom người hành lễ: "Xin điện hạ minh giám, việc này hạ quan cũng không biết!"
Tề Nhan: "Phẩm hạnh của Đỗ đại nhân ai cũng rõ, mấy ngày nay ngươi suất quân chiến đấu ở tuyến đầu, nếu không có ngươi tọa trấn thì còn không biết Hoài Nam sẽ loạn như thế nào. Hơn nữa, quân chính ở địa phương vốn rời rạc, ta tin việc này không có liên quan đến Đỗ đại nhân."
Đỗ Trọng: "Hoàng phu nhìn rõ mọi việc, hạ quan vô cùng cảm kích. Xin hỏi điện hạ, người muốn xử lý mười lăm người này như thế nào."
Tề Nhan: "Không vội, trước tiên nhốt mỗi người vào một gian, mỗi ngày ba bữa cứ theo lẽ thường, nhưng không cho bất cứ ai nói chuyện với bọn họ."
Đỗ Trọng: "Vâng."
- --
Chỉ mới hai ngày, Đỗ Trọng đã tới bẩm rằng có người chịu không nổi, cũng không biết là ở trong ngục chán nản hay là lo sợ cái gì mà hắn ta cởi đai lưng xuống thắt cổ. Nhưng ngục tốt đã kịp thời giải cứu, đại phu xem qua cũng bảo không sao.
Tề Nhan: "Đã biết, phái người canh giữ nghiêm ngặt, đừng để bọn họ xảy ra chuyện. Ngoài ra, phát cho mỗi người một bộ văn phòng tứ bảo, tiếp tục chờ đợi."
Đỗ Trọng: "Vâng."
Ban đêm, Tiền Thông và Tam Ngõa đã trở lại. Năm trăm cuộn đặc xá mà họ mang theo lần này đã được lén chia cho người trên núi Nguyên Bảo một cách ổn thỏa. Tiền Thông còn nói: Tam Ngõa thông minh lại không mất bình tĩnh, nhiều lần hóa giải nguy hiểm. Lần này hai người bọn họ có thể bình an trở về đều là công lao của Tam Ngõa.
Mặt khác, Tiền Thông còn mang về một tin tức: Mặc dù nạn dân trên núi Nguyên Bảo đang sống khổ cực, không đủ lương thực và xiêm y, nhưng bọn họ lại có rất nhiều vũ khí chiến đấu, nào là loan đao, phác đao, còn có không ít cung tiễn. Tiền Thông liều chết, nhân lúc trời tối thâm nhập vào một chỗ sơn động nên mới phát hiện.
Bây giờ Tề Nhan càng tin vào phỏng đoán trước đó: Lần này Hoài Nam xảy ra phản loạn là do người đeo mặt nạ ở sau lưng giở trò quỷ.
Nàng lập tức viết một lá thư, dùng sáp đỏ niêm phong lại rồi sai người tám trăm dặm cấp báo đưa về kinh thành. Mấy ngày sau...khoảng chục người trong thiên lao không chịu nổi tinh thần bị tra tấn, bèn viết lời khai giao cho ngục tốt.
Tề Nhan đã nhận tổng cộng mười lá thư tự thú, bọn họ thú nhận bọn họ tham ô tiền cứu tế, chiếm đoạt lương thảo. Năm người còn lại, mấy ngày qua không hề có chút động tĩnh nào, mà Quận thừa quản lý khu vực núi Nguyên Bảo và núi Cẩm Tú thế nhưng có mặt.
Tề Nhan gọi quan viên Hình bộ đi cùng tới, đưa lời khai cho hắn: "Đây là thư tự thú của mười người trong thiên lao, lát nữa các ngươi có thể thẩm vấn từng người một, định tội theo luật. Các ngươi nhất định phải thẩm vấn rõ ràng, để bọn họ ký tên và ấn dấu tay, sau đó mang tất cả truyền đọc khắp nơi, dán lên bảng thông báo tất cả các thành trong ba ngày."
Quan viên Hình bộ: "Vâng."
Quan viên Hình bộ rời đi, Tề Nhan híp mắt lại, ánh mắt lạnh băng.
- --
Nửa tháng sau, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết.
Cuối cùng Tề Nhan đã nhận được tiền của Tứ Phương tiền trang, là Tiền Nguyên đích thân mang tới đây. Trong số những người quyền lực nhất ở Tứ Phương tiền trang, chỉ có mình Tiền Nguyên là có thân phận trong sạch, tiện trong việc di chuyển.
Tiền Nguyên thấy Tề Nhan, trực tiếp quỳ xuống đất thỉnh an: "Tiểu nhân Tiền Nguyên tham kiến chủ nhân."
Tề Nhan mỉm cười ấm áp, nàng nâng Tiền Nguyên dậy, cũng nói với Tiền Thông bên cạnh: "Dọn chỗ."
Tiền Thông mang ghế dựa đến, Tiền Nguyên cảm tạ ba lần mới chịu ngồi xuống. Trong những năm từ biệt, tuy năm nào bọn họ cũng đều liên lạc với nhau, nhưng đã lâu rồi Tề Nhan chưa gặp Tiền Nguyên. Thái độ của Tiền Nguyên dĩ nhiên vô cùng cung kính, nhưng Tề Nhan đối đãi hắn giống như là đối đãi với một người bạn cũ.
Tiền Nguyên nhìn thấy nhi tử của mình ngày càng triển vọng, đi theo Tề Nhan mấy năm mà khí chất cả người đều thay đổi, lòng hắn vô cùng vui mừng.
Tiền Nguyên lấy một xấp ngân phiếu từ lồng ngực ra và đưa cho Tề Nhan: "Chủ nhân, thời gian quá gấp. Hiện giờ mọi ngành nghề khác đều đình trệ, tuy giá của cửa hàng đã giảm xuống rất thấp, nhưng muốn đổi thành bạc thì còn cần một chút thời gian. Đây là số ngân phiếu mà tiểu nhân và Xuân Thụ suy nghĩ mọi cách mới gom được, có một trăm năm mươi vạn lượng, năm mươi vạn lượng trong đó tiểu nhân đã đổi thành ngân phiếu có giá trị nhỏ, để chủ nhân tiện dùng. Còn có năm mươi vạn lượng tiểu nhân tự chủ trương, một nửa đổi thành bạc vụn, một nửa đổi thành tiền đồng, tổng cộng là hai trăm vạn lượng. Tiểu nhân nghĩ Hoài Nam mới vừa gặp tai họa, trong tay tiểu thương và người bán rong cũng không có bao nhiêu tiền đồng, như thế chủ nhân cũng dễ dàng một chút."
Tề Nhan tự đáy lòng cười, nàng nói: "Ngươi làm việc ta xưa nay đều yên tâm, những việc này ít nhiều gì đều nhờ ngươi suy nghĩ chu đáo, bằng không sẽ thật phiền toái."
Tiền Nguyên: "Chủ nhân quá khen, có thể phân ưu giúp gia chủ là phúc phận của tiểu nhân. Số ngân phiếu này, còn nhờ chủ nhân đếm lại."
Tề Nhan nhận ngân phiếu và đặt ở một bên, hỏi: "Xuân thụ thế nào?"
Nói xong, chủ tớ hai người nhìn nhau cười, có vài phần ngầm ăn ý.
Tiền Nguyên nửa trêu ghẹo nửa trả lời: "Chủ nhân còn không hiểu Xuân Thụ sao? Hắn nổi tiếng là tỳ hưu [1] của Tứ Phương tiền trang chúng ta, chỉ có vào chứ không có ra. Nghe nói gia chủ lại muốn chi bạc, Xuân Thụ tức giận đến mức giậm chân, còn nói muốn tìm chủ nhân để tranh luận một phen. Nhưng hắn cũng có thể đoán được chủ nhân chi bạc là vì chuyện gì, tuy Xuân Thụ bị xăm lên mặt, nhưng lòng hắn...còn mang thiên hạ. Triều đình không có bạc, nạn dân Hoài Nam trôi dạt khắp nơi, sao hắn có thể ngồi yên mà nhìn? Nếu như không có Xuân Thụ, tiểu nhân cũng không thể chuẩn bị số tiền này nhanh như vậy. Số tiền này, chủ nhân hãy dùng gấp trước, phần còn lại rất nhanh sẽ đến. Tuy bên ngoài kinh tế đình trệ, nhưng Tứ Phương tiền trang chúng ta gia đại nghiệp đại, dù có thế nào đi nữa thì cũng có thể kiếm thêm tám trăm vạn lượng."
[1] Tỳ hưu: Tỳ hưu là đứa con thứ chín của Long Vương. Từ khi sinh ra, tỳ hưu đã là sinh vật đẹp nhất với đầy đủ những bộ phận đẹp nhất của các loài vật khác như dáng sư tử, đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân. Tuy nhiên đây là sinh vật rất thích ăn vàng, bạc, châu báu nhưng lại không có hậu môn nên chỉ có thể thu vào mà không thể nhả ra. Do đó, khi chết đi, tỳ hưu trở thành linh vật chiêu tài lộc và ngăn cản tà khí.
Con số này vượt xa dự đoán của Tề Nhan, thật đúng là không đương gia thì không biết sự tình. Tề Nhan còn tưởng rằng lần trước tiền trang quyên góp cho triều đình nhiều như vậy, lần này có thể lấy ra hai ba trăm vạn đã là không tồi.
Tề Nhan: "Không cần. Ta đã phái người đi khảo sát, căn cơ ở Hoài Nam không tồi, có rất nhiều vật liệu có thể khai thác ngay tại chỗ, nhân lực giúp bá tánh trùng kiến nhà ở cũng không cần bạc, hai trăm vạn lượng vậy là được. Ngươi hãy bảo Xuân Thụ không cần sốt ruột, chuẩn bị thêm một trăm vạn là đủ rồi."
Tiền Nguyên: "Vâng."
Tề Nhan nói chuyện với Tiền Nguyên thêm một lúc, thấy hắn nhìn chằm chằm Tiền Thông, biết hắn thương con, nàng bèn lệnh phụ tử Tiền gia cùng lui xuống.
Mấy ngày trước quan viên Hình bộ đã định tội mười vị quan viên kia, có bạc rồi thì cũng nên tiến hành bước tiếp theo.
Trong số mười người này có mấy người có tình tiết giảm nhẹ, biết thành khẩn nhận lỗi, cho nên bị kết án tịch thu gia sản, cách chức lưu đày, những người còn lại thì tạm giam chờ trảm.
Tề Nhan cắt giấy mài mực, bắt đầu viết thư...
Kinh thành.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhận được hai lá thư nhà, một bức đến từ U Châu, bức còn lại đến từ đất phong của Chước Hoa công chúa. Nam Cung Tố Nữ nói: Bởi vì mới vừa quay về U Châu không bao lâu, lại đang là quốc tang nên không thể làm tân niên quá lớn, cho nên Tết năm nay nàng sẽ không quay về kinh thành. Nàng viết thư thỉnh an Nam Cung Tĩnh Nữ, lại cảm tạ muội muội vì đã chiếu cố Thượng Quan Phúc.
Nam Cung Xu Nữ cũng viết thư bảo rằng mới vừa quay về đất phong, muốn ở bên cạnh mẫu thân nhiều một chút. Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng có thể đón Tết một mình với mẫu thân, cho nên năm nay không trở lại, cũng xin thỉnh an bệ hạ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong hai lá thư, nàng đứng dậy vòng qua núi tấu chương chồng chất trên ngự án, đi đến bên cửa sổ rồi đẩy cửa sổ ra.
Một cơn gió lạnh ập tới, đầu óc Nam Cung Tĩnh Nữ thanh tỉnh không ít, nhưng trong lòng lại khó nén nỗi cô đơn.
Đây là cái Tết đầu tiên từ khi nàng bước lên đế vị, cũng là cái Tết đầu tiên nàng không có người nhà làm bạn.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã đoán trước hai vị tỷ tỷ không thể hồi kinh, nhưng sự vắng mặt của Tề Nhan, lại không nằm trong kế hoạch của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tính ra thì Tề Nhan chỉ mới đi có hai tháng, nhưng đối với Nam Cung Tĩnh Nữ mà nói, dường như Tề Nhan đã đi hai năm. Lúc trước nàng thấy trong sách có nói: Một ngày không gặp như là ba năm. Khi ấy nàng còn cảm thấy buồn cười, cũng nghĩ câu này nói quá. Hiện giờ nàng đã lĩnh hội tư vị này, cũng thật sự hiểu rõ.
Từ khi thành thân tới nay, không phải là nàng và Tề Nhan chưa từng ly biệt, chỉ là khi đó bên cạnh nàng có rất nhiều người, dù có tưởng niệm thì cũng sẽ không khắc cốt ghi tâm như vậy. Hiện giờ hoàng cung to lớn chỉ còn mình nàng...trái tim của nàng rất vắng vẻ.
Đặc biệt là sau khi biết Tề Nhan là nữ tử, từ ban đầu mê mang cho đến không biết phải làm sao, hiện tại nàng lại cảm thấy thương tiếc vô cùng. Đối phương cũng là nữ tử như nàng, lũ lụt ở Hoài Nam vừa qua khỏi, cũng không biết nàng ấy có ăn ngon miệng không? Có mặc ấm hay không?
Còn có sức khỏe của nàng ấy...đây là điều nàng lo lắng nhất.
Ngự y đi theo có sắc thuốc cho nàng ấy đúng hạn hay không? Ngự thiện dùng để bồi bổ có làm đúng hạn hay không? Có dặn dò nàng ấy ăn hay không?
Nghĩ đến sức khỏe của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ cảm thấy đau lòng.
"Đốc đốc đốc."
Phồn Tinh: "Bệ hạ, Ngự Thiện Phòng đã nấu xong cháo, người đã làm lụng vất vả hai canh giờ, xin người nghỉ ngơi ăn một chút."
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định bảo Phồn Tinh rời đi, nhưng nàng nghĩ lại, nàng lo lắng sức khỏe của Tề Nhan như vậy, nói vậy hẳn là đối phương cũng lo cho nàng, nàng nhất định phải khỏe mạnh mới được.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vào đi."
Phồn Tinh rất quy củ, đặt chén trên bàn nhỏ liền rời đi, cả quá trình đều không hề giương mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ đóng cửa sổ lại và đi qua đó. Khi nhìn thấy chén cháo đậu đỏ, từng hạt đậu óng ánh, nàng bỗng sửng sốt.
Nàng bưng chén quay lại ngồi sau ngự án, nhịn không được đề bút viết: Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư...[2]
[2] Trích bài thơ "Tương tư" – Vương Duy
Dịch nghĩa:
Đậu đỏ sinh ở phương nam,
Mùa xuân đến, nẩy bao nhiêu cành.
Xin người hãy hái cho nhiều,
Vật ấy rất gợi tình tương tư.
Đậu đỏ có hột hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây "tương tư".