Tháng hai, năm Thừa Khải thứ tư
Một tin giật gân từ nội đình hoả tốc bay ra hoàng cung, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ chốn kinh thành.
Không biết vì sao nữ đế Nam Cung Trăn Trăn nổi trận lôi đình ngay trên triều, đem Thượng thư năm trong sáu bộ, lần lượt là: Hộ bộ, Lễ bộ, Lại bộ, Hình bộ, Công bộ đi hỏi tội, nhốt vào thiên lao Đại Lý tự...
Phải biết rằng Thượng thư sáu bộ là tổ chức trung ương của triều đình, là nơi chuyển giao quan trọng nhất, nếu triều đình muốn hoạt động thì thiếu một bộ cũng không được. Từ bao đời nay, phần lớn Thượng thư sáu bộ đều là tâm phúc của đế vương, chỉ cần không hai lòng thì có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thậm chí là thế khanh thế lộc.
Trong một buổi trục xuất năm vị Thượng thư, quả thực là quyết định từ trước đến nay chưa từng có.
Làm như thế không khác gì hổ tự bẻ cánh, anh hùng giết ngựa đoạn tuyệt với thần binh...
Tin này tuy được lan truyền nhanh chóng, nhưng dân gian căn bản không ai biết rốt cuộc lý do là gì...
Không chỉ trên dưới triều dã vô cùng khiếp sợ, mà ngay cả bá tánh kinh thành cũng đứng ngồi không yên.
Nghe nói chiếu lệnh này vừa được ban ra, văn võ bá quan tự giác đi tới ngoài Ngự Thư Phòng dâng huyết thư và quỳ xuống cầu xin, hy vọng Thánh Thượng có thể mở ra một con đường, đặc xá năm vị đại nhân.
Nhưng hình như nữ đế bệ hạ thật sự bị chọc trúng chỗ đau, dù các quan viên cầu xin, khóc lóc, thậm chí cuồng loạn thỉnh cầu thế nào đi chăng nữa, người đều không dao động.
Những bá tánh không rõ nội tình đó nghe nói, lần này người luôn luôn nhân hậu như nữ đế bệ hạ vậy mà vô cùng quyết đoán, ai ai cũng đều trợn tròn mắt... Thậm chí có người âm thầm suy đoán, tính tình nữ đế bệ hạ thay đổi nhiều như vậy là vì trúng tà thuật.
Chuyện này từ đầu đến cuối...kỳ thật chỉ là một chuyện tầm thường mà thôi.
Mấy ngày trước, Thượng thư Hộ bộ lại lần nữa dâng tấu, thỉnh cầu nữ đế chọn ngày lành hạ mình gả cho hoàng phu khác, tuân theo ý trời trên đá khắc, bình định tứ hải.
Chuyện này Thượng thư Hộ bộ đã liên hợp với quần thần trước sau nhắc tới không đến mười lần, nữ đế bệ hạ nhiều nhất là bị chọc tức rời triều, ngưng triều thôi. Cớ sao lần này lại nổi trận lôi đình?
Hóa ra lần này Thượng thư năm bộ có chuẩn bị trước, bọn họ không những liên hợp các quan viên yêu cầu nữ đế cần phải nhanh chóng trả lời, mà thậm chí Thượng thư Lễ bộ còn lấy ra ba quyển trục, là bức tranh ba vị nam tử dân gian vừa độ tuổi có khả năng là "long" nhất. Bọn họ "thỉnh cầu" nữ đế Nam Cung Trăn Trăn chọn một vị trong số đó, mời vào kinh thành để Quan Thiên ty xem qua rồi chọn một ngày hoàng đạo cử hành đại hôn.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ngay ngắn trên cao, nhìn đám triều thần đen nghìn nghịt bên dưới. Giờ khắc này phảng phất Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức ngộ đạo, nàng đột nhiên hiểu được một đạo lý: Từ trước đến nay, dường như sự "nhân hậu" của nàng không thể đổi lấy sự tôn trọng ngang hàng từ các triều thần.
Các lão thần này là xương cánh tay giúp đỡ triều đình... Tuy trung thành với triều đình, cũng tán thành nữ đế là nàng, nhưng bọn họ lại xem sự "nhân hậu" ấy trở thành lợi thế áp chế thiên tử, hết lần này đến lần khác giẫm đạp điểm mấu chốt của nàng mà không hề sợ hãi.
Nghĩ thông suốt điều này, Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng nở nụ cười, nàng đột nhiên hiểu vì sao Tề Nhan sẽ chọn cách giả làm nam nhiều năm như vậy. Thế đạo này...nếu sinh ra là nữ tử, thật sự là nửa bước khó đi, từng bước cản tay. Nữ đế còn như thế, huống chi là người thường?
Mặc dù đây là suy đoán xấu hổ đến nỗi khó có thể mở miệng nói ra, nhưng cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ đã thấy rõ: Những triều thần, những nam tử này tuy đang quỳ gối trước mặt nàng, nhưng trong xương cốt bọn họ từ đầu đến cuối đều khinh thường nữ đế nàng...
Nam Cung Tĩnh Nữ lạnh lùng liếc nhìn, cuối cùng nhìn tới Thượng thư Binh bộ Tần Đức. Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ rõ: Tần Đức là môn sinh của Tề Nhan, hơn nữa cũng là vì Tề Nhan mấy lần đề cử nên nàng mới dần cân nhắc Tần Đức leo lên vị trí này.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Binh bộ."
Tần Đức: "Có thần."
Nam Cung Tĩnh Nữ bình tĩnh hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi cũng nghĩ giống bọn họ à?"
Tần Đức cúi đầu rất thấp, gần như là kề sát nền gạch lạnh như băng. Câu hỏi của nữ đế bệ hạ có vẻ bình thường, nhưng lại ẩn chứa nhiều huyền cơ.
Mọi chuyện đã đi đến bước này, mặc dù Thượng thư Hộ bộ một lòng trung can, nhưng trong lúc vô ý hắn đã biến nó trở thành trận chiến giữa quân quyền và thần quyền.
Tần Đức nhớ lại những gì Tề Nhan dạy dỗ lúc còn trẻ: Tề Nhan nói với hắn, cho dù có địa vị cực cao, lừng lẫy nhất thời...cũng ngàn vạn lần không được quên thân phận của mình. Phải luôn luôn ghi nhớ thân là triều thần, tất cả vinh quang đều do đế vương ban cho, không được quên mất gốc rễ.
Lúc trước Tề Nhan nói như vậy chỉ là vì muốn Tần Đức trung thành với Nam Cung Tĩnh Nữ đang trong thế yếu, nhưng Tần Đức lại ghi tạc lời này sâu trong lòng. Mặc dù Tần Đức biết...lời hắn nói sau đó có lẽ sẽ đắc tội hơn phân nửa triều thần, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng nói: "Thần chỉ biết trung quân báo quốc, không dám có chủ kiến riêng."
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn chưa tỏ thái độ, mà là tiếp tục hỏi Thượng thư năm bộ vấn đề y như vậy. Đáp án của bọn hắn giống như những gì Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ, tràn ngập sự "ngạo mạn" của đại nam tử, nói ngắn gọn chính là thể hiện đầy đủ sự coi thường nữ tử.
Luôn mồm luôn miệng đàm luận gia quốc xã tắc, chỉ là vì muốn ép "hạng người nữ lưu" này nghe theo quyết định của bọn họ.
Nam Cung Tĩnh Nữ yên lặng lắng nghe Thượng thư năm bộ còn lại nói, nàng cười lạnh một tiếng: "Lời các vị chân thành đến vậy, là muốn trung quân đến cùng?"
Mọi người: "Bệ hạ thánh minh."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, vậy chư quân có từng nghe câu 'quân muốn thần chết, thần không thể không chết' không? Điện tiền tướng quân đâu?"
Điện tiền tướng quân: "Có mạt tướng!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tháo mũ quan năm vị Thượng thư Hộ bộ, Lễ bộ, Lại bộ, Hình bộ, Công bộ xuống, áp giải vào thiên lao Đại Lý tự!"
Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt...
Ngay cả người gần bảy mươi tuổi như Thượng thư Hộ bộ đều ngơ ngác quỳ trên mặt đất, căn bản không thể tin vào lỗ tai mình...
Bốn vị Thượng thư còn lại cũng choáng váng, bọn họ hết nhìn nữ đế lại nhìn Thượng thư Hộ bộ, không biết nên làm sao.
Sở dĩ những người này trắng trợn ép nữ đế hết lần này đến lần khác, một mặt là vì bọn họ rất tin cách làm của mình là có lợi cho triều đình và xã tắc. Mặt khác đúng như những gì Nam Cung Tĩnh Nữ phỏng đoán: Bọn họ đã sớm hiểu rõ tính tình nữ đế, dù cho bọn họ có khác người như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần trong lòng trung nghĩa, "bênh vực lẽ phải" thì chắc chắn nữ đế bệ hạ sẽ không làm gì bọn họ.
Còn nhớ năm đó Thượng thư Hộ bộ cực lực phản đối nữ đế đăng cơ, vì để biểu đạt sự "quyết tâm" của mình, hắn không tiếc từ quan sau khi nữ đế đăng cơ. Cuối cùng như thế nào? Còn không phải nữ đế bệ hạ tự mình viết lá thư vạn chữ, khuyên Thượng thư Hộ bộ quay về triều đình sao?
Tuy năm đó chuyện này được trên dưới triều dã ca tụng, thần dân đều khen ngợi nữ đế có tấm lòng nhân hậu, nhưng cũng bại lộ một sự thật: Thủ đoạn của nữ đế quá mềm.
Nếu đổi lại là hoàng tử khác, không những không giữ Thượng thư Hộ bộ, mà ngược lại còn giáng tội...
Nhưng chuyện nhỏ ấy càng khiến bọn họ không sợ hãi. Bọn họ lấy danh nghĩa "xã tắc", không ngừng ép nữ đế đi vào khuôn khổ, cũng may Nam Cung Tĩnh Nữ còn trẻ, tỉnh ngộ vẫn không muộn.
Mãi đến lúc bị thị vệ gỡ mũ quan xuống, Thượng thư Hộ bộ mới lấy lại tinh thần, khuôn mặt già hết đỏ lại trắng, hắn hô to: "Bệ hạ...bệ hạ, sao lại làm vậy?"
Nam Cung Tĩnh Nữ bình tĩnh nhìn chằm chằm Thượng thư Hộ bộ, nhàn nhạt nói: "Không vì gì."
Thượng thư Hộ bộ: "Bệ hạ, lão thần một lòng trung can, một lòng vì xã tắc, sao bệ hạ có thể đối đãi với triều thần trung thành và tận tâm như vậy? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng lẽ người không sợ sĩ tử trong thiên hạ thất vọng buồn lòng sao? Bệ hạ, bệ hạ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: Một lòng trung can có lẽ không giả, nhưng hành động của những người này không khác gì "ép con gái nhà lành làm kỹ nữ". Chỉ vì những lời này vô hình trung cũng hạ thấp bản thân, cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ mới kiềm chế không có nói ra.
Trên triều, những người khác dần hoàn hồn, bọn họ không ngừng dập đầu, hô to: "Bệ hạ bớt giận, các vị đại nhân đều trung thành, xin bệ hạ bớt giận."
Ngươi một lời, ta một câu, triều đình nháy mắt loạn như chợ, mà đội thị vệ kia thấy quần thần có nhiều ý kiến như vậy thì cũng có chút chần chờ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đột ngột đứng dậy, cầm lấy ống đựng ngự bút quăng xuống. Một tiếng "bang" giòn vang vang lên, giá bút bể nát, bút lông rơi đầy đất. Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa hết giận, trên ngự án những gì có thể giơ tay với được nàng đều quăng xuống hết, tiếng va đập không ngừng vang lên, cuối cùng triều đình cũng trở về dáng vẻ trang nghiêm vốn có của nó.
Ngực Nam Cung Tĩnh Nữ kịch liệt phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp cũng tức giận đến nỗi biến sắc, chuỗi ngọc trên đỉnh đầu càng va đập "rầm rầm".
Phóng mắt khắp triều đình, ngoại trừ Nam Cung Tĩnh Nữ đang đứng sừng sững ra, tất cả triều thần, thị vệ, nội thị đều quỳ xuống đất, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Nam Cung Tĩnh Nữ phát tiết một phen, khói mù trong lòng tan đi không ít. Nàng một lần nữa ngồi vào long vị, hít sâu một hơi: "Còn ai kháng chỉ không tuân, dù có thân phận, công huân gì đi chăng nữa đều đánh chết ngay tại đây cho ta."
Giải quyết dứt khoát, bụi bậm lắng xuống...
Lui triều rồi, Nam Cung Tĩnh Nữ một mình đi tới Ngự Thư Phòng. Sau khi cho tất cả mọi người lui xuống, nàng lập tức ngồi liệt trên ghế, dường như sức lực cả người đều bị rút cạn. Tay Nam Cung Tĩnh Nữ run run, nàng gỡ mũ đế vương xuống, thở ra một hơi thật dài.
Nàng cũng đang ngẫm lại, việc hôm nay có phải nàng đã làm quá hay không? Không phải khoảng thời gian qua nàng vẫn luôn nhịn được sao? Vì sao cố tình hôm nay lại không kiềm chế được?
Có lẽ là vì nàng đưa Tề Nhan đến nơi nguy hiểm nhất, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ. Khi Thượng thư Lễ bộ dâng lên ba bức tranh, Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng nhiên cảm thấy nàng vô cùng có lỗi với Tề Nhan, cảm giác bị người ngoài ép phản bội người yêu lập tức tràn ngập trong lòng, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng suy nghĩ nếu hôm nay người đối mặt với những việc này là phụ hoàng của nàng, người sẽ làm thế nào?
Suy nghĩ một lúc, Nam Cung Tĩnh Nữ cười khổ và lẩm bẩm nói: "Phụ hoàng, nữ nhi bất hiếu, e là không thể kế thừa di chí của người, làm một vị 'quân vương nhân từ'."
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn thông minh nhanh trí, chỉ là từ nhỏ được Nam Cung Nhượng sủng ra một trái tim nhân hậu, cũng chưa từng làm điều ác.
Đăng cơ bốn năm, Nam Cung Tĩnh Nữ dần dần ngộ ra đạo làm vua của nữ tử.
Đối phó với đám triều thần này thì không được quá nhân từ. Mặc dù bọn họ trung thành với triều đình và xã tắc, nhưng chỉ vì nàng là nữ tử, nàng sẽ không nhận được sự tôn trọng theo đúng nghĩa một nam tử. Nhân từ rộng lượng chỉ có thể đổi lấy nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, sau đó chính là sự ngu dốt không biết sâu cạn!
Quả thật, nếu nàng nhịn được, nghe theo lời kiến nghị của các triều thần thì cũng có thể giữ được thiên hạ thái bình...
Có điều, nếu những thứ đó dùng sự tự do và bản tâm của nàng để đổi lấy, vậy thật sự đáng sao?
Nàng thật sự có thể nghe theo các triều thần, hạ mình gả cho một nam tử, mang thai sinh ra hoàng trữ sau này sao?
Nghĩ đến cảnh này, ngay cả linh hồn Nam Cung Tĩnh Nữ đều cự tuyệt. Cả đời này, trái tim và thân xác nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về một người.
Nếu như không có các triều thần "phụ tá", nàng có năng lực trở thành một vị hoàng đế tốt sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ để tay lên ngực tự hỏi, có lẽ sẽ mệt mỏi hơn hiện tại gấp mười lần gấp trăm lần, còn phải một lần nữa đề bạt tâm phúc lên làm triều thần, nhưng chỉ cần nàng vượt qua được, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.
Không phải nàng đã hạ quyết tâm, lần này sẽ tới lượt nàng chống đỡ cả bầu trời cho Tề Nhan sao? Sao nàng có thể lùi bước được?
Thị phi ưu khuyết điểm đều có người đời sau bình luận, cho dù trăm năm sau nàng bị xem là một nữ bạo quân thì thế nào?
Chỉ cần bảo vệ thiên hạ này, để các bá tánh mỗi người đều có thể ăn no mặc ấm, tứ hải thái bình không nổ ra chiến sự, giang sơn Vị Quốc tiếp tục được kế thừa... Đây chẳng phải là những điều nàng mong ước, không thẹn với lương tâm sao?
Nghĩ thông suốt chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ như trút được gánh nặng, tuy trên trán đổ đầy mồ hôi, nhưng trong lòng lại vui sướng.
Nội thị: "Bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vào."
Nội thị từ cửa hông tiến vào Ngự Thư Phòng, hắn chậm rãi đi đến trước ngự án và quỳ xuống: "Khởi tấu bệ hạ, các đại nhân trong triều... Thị lang năm bộ, Hầu trung...còn có những đại nhân khác, có chừng mấy chục người đang quỳ gối bên ngoài Ngự Thư Phòng."
Nam Cung Tĩnh Nữ tiện tay lấy quyển sách nàng đang đọc dở bên cạnh ngự án rồi lật xem, đọc hết ba dòng nàng mới hỏi: "Vì sao quỳ?"
Nội thị ngẩn người, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bệ hạ hiểu mà giả vờ không hiểu sao?
Nhưng hắn vẫn đáp đúng thực tế: "Các đại nhân quỳ xin bệ hạ mở rộng một con đường, tha thứ năm vị Thượng thư đại nhân."
Sau một lúc lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ mới lạnh nhạt nói một câu: "Ừ, vậy để bọn họ quỳ đi, mệt thì tự đi về."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn đọc sách đến khi trời tối, trước khi đi nàng gọi nội thị tới và hỏi: "Những người đó còn quỳ bên ngoài à?"
Nội thị: "Hồi bệ hạ, đúng là vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ khẽ cười một tiếng: "Truyền chỉ, tối nay nội đình cấm đi lại ban đêm, không cần đuổi bọn họ đi."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ một mình quay về tẩm cung. Đợi cho tiếng trống báo hiệu nội đình cấm đi lại ban đêm vang lên, các đại nhân dìu nhau đứng dậy chuẩn bị quay về thì nội thị đột nhiên chạy tới, đứng trước đám người rồi cất cao giọng nói: "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, tối nay nội đình cấm đi lại ban đêm, chư vị đại nhân có thể ở lại nội đình."
Lần này các triều thần lại lần nữa trợn tròn mắt. Có vài người quỳ một buổi trưa là đã sớm không chịu nổi, nhưng bệ hạ không nói gì, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt. Bọn họ thật vất vả mới quỳ tới lúc cấm đi lại ban đêm, có thể nhân cơ hội này công khai rời đi, kết quả bệ hạ đi hạ chỉ cho bọn họ ở lại? Đây là có ý cho bọn họ quỳ suốt đêm sao?
Các vị đại nhân bày đầu hai mặt nhìn nhau, trong đây cũng không thiếu người trung thành với Thượng thư năm bộ, vì để cấp trên nhìn thấy sự "trung thành" của mình, bọn họ hạ quyết tâm, cắn răng lại lần nữa quỳ xuống...
Chỉ là, nữ đế luôn luôn rộng lượng nhân hậu kia không tiếp tục hạ thêm bất kỳ ý chỉ nào. Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới Thang Tuyền điện, vui sướng ngâm mình tắm rửa để xua tan mệt mỏi cả người, sau đó an tâm đi ngủ.
Hôm sau tỉnh lại nàng tinh thần thoải mái, mà nghe nói đêm qua có vài vị đại nhân kiệt sức ngất xỉu, đã được nội thị nâng đến Ngự Y viện, đến khi lâm triều cũng chưa xuất hiện.
Bên kia, Công Dương Hòe dựa theo kế sách của Tề Nhan, đích thân viết một lá thư gửi đến U Châu, quả nhiên mượn được hai mươi vạn thạch lương thảo.
Một thạch gạo đủ cho một tướng sĩ ăn trong ba tháng, hai mươi vạn thạch vừa đủ cho hai mươi vạn đại quân thành Lâm Giang kéo dài tính mạng. Hơn nữa trong thành còn lương thảo dự trữ, quân binh thành Lâm Giang ít nhất có thể giằng co với người thảo nguyên đến mùa hè, gần như đã định sẵn chiến thắng...
Công Dương Hòe kích động đi vào lều Tề Nhan, hắn vừa tiến vào đã ngửi được mùi thuốc. Công Dương Hòe nhíu mày: "Thiết Trụ, ngươi bị bệnh sao?"
Cốc Nhược Lan vừa định trả lời, nhưng thoáng nhìn thấy sắc mặt Tề Nhan nên đành im miệng. Nàng chỉ hành lễ vạn phúc với Công Dương Hòe, lập tức lui xuống.
Tề Nhan đang ngồi dựa vào giường, phủ lên người một cái chăn bông, mà trên chăn bông còn có một lớp thảm lông thật dày. Rèm cửa bị xốc lên khiến một cơn gió lạnh thổi vào, bức cho Tề Nhan tiếp tục ho khan vài tiếng, nàng kéo chăn: "Lương thảo ổn rồi chứ?"
Công Dương Hòe không chút e dè ngồi xuống giường Tề Nhan, vui mừng ra mặt: "Thiết Trụ ngươi đúng là liệu sự như thần. U Châu bên kia cho chúng ta mượn hai mươi vạn thạch lương thảo, cũng đủ đại quân cầm cự thêm ba tháng!"
Tề Nhan rũ mắt, nàng thấp giọng nói: "Căn cơ U Châu quả nhiên thâm hậu, tùy tiện vẫy tay là có thể có nhiều lương thảo như vậy. Hơn nữa, số lượng thế này cũng...vừa đủ." Đâu chỉ là vừa đủ? Quả thực chính là tính toán chính xác, xem ra bên U Châu vẫn hiểu rõ tình hình quân sự bên thành Lâm Giang.
Công Dương Hòe: "Ý ngươi là...trong quân có thám báo của U Châu?"
Tề Nhan: "Chuyện này cũng không dám vọng ngôn. U Châu vốn dĩ có quyền biết quân lệnh của triều đình, chỉ cần suy xét cẩn thận là có thể tính ra được. Để bên U Châu biết rõ chi tiết tình hình chúng ta cũng tốt, lỡ như có biến số thì bên U Châu cũng sẽ kịp thời gấp rút tiếp viện, cho nên trận chiến này, khụ khụ..."
Công Dương Hòe: "Ngươi không sao chứ? Sao cứ luôn ho khan như vậy?"
Tề Nhan: "Bệnh cũ, không sao đâu. Hàn tướng quân có nói gì với ngươi không?"
Công Dương Hòe nghe vậy thì thở dài một tiếng: "Thành Lâm Giang ở hướng bắc xa xôi, cách châu phủ xung quanh ít nhất trăm dặm. Muốn đi về hướng nam thì chắc chắn phải đi qua một con đường, nhưng con đường này đã bị phá hỏng. Có điều, mấy ngày nay thám báo ta phái đi có báo lại: Hình như có mười mấy tòa thành ở phía nam lần lượt thất thủ. Thám báo còn nói, kỳ quái là khi hắn tiến vào xem, trong thành lại không có một binh một tốt, ngay cả bá tánh cũng không, nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa, cảnh tượng tiêu điều. Về phần Hàn Doãn, ngươi cũng biết hắn đã lập quân lệnh trạng. Hôm qua sau khi lương thảo tới, hắn lập tức tìm đến ta, nói muốn xin xuất chinh, nhưng mà ta ngăn cản rổi."
Tề Nhan giật mình, hỏi: "Bên phía triều đình thế nào? Có gửi chiếu thư đến không?"
Công Dương Hòe: "Không có, có lẽ là có...nhưng nói không chừng bị kẻ địch chặn lại rồi."
Tề Nhan: "Ta không nghĩ vậy, có lẽ triều đình đã sớm biết tin huyện Lạc Thủy và quận Giao thất thủ, cho nên nếu có thánh chỉ lại đây, quan truyền lệnh sẽ từ nơi khác đi qua Lạc Xuyên đóng băng vòng ra sau báo cho chúng ta. Cho nên...chỉ có một khả năng."
Công Dương Hòe: "Là gì?"
Tề Nhan: "Cho dù người thảo nguyên không chiếm thành thì cũng tuyệt đối không có khả năng không có một bóng người. Bá tánh ấm chỗ ngại dời, bây giờ thời tiết giá rét, dù có người chạy nạn thì luôn có người già, phụ nữ và trẻ em không muốn rời đi. Trong thành không có một ai, cũng chỉ có một khả năng là triều đình hạ chiếu lệnh, di dời bá tánh các châu phủ xung quanh."
Công Dương Hòe: "Này..."
Tề Nhan: "Bạch Thạch, ngươi cũng biết điều này có nghĩa là gì chứ?" Nói rồi, trong lòng Tề Nhan đã dần hiện lên bóng hình xinh đẹp của Nam Cung Tĩnh Nữ. Sao Tề Nhan có thể không biết dụng ý của Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ là nàng không ngờ vì để thành toàn nàng, đối phương thế mà hạ quyết tâm lớn như vậy.
Công Dương Hòe: "Thánh ý khó dò, dù ta đoán được một ít thì cũng không dám vọng ngôn..."
Tề Nhan hơi mỉm cười: "Ngươi thật khéo đưa đẩy, nếu ngươi không muốn nói thì để ta nói là được. Bệ hạ làm như thế chính là vì giảm bớt áp lực của thành Lâm Giang, quận huyện xung quanh đều trống không, chúng ta cũng không cần chia quân đi cứu viện, toàn tâm toàn ý bảo vệ thành là được."
Công Dương Hòe: "Vậy bên Hàn Doãn thì sao?"
Tề Nhan: "Nếu có thể, ngươi cứ thả chút tiếng gió cho hắn biết. Trận chiến này không nhất định một hai phải 'đánh' thắng, có lẽ kéo dài càng hợp tâm tư của bệ hạ."
Công Dương Hòe liếc nhìn Tề Nhan, trong lòng cảm khái: Nơi nào là tâm tư của bệ hạ, rõ ràng chính là tâm tư của ngươi, cũng có lẽ là bệ hạ dung túng tâm tư của ngươi...
Công Dương Hòe là người sinh ra và lớn lên ở Vị Quốc, hắn cũng không có cảm tình với người thảo nguyên. Nhưng mà, hắn tôn trọng Tề Nhan, càng nhìn ra sức nặng của Tề Nhan ở trong lòng bệ hạ, cho nên chỉ cần có thể thắng, là đánh thắng hay là kéo dài thắng thì hắn đều không sao cả, chỉ là...
Công Dương Hòe than một tiếng, thấy Tề Nhan nhìn thì lập tức giải thích: "Hầy, ta ăn một trận thua lớn như vậy, ta không có cam tâm."
Tề Nhan: "Đánh thắng ngươi không phải ai khác mà là công chúa tiền triều, ngươi thua trong tay nàng ta, chớ có thù sai đối tượng."
Công Dương Hòe: "Ta biết rồi, ngươi đừng giận, như vậy không tốt cho sức khỏe. Ngươi biết ta không phải là Lục Quyền và Đinh Nghi, dù cho không nể tình ngươi thì ta cũng sẽ không hạ sát chiêu với người thảo nguyên, chỉ là bước tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Tề Nhan chống tay lên môi ho khan một lúc, nàng thở hổn hển và đáp: "Lát nữa ta cho ngươi một bức tranh, ngươi nghĩ cách...tìm hiểu xem người thảo nguyên tên Cổ Kỳ Ba Âm đang đóng quân ở thành nào. Tìm được hắn...thì không lo bước tiếp theo."
---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.