Hôm sau, Chước Hoa công chúa tiến cung để "bái kiến" và ăn mừng hoàng phu điện hạ quay về vị trí cũ, đương nhiên đi cùng còn có Tiểu Điệp. Nam Cung Tĩnh Nữ bảo Tề Nhan ở trong điện chờ, còn nàng thì ra khỏi điện để nghênh đón.
Khi bước vào địa phận Cam Tuyền cung, Nam Cung Xu Nữ cho các cung nhân lui xuống, chỉ dẫn theo một mình Tiểu Điệp. Sau khi đi được hơn trăm bước, từ xa Nam Cung Xu Nữ đã nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng dẫn Tiểu Điệp nhanh chóng đi tới chỗ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Xu Nữ đi tới trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, chắp tay hành lễ vạn phúc: "Tham kiến bệ hạ."
Tiểu Điệp cũng học theo dáng vẻ của Nam Cung Xu Nữ, nàng hành lễ với Nam Cung Tĩnh Nữ, người sau thấy vậy đặc biệt cười với Tiểu Điệp.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhị tỷ, Tiểu Điệp."
Nam Cung Xu Nữ: "Sao bệ hạ đích thân ra đây, bảo hạ nhân chờ là được."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã sớm cho các cung nhân lui xuống, Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị gia yến, hôm nay bốn người chúng ta họp mặt."
Nam Cung Xu Nữ: "Tạ bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ lại dời mắt về phía Tiểu Điệp, nhẹ giọng nói: "Có câu này...ta muốn dặn dò ngươi trước, xin ngươi không cần quá mức lo lắng."
Tiểu Điệp: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân... Trong khoảng thời gian này, sức khỏe của nàng ấy không tốt, ngự y đặc biệt dặn dò là không nên quá kích động, càng không thể quá bi thương. Thật sự thì trước đây Duyên Quân không có mất tích, là ta phái người mang nàng ấy về, nàng ấy vẫn luôn ở Cam Tuyền cung. Ta cản trở khiến 'huynh muội' các ngươi hồi lâu không gặp nhau, mong rằng ngươi thông cảm một chút. Chỉ hy vọng ngươi gặp nàng ấy thì nói nhiều chuyện vui, đừng làm nàng ấy nhớ ngươi."
Tiểu Điệp: "Ca ta bị làm sao?"
Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu Điệp, nơi này không phải nơi nói chuyện, chi tiết chuyện này để nói sau. Những lời bệ hạ nói, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"
Tiểu Điệp: "Ừm, đều nhớ kỹ rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Nhị tỷ, có chút dở khóc dở cười. Nhị tỷ vội vã quan tâm Tiểu Điệp như vậy là vì sợ Tiểu Điệp không kịp thời trả lời vấn đề nữ đế đưa ra, lo Tiểu Điệp mạo phạm thiên uy.
Nhưng mà giọng điệu của Nhị tỷ còn dịu dàng hơn cả lúc dỗ dành Ngọc Tiêu năm đó, rõ ràng là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan...
Chẳng lẽ nàng thật sự đáng sợ như vậy sao? Dù sao trên "danh nghĩa" nàng cũng là Đại tẩu của Tiểu Điệp, Tề Nhan chính là thê tử của nàng, sao nàng có thể bụng dạ hẹp hòi đến vậy?
Có điều, Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu rất rõ tâm tình của Nam Cung Xu Nữ. Nàng đối với Tề Nhan, không phải cũng như thế sao?
Nghĩ đến chuyện Nhị tỷ và Tiểu Điệp trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng đều trở thành người một nhà, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng vui mừng.
Nàng không khỏi có chút cảm khái, đứng trước nỗi đau Kính Vị, hai cặp nữ nhi của tộc Nam Cung và nhà Khất Nhan có thể vượt qua mối thù này, trời nam đất bắc gặp nhau, hiểu nhau, bên nhau, cũng không biết có phải là vận mệnh đã an bài hay không?
Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động dắt tay Tiểu Điệp: "Đừng nghe Nhị tỷ ta, ta nào có hung dữ như vậy? Tuy ta là nữ đế, nhưng cũng là thê tử 'huynh trưởng' ngươi cưới hỏi đàng hoàng. Sau này những lúc không có ai, gọi ta Đại tẩu là được."
Tiểu Điệp theo thói quen quay đầu nhìn Nam Cung Xu Nữ, thấy người mình yêu mỉm cười gật đầu, Tiểu Điệp mới mở miệng gọi một tiếng: "Đại tẩu."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đúng rồi, Ngọc Tiêu đã gặp Duyên Quân. Duyên Quân nói muốn bốn người lớn chúng ta tụ họp trong buổi gia yến hôm nay, nói vài chuyện riêng tư, cho nên không gọi Ngọc Tiêu tới. Đợi mấy ngày nữa thời tiết ấm hơn một chút, ta sẽ để Ngọc Tiêu đến phủ Nhị tỷ ở mấy ngày."
Lòng Tiểu Điệp thấy rất ấm áp, nàng cảm kích nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ.
Ba người đi vào chính điện, Tề Nhan thì đang đứng chờ trước cửa nội điện. Tiểu Điệp thấy Tề Nhan thì lập tức tỏa ra sức sống, nàng tung tăng chạy tới ôm chằm lấy Tề Nhan: "Ca!"
Tề Nhan mỉm cười rạng rỡ, ôm Tiểu Điệp xoay một vòng: "Nặng."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy vậy thì hãi hùng khiếp vía, chỉ lo Tề Nhan bị ngã. Đến khi hai người kia tách nhau ra, nàng vội vàng đi lên phía trước, đỡ lấy cánh tay Tề Nhan.
Tiểu Điệp nhìn Tề Nhan thật kỹ, thấy "huynh trưởng" nhà mình sắc mặt tái nhợt, gầy hơn một vòng thì nước mắt nàng lập tức chực trào ra. Nhưng nghĩ đến những gì Nam Cung Tĩnh Nữ dặn dò, nàng cố gắng kiềm lại không cho bản thân rơi lệ.
Nam Cung Xu Nữ đúng lúc đi lên trước đỡ lấy cánh tay Tiểu Điệp, cười nói: "Ta đã nói bệ hạ nhất định sẽ không để Tề Nhan xảy ra chuyện, bây giờ tin chưa?"
Tề Nhan biết Nam Cung Xu Nữ đang nói đến chuyện Bắc An Hầu mất tích, nàng trìu mến xoa xoa đầu Tiểu Điệp: "Ca không sao."
Bốn người ngồi vào chỗ, chẳng phân biệt chủ vị hay thứ vị. Bữa ăn hôm nay là một con dê nướng nguyên con theo phong cách thảo nguyên, hơn nữa còn có không ít món ngon ăn kèm, mỗi người có một chén tương hẹ hoa để chấm cùng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm bầu rượu rót cho mình một ly: "Đây là rượu nho ủ trong nội đình ba năm, hôm nay mới mở lọ, uống với thịt dê nướng là ngon nhất. Nhị tỷ và Tiểu Điệp có muốn uống một ly không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhận bầu rượu từ tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta uống với bệ hạ một chén."
Chất lỏng màu đỏ tím nghiêng xuống, va vào thành ly phát ra những âm thanh vui tai. Tiểu Điệp trông ngóng Nam Cung Xu Nữ rót đầy cho nàng, nàng liếm môi: "Ta cũng muốn uống."
Tề Nhan buồn cười, nàng nhớ vào năm nàng bảy tuổi, phụ thân có rót một bát rượu Mã Nãi cho nàng. Khi đó Tiểu Điệp mới ba tuổi, muội muội tò mò mở to mắt và dựa vào lòng nàng, chộp lấy bát rượu...
Tề Nhan: "Nhị tỷ, người cho Tiểu Điệp uống một ly đi, chắc là tửu lượng của Tiểu Điệp rất tốt."
Nam Cung Xu Nữ yêu chiều nhìn Tiểu Điệp, cũng rót một ly cho đối phương.
Cả con dê được nướng trên lửa than, Tề Nhan ăn hai miếng là đã no, nàng chủ động đi sang một bên đảm nhận công việc lật dê và cắt thịt. Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ như thường, vẫn chưa phản đối.
Bốn người nói chuyện say sưa, Tề Nhan vui vẻ gõ nhịp hát ca, xướng một khúc chăn dê trên thảo nguyên. Tiểu Điệp nghe giai điệu quen thuộc, dần dần nhớ lại những hồi ức xa xăm, chỉ là khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ lại giai điệu, ngâm nga theo làn điệu của Tề Nhan. Nam Cung Tĩnh Nữ và Nam Cung Xu Nữ ai nấy cũng đều tự hào, gõ nhịp cùng tỷ muội hai người.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, ánh mắt nhu tình như nước. Giọng hát của Tề Nhan rất êm tai, trong tiếng ca khàn khàn có chút trong trẻo, cách luyến láy như cách ngày thường nàng ấy nói chuyện, không nhanh không chậm, nhưng cũng không làm mất đi khí phách của thảo nguyên. Theo tiếng hát của Tề Nhan, dường như trước mắt bọn họ thật sự có cỏ xanh, trời xanh, đại bàng, bầy dê, còn có...một vị dũng sĩ chăn dê.
Nam Cung Xu Nữ cũng mỉm cười, trong lòng rất tự hào. Tuy Tiểu Điệp vỡ lòng quá muộn, hiện tại chỉ có thể nhận ra những chữ phổ biến, nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn luôn cảm thấy Tiểu Điệp của nàng là người thông minh nhất. Xem đi...Tiểu Điệp rời khỏi thảo nguyên khi mới hơn ba tuổi, nhưng nàng ấy có thể nhớ kỹ những chuyện rất lâu trước đây.
Bài hát kết thúc, hai đôi tình nhân ăn ý đan mười ngón tay vào nhau.
Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan hơi dè dặt hơn một chút, cảm nhận được độ ấm ngón tay của người mình yêu, Tề Nhan rũ mắt, âm thầm mỉm cười.
Mà Tiểu Điệp và Nam Cung Xu Nữ thì thẳng thắn hơn, cả hai liếc nhìn nhau, trong mắt đều là tình ý.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp."
Tiểu Điệp: "Ừm, ca."
Tề Nhan: "Có một việc chỉ còn ngươi không biết, ta muốn nói cho ngươi."
Tiểu Điệp tò mò nhìn Tề Nhan: "Là chuyện gì?"
Tề Nhan: "Thật sự thì, ta là nữ tử."
Tiểu Điệp sửng sốt một lát, ánh mắt nàng lướt qua gương mặt Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ, cuối cùng quay đầu nhìn Nam Cung Xu Nữ, người sau cũng gật đầu.
Tiểu Điệp: "Nhưng mà..."
Tề Nhan: "Muội, ngươi nghe ta nói..."
Vì thế, Tề Nhan đã kể bí mật thân thế của mình cho Tiểu Điệp nghe. Tiểu Điệp nghe xong thì nghiêng đầu dựa vào vai Nam Cung Xu Nữ, yên lặng rơi lệ.
Cũng không phải là có lý do gì khác, đối với Tiểu Điệp mà nói, Tề Nhan là nam hay nữ thì đối phương đều là người thân nhất của nàng. Chỉ là khi một lần nữa nghe người khác nhắc đến song thân đã rất mơ hồ trong trí nhớ kia, như được chính huyết mạch triệu hoán, Tiểu Điệp thế mà rơi lệ.
Tuy Tề Nhan cũng có chút thương tâm, nhưng nàng không có thất thố. Rốt cuộc thì nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm gần hết rồi, hiện giờ đại nạn buông xuống, tâm thái của nàng cũng bình thản hơn rất nhiều.
Tề Nhan có chút lo lắng Tiểu Điệp không thể đón nhận "thân phận" của nàng, nàng vừa định mở miệng thì Tiểu Điệp đã sụt sịt, nhìn Tề Nhan như chú thỏ con: "A tỷ... Nhiều năm như vậy, ngươi vất vả rồi."
Tề Nhan vạn lần không ngờ Tiểu Điệp sẽ nói như thế, ngay cả tỷ muội Nam Cung gia đều bất ngờ. Tề Nhan hít sâu một hơi, vui mừng nói: "Tiểu muội của ta...rốt cuộc đã trưởng thành."
Tiểu Điệp có chút xấu hổ, nàng nhích lại gần lồng ngực Nam Cung Xu Nữ: "Ta đã sớm là đại cô nương."
Tề Nhan lấy ra một hộp gỗ và đẩy đến trước mặt Tiểu Điệp: "Bệ hạ tặng cho ngươi, mở ra xem đi."
Tiểu Điệp vui vẻ nhận lấy, nàng mở hộp gỗ ra, bên trong là một ống ngọc tiêu có màu trắng như tuyết. Tiểu Điệp nói: "Đây là..."
Tề Nhan: "Đây là tiêu, là một loại nhạc cụ chỉ Vị Quốc mới có, mấy ngày nữa tỷ tỷ sẽ dạy ngươi thổi."
Tiểu Điệp ôm bạch ngọc tiêu vào lòng, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh: "Được! Cảm ơn Đại tẩu!"
Tề Nhan cười nói: "Nhị tỷ là người đàn giỏi nhất kinh thành, ngươi ngoan ngoãn học thổi tiêu với tỷ tỷ rồi luyện tập thêm, không đến bao lâu các ngươi có thể cầm tiêu cùng tấu."
Tiểu Điệp: "Ừm!"
Tề Nhan nhìn muội muội yêu dấu, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện cũ, phảng phất chỉ trong nháy mắt đứa nhóc được nàng bảo vệ trong lòng lúc trước đã lớn như vậy...cũng đã lập gia đình rồi.
Trưởng huynh như cha, trưởng tỷ như mẹ, tình thương Tề Nhan dành cho Tiểu Điệp, có lẽ chỉ có người làm cha mẹ mới có thể hiểu được.
Tề Nhan vừa không nỡ vừa thấy áy náy, nàng thấp giọng nói: "Từ khi ngươi sinh ra, tỷ tỷ đã thề rằng nhất định phải bảo vệ ngươi thật tốt, để ngươi trở thành công chúa vui sướng nhất thảo nguyên. Ta muốn dạy ngươi cưỡi ngựa, bắn tên, đi săn...nhưng mà tỷ tỷ nói lỡ, lạc mất ngươi..."
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm chặt tay Tề Nhan: "Duyên Quân..."
Tiểu Điệp: "A tỷ..."
Tề Nhan: "Hiện giờ ngươi và Nhị tỷ ở bên nhau, tỷ tỷ cũng không cần lo cho ngươi nữa. Nhị tỷ là người tài tình nhất, cầm kỳ thi họa ngươi có thể mưa dầm thấm đất, tỷ tỷ chỉ có thể dạy ngươi chút nhạc lý."
- --
Rõ ràng là cảnh tượng rất ấm áp, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại thấy chua xót, bởi vì chỉ có nàng có thể cảm nhận được lòng Tề Nhan có vô vàn tiếc nuối và luyến tiếc. Nếu như tình trạng sức khỏe không cho phép, sao Tề Nhan cần đến tay người khác?
Mặc dù đối phương là Nhị tỷ, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không cho rằng tài tình của nàng có thể sánh ngang với Tề Nhan.
Phải biết rằng mười năm trước thư pháp của Tề Nhan đã được tôn sùng là tuyệt phẩm của đại tác gia, ngàn vàng khó cầu. Mà cờ nghệ, nhạc lý của Tề Nhan, ngay cả Nhị tỷ cũng tự than thở là không bằng...
Sở dĩ Tề Nhan nói như vậy, là bởi vì nàng ấy cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, có lẽ chỉ đủ dạy Tiểu Điệp nhạc lý mà thôi.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tương lai còn dài... Nếu ngươi muốn dạy Tiểu Điệp muội muội nhiều một chút, ta sẽ ban cho muội muội một kim bài, để nàng thường xuyên vào cung làm bạn với ngươi."
Tề Nhan: "Không cần, sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân [1]. Chỉ cần một tháng là Tiểu Điệp có thể học gần hết nhạc lý cơ bản, sau đó có thể tự luyện tập, không cần vì ta mà giam cầm Nhị tỷ và Tiểu Điệp ở kinh thành. Sau này rảnh rỗi, quay về thăm ta là được."
[1] Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân: Câu này nghĩa đen là "thầy có thể dẫn bạn đến tận cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do bạn tự quyết định". Nói cách khác, cho dù ngoại cảnh có tác động như thế nào, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là chính bản thân người đó.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân..."
Nam Cung Xu Nữ: "Đừng nói như vậy, ta và Tiểu Điệp vốn định ở kinh thành một khoảng thời gian, ít nhất mấy năm chúng ta không có dự định rời khỏi kinh thành."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhướng mày: Nhị tỷ nàng xưa nay là người hiếu thuận nhất, sao có thể để một mình Dung Thái phi ở đất phong?
Nam Cung Tĩnh Nữ ân cần nói: "Có muốn ta mời luôn Thái phi nương nương về kinh thành không?"
Khuôn mặt Nam Cung Xu Nữ có chút ngượng ngùng: "Không cần! Mẫu phi...người thích thanh tĩnh."
Lần này Nam Cung Tĩnh Nữ hoàn toàn nhận ra có gì đó không thích hợp, nàng truy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nam Cung Xu Nữ há miệng thở dốc, nghĩ đến "việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài", nàng càng không muốn khiến Tiểu Điệp lúng túng, vì thế nàng chỉ thở dài một tiếng.
Tiểu Điệp nắm tay Nam Cung Xu Nữ: "Hay để ta nói?"
Nam Cung Xu Nữ: "Cũng được."
Tiểu Điệp: "Dung Thái phi nương nương...không quá thích ta, lần trước...hình như người đã biết chuyện giữa ta và Xu Nữ."
Thấy Tề Nhan nhíu mày, Nam Cung Xu Nữ nói: "Ta sẽ không để Tiểu Điệp rời khỏi ta. Mẫu thân người...bị cung quy trói buộc cả đời, e là không có khả năng khiến người chấp nhận chuyện ta và Tiểu Điệp. Ta sẽ nghĩ cách cân bằng."
Cảnh ngộ của Nam Cung Xu Nữ khiến lòng Nam Cung Tĩnh Nữ xúc động, Nam Cung Tĩnh Nữ chậm rãi nói: "Tuy từ xưa đã có chuyện Long Dương [2], nhưng...người đời luôn khoan dung với nam tử, việc đó thậm chí có thể trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng. Nhưng cũng câu chuyện này đặt lên người nữ tử thì lại khác, cái gì mà 'làm trái phụ đức', 'làm trái thiên đạo', 'vi phạm luân thường'. Trẫm không hiểu, vì sao cũng là câu chuyện này, nhưng người đời lại phê bình khó nghe với nữ tử như vậy? 'Tam tòng tứ đức' trói buộc nữ tử cả đời, gông xiềng mà người đời tròng lên nữ tử, rốt cuộc đến khi nào mới có thể phá vỡ đây?"
[2] Chuyện Long Dương: Long Dương Quân là một nhân vật có tiếng của Ngụy Quốc, tướng mạo nhu hòa mỹ lệ, đẹp như mỹ nữ. Long Dương Quân nhập cung, trở thành nam sủng của Ngụy An Ly Vương. Cả đời Ngụy An Ly Vương thập phần sủng ái ông, chưa từng thay đổi tâm ý, ngay cả công chúa Liệt Quốc được dâng tới cũng không thể lay động địa vị của Long Dương Quân. Vì vậy, cho dù sau này Tần Quốc diệt vong sáu nước, không còn tìm thấy tư liệu nào liên quan đến Long Dương Quân trên sử sách, nhưng vị nam tử dựa vào tư sắc cùng năng lực để đạt được sự trọng dụng của hai đời quân vương này, vẫn để lại cho người đời sau ấn tượng sâu sắc. Từ đó về sau, mọi người dần dần lấy "Long Dương chi hảo" để chỉ những người đồng tính nam.
Bầu không khí trong điện đột nhiên im lặng, bốn vị nữ tử vây quanh lửa than bập bùng, tựa như tạm thời thoát khỏi sự ràng buộc của thời thế.
Tề Nhan và Tiểu Điệp thì không cần phải nói, các nàng đến từ thảo nguyên, nơi đó vốn không có câu nệ nữ tử nhiều như Vị Quốc. Nam Cung Tĩnh Nữ từ nhỏ đã được sủng ái, hiện giờ nàng có địa vị cao, có thể than thở bất bình như vậy cũng không có gì lạ. Người trân quý nhất ngược lại là Nam Cung Xu Nữ. Nàng vừa là thứ nữ vừa là công chúa không được sủng ái, nàng không có mẫu gia có gia thế hiển hách, ngay cả chuyện hôn nhân của mình đều phải mặc cho hoàng gia định đoạt. Nam Cung Xu Nữ luôn ép dạ cầu toàn, cẩn thận chặt chẽ, quy quy củ củ sống ở nội đình. Nhưng vì gặp được người thật sự bước vào trái tim nàng, nàng giận dữ đánh vỡ gông xiềng đã trói buộc nàng mười mấy năm, dũng cảm ở bên cạnh một vị nữ tử khác.
Tuy hiện tại đoạn cảm tình này có vẻ bị thân tình ngăn cản, nhưng bốn người trong sân đều tin: Mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Đặc biệt là hiện tại nữ đế đăng cơ, tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Đêm dài, cung đình đã cấm đi lại ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ giữ Nam Cung Xu Nữ và Tiểu Điệp ở lại cung, để hai người ở cung điện của Tề Ngọc Tiêu.
Rượu nho mới ủ có tác dụng chậm, Nam Cung Tĩnh Nữ tham uống mấy chén, gương mặt đều đỏ bừng.
Tề Nhan: "Buổi tối ăn nhiều thịt, đi ngủ sớm e là sẽ khó chịu, không bằng thần và bệ hạ đi dạo một chút."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cũng được." Nói xong, nàng ân cần lấy áo choàng phủ thêm cho Tề Nhan, nắm tay Tề Nhan tùy ý đi về một hướng nào đó.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhược Lan muội tử nói, Cóc lửa có thể trừ tận gốc thủy chứng trong cơ thể ngươi, chỉ cần giải được thủy chứng và dốc lòng điều trị thì ngươi sẽ dần khỏe lại."
Tề Nhan vốn định nói, đồ vật trong truyền thuyết thì sao mà tìm được? Nhưng nàng không muốn làm phật lòng ý tốt của Nam Cung Tĩnh Nữ, cho nên im lặng không nói gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã dán hoàng bảng khắp tứ hải, treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim, chỉ xin có được một con Cóc lửa. Hoàng bảng đã được truyền tới các nước láng giềng phía nam, trẫm không tin cả thiên hạ dốc hết sức mà không tìm được một con Cóc lửa nho nhỏ."
Tề Nhan: "Có thể được bệ hạ rủ lòng thương, được ở bên cạnh bệ hạ, Tiểu Điệp cũng có nơi quy túc, thần không còn gì tiếc nuối nữa."
Nam Cung Tĩnh Nữ kiên định nói: "Ta có! Ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm với ngươi, cả đời này ta đều thấy ngắn."
Tề Nhan: "Bệ hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên đi nhanh mấy bước, nàng khom người xuống trước mặt Tề Nhan: "Leo lên đi."
Tề Nhan: "Bệ hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không phải ngươi nói ta rất nặng sao? Ngươi cũng là thê tử của ta, ta cũng nên cõng ngươi một lần."
Tề Nhan: "Bệ hạ...thần, rất nặng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Leo lên!"
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ kiên trì, Tề Nhan chỉ phải ngoan ngoãn leo lên lưng Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ dùng hết sức đứng dậy, lại phát hiện Tề Nhan còn nhẹ hơn những gì nàng tưởng tượng. Dáng người Tề Nhan vốn thon dài, nàng ấy nhẹ như thế, e là trên người không có bao nhiêu thịt.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã nhớ kỹ trọng lượng của ngươi, sau này cứ cách mấy ngày ta sẽ cõng ngươi một lần, nếu như nhẹ, xem ta phạt ngươi thế nào!"
Tề Nhan cười khẽ không nói, Nam Cung Tĩnh Nữ cõng Tề Nhan đi mấy chục bước thì cũng bắt đầu thở hổn hển. Tề Nhan chủ động leo xuống, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không khăng khăng cõng nữa.
Tề Nhan đứng trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, giơ tay lau mồ hôi trên trán đối phương, ngửi được hơi thở Nam Cung Tĩnh Nữ có hương rượu nhàn nhạt, trái tim Tề Nhan như bị hạnh phúc lấp đầy.
Nam Cung Tĩnh Nữ giương mắt nhìn lên, hai người thế mà đã vô thức đi tới Thang Tuyền điện. Nam Cung Tĩnh Nữ nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Tề Nhan: "Nước trong Thang Tuyền điện được lấy từ suối nước nóng trên núi, thường xuyên ngâm thì sẽ có công hiệu xua tan cái lạnh, vừa lúc ta cũng đổ mồ hôi khắp người..."
Nghe vậy, Tề Nhan dường như lập tức khỏe lại, hai gò má tái nhợt chuyển sang màu đỏ hồng.
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc lắc tay Tề Nhan, ánh mắt nghiêm túc: "Hôm nay có thấy khỏe hơn không?"
Trái tim Tề Nhan đập liên hồi, nàng chột dạ nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai ở đây thì mới yên tâm. Nàng nâng mũi chân lên tiến về phía trước nửa bước, hình bóng hai người rõ ràng phản chiếu trong ánh mắt đối phương, hơi thở giao hòa.
Tề Nhan thấp giọng đáp: "Vẫn có sức hầu hạ bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi: "Hôm nay...ngươi ngoan ngoãn hưởng thụ là được."
Tề Nhan: "Bệ hạ ~!"
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười rạng rỡ, nàng nắm tay Tề Nhan đi đến Thang Tuyền điện.
- --
Hơi nước mờ mịt, quần áo vương vãi.
Tiếng nước róc rách qua đi, âm thanh kiều diễm cũng vang lên ngay sau đó.
Quân vô hí ngôn, như những gì Nam Cung Tĩnh Nữ đã nói, hôm nay Tề Nhan được định sẵn là chỉ có thể hưởng thụ cả đêm.
Cửu biệt thắng tân hôn, đây vẫn là lần đầu tiên của hai người sau khi Tề Nhan khôi phục thân phận hoàng phu. Nam Cung Tĩnh Nữ dường như dốc hết sức mình, lần này còn dữ dội hơn những gì Tề Nhan làm với nàng tại Thang Tuyền điện lúc trước, không ai biết được là đã bao nhiêu lần.
Đến cuối cùng, Tề Nhan hoàn toàn không còn sức, là Nam Cung Tĩnh Nữ bọc kín người nàng rồi cõng nàng quay về tẩm điện.
Đêm còn dài, trăng treo cao trên trời, có một số việc...chỉ vừa mới bắt đầu.
Nếu nghiêng tai lắng nghe, có thể phát hiện tiếng động ấy phát ra từ tẩm điện của đế vương...
---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.