Tháng ba, năm Thừa Khải thứ năm.
Hoàng phu Tề Nhan hoăng thệ ở Thừa Triêu cung, hưởng thọ ba mươi mốt tuổi. Nữ đế vô cùng đau khổ, một mình trông chừng di thể hoàng phu suốt bảy ngày.
Nữ đế không màng quần thần phản đối, an táng hoàng phu theo nghi lễ của đế vương, cũng ban cho người thụy hiệu mười hai chữ.
Kể từ đó, đến cuối đời nữ đế vẫn không tái giá.
Năm năm sau cái chết của hoàng phu, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn đối nội thì dùng thủ đoạn lôi đình, đối ngoại thì thực thi chính sách cai trị nhân từ. Người tuyển chọn hiền tài, cải chính đại sự, trên dưới triều dã rực rỡ hơn hẳn, các bá tánh ai nấy đều giàu có, cuối cùng trở thành một thánh quân.
Năm Thừa Khải thứ mười, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn thoái vị, truyền ngôi cho tân quân.
Thiên thu muôn đời, ghi vào sử sách.
- --
Tháng tư, năm Thừa Khải thứ tư.
Kể từ khi Tề Nhan đổ bệnh nặng, nàng đã nghỉ lại Cam Tuyền cung hơn mười ngày. May mà có Vương viện trưởng của Ngự Y viện và Cốc Nhược Lan dốc lòng chăm sóc, không biết dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo mới khiến sức khỏe nàng dần tốt hơn.
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng vui sướng, mấy ngày nay vì chăm sóc Tề Nhan, cho nên triều chính còn đọng lại rất nhiều việc. Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ rất muốn dành nhiều thời gian ở bên Tề Nhan, nhưng mà triều đình còn có quá nhiều việc, có không ít chuyện cần đích thân nữ đế chủ trì. Ban đầu Nam Cung Tĩnh Nữ mang hết tấu chương đến Cam Tuyền cung, nhưng vì đang bệnh nên thỉnh thoảng Tề Nhan sẽ ho khan, thở dốc. Mỗi lần nghe được âm thanh, Nam Cung Tĩnh Nữ đều sẽ buông chính vụ xuống, ở bên cạnh Tề Nhan.
Tề Nhan khuyên nhủ: "Bệ hạ...thần không sao. Cam Tuyền cung nóng bức, bệ hạ ở nơi này xử lý chính vụ rất vất vả, thần thấy cũng lấy làm đau lòng, không bằng người quay về Ngự Thư Phòng đi."
Mới đầu Nam Cung Tĩnh Nữ không chịu, nhưng nàng không thể chống lại sự nài nỉ của Tề Nhan, cuối cùng cũng đành quay về Ngự Thư Phòng.
Khoảng thời gian này triều đình rất bận rộn, chuyện lớn đầu tiên chính là ân khoa đã bắt đầu, quan chủ khảo là Thượng thư Binh bộ Tần Đức.
Chuyện thứ hai là chiến báo ở Lạc Bắc, Công Dương Hòe dâng tấu nói: Theo thám vệ báo cáo, trước khi Tề Nhan rời khỏi Lạc Bắc, có ít nhất một vạn binh lính thảo nguyên nhân lúc tuyết rơi đột ngột rời khỏi quận Giao. Thám vệ theo đuôi thì phát hiện bọn họ vòng qua thành Lâm Giang, đi vào sâu trong thảo nguyên. Nhưng mà thảo nguyên vùng đất bằng phẳng, thám vệ lo mình bại lộ hành tung nên vẫn không đi vào quá sâu, thay vào đó là quay về bẩm báo tin này trước.
Công Dương Hòe phân tích trong tấu chương: Nhóm người này rất có khả năng là người của Xanh Lê bộ. Bọn họ đột nhiên rời đi, có lẽ là có liên quan đến việc Tề Nhan rời quân doanh ba ngày.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng nghĩ như vậy, nàng nói tin này cho Tề Nhan, người sau nghe xong thì cười nhẹ, một nụ cười mà đã lâu không xuất hiện. Nam Cung Tĩnh Nữ mượn cơ hội này nhẹ giọng an ủi Tề Nhan, nàng nói với đối phương: Có lẽ Ba Âm chỉ tức giận nhất thời, nếu hắn thật sự không xem ngươi là huynh đệ, hắn hoàn toàn có thể cùng triều đình cá chết lưới rách. Nếu hắn lui binh, chứng tỏ hắn vẫn coi trọng ngươi, chỉ cần ngươi điều dưỡng bản thân thật tốt, thế nào cũng sẽ có ngày gặp lại Ba Âm.
Tề Nhan thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi Tề Nhan: "Hiện giờ Xanh Lê bộ đã rút lui, ngươi còn điều gì cố kỵ hay không?"
Tề Nhan hiểu Nam Cung Tĩnh Nữ đang ám chỉ điều gì, nàng trầm ngâm rồi đáp: "Năm đó, Hãn Vương Đồ Ba bộ Nạp Cổ Tư Ngạch Nhật Hòa vì cầu thân không thành mà dâng bản đồ thảo nguyên cho Vị Quốc, khiến thảo nguyên gặp tai họa. Tuy Xanh Lê bộ và Đồ Ba bộ đều là con dân của thảo nguyên, nhưng từ trước đến nay hai bộ không phải bằng hữu, bệ hạ không cần cố kỵ."
Nam Cung Tĩnh Nữ dường như đã được trấn an, cùng ngày hôm đó nàng viết một mật chỉ cho Công Dương Hòe: Cần phải đánh lui phản quân thảo nguyên. Nếu thiên thời cho phép thì có thể đánh tới bờ bên kia, ngoại trừ người của Xanh Lê bộ ra thì không chừa lại một ai.
Thiên thời tất nhiên là ám chỉ Lạc Xuyên, rốt cuộc thì bây giờ đã là tháng tư, tấu chương một đi một về còn tốn chút thời gian. Nếu tuyết ở Lạc Xuyên đã tan, quân binh triều đình không cần mạo hiểm nữa, nếu thiên thời cho phép thì bằng mọi giá phải tiêu diệt toàn bộ Đồ Ba bộ.
Nửa tháng sau, Công Dương Hòe lại lần nữa dâng tấu chương, trong tấu nói: Sau khi Tề Nhan rời đi, quân binh thảo nguyên đã công kích thành Lâm Giang hơn mười lần. Tường thành Lâm Giang vừa cao vừa dày, tuy quân địch dùng mánh khóe cũ lấy lửa tấn công, còn có không ít vũ khí công thành sắc bén, nhưng dường như người thảo nguyên chưa thể sử dụng thành thạo số vũ khí này. Bọn họ tấn công mấy lần đều không thành công, tổn thất nặng nề.
Công Dương Hòe còn nói: Hắn áp dụng sách lược dĩ dật đãi lao, thủ vững chứ không ra, người thảo nguyên bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng. Tuy nhiên, tuyết ở Lạc Xuyên đã có dấu hiệu tan ra, nếu đại quân bắc phạt thì vấn đề lương thảo tất nhiên sẽ căng thẳng, còn có nguy cơ bị vây khốn, muốn thu phục thảo nguyên thì chỉ có thể đợi sang năm.
Nam Cung Tĩnh Nữ phê chuẩn thỉnh cầu của Công Dương Hòe, lệnh hắn thủ vững đến khi Lạc Xuyên hoàn toàn tan băng, đợi đến lúc người thảo nguyên lui binh thì hắn có thể khải hoàn hồi triều. Nàng cũng bổ nhiệm Hàn Doãn làm Đại tướng quân Tây chinh, để hắn suất lĩnh mười vạn đại quân đóng giữ thành Lâm Giang.
Chuyện thứ ba...là Trung thư tỉnh Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn dâng tấu, không đọc thì còn đỡ, Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong thì giận đến nỗi thất khiếu suýt nữa bốc khói.
Lục Bá Ngôn nói trong tấu: Nhi tử của Trung Liệt Hầu Lục Trọng Hành, tiểu Trung Liệt Hầu hiện giờ Lục Lan trạc tuổi với Yến Dương công chúa Tề Ngọc Tiêu. Hai đứa cùng học tập ở Thượng Thư Phòng, có thể nói là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
Trung Liệt Hầu vì nước hy sinh thân mình, chỉ để lại một đứa con này, hiện giờ còn được cho làm con nuôi của Chước Hoa công chúa. Nếu bệ hạ có thể gả Yến Dương công chúa cho Lục Lan, như vậy không chỉ là an ủi Trung Liệt Hầu, mà còn có thể gia tăng mối quan hệ giữa Chước Hoa công chúa và hoàng thân. Thần còn nghe nói, Chước Hoa điện hạ vô cùng yêu thương Yến Dương công chúa, không bằng thân càng thêm thân, vĩnh viễn kết làm thông gia hữu hảo.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc tấu chương hai lần, gọi thẳng Lục gia là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga", "mơ mộng hão huyền", "chẳng biết xấu hổ". Nàng đã nghĩ ra lý do bác bỏ, nhưng đến khi mài xong mực, nàng bỗng cân nhắc lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ đại khái có thể đoán được Lục Bá Ngôn, hoặc nói đúng hơn là tâm tư toàn bộ Lục phủ...
Lục Quyền và Đinh Nghi là hai kẻ ác năm đó đã huỷ diệt thảo nguyên, sau khi thân phận Tề Nhan bại lộ, đã có vô số lần hai nhà này muốn nhổ cỏ tận gốc, đẩy Tề Nhan vào chỗ chết.
Nói vậy chính là sợ Tề Nhan trả thù, hoặc là bọn họ lo nàng và Tề Nhan sinh ra đế vương đời sau, dưới sự dạy dỗ của Tề Nhan, đứa trẻ đăng cơ sẽ bắt đầu thanh toán Lục gia.
Tính ra...Lục Quyền đã gần bảy mươi tuổi, ở thời này sống đến bảy mươi đã là hiếm thấy. Nghe nói khi còn trẻ, Lục Quyền từng bị thương trong lúc tác chiến, những năm gần đây lúc nào cũng lên cơn đau, vô cùng thống khổ, nói không chừng hắn không sống nổi mấy năm nữa.
Tuy mấy năm nay Lục Quyền vẫn luôn nấp phía sau màn, nhưng con rết trăm chân đến chết vẫn còn giãy giụa. Lục gia đã từng quyền khuynh thiên hạ, ngay cả phụ hoàng như mặt trời ban trưa cũng không thể không tạm lánh mũi nhọn. Hiện giờ Lục Bá Ngôn đã có địa vị cao, trong tay hắn không biết đang nắm giữ bao nhiêu tài sản của thái úy phủ...
Thông qua cuộc chiến Kính Vị lần thứ hai này, có thể nhận ra tuy Công Dương Hòe là thái úy, nhưng hắn vẫn không đủ năng lực.
Ngoại trừ thảo nguyên...U Châu phủ mới là tai hoạ ngầm lớn nhất. Sau khi Đại tỷ hoăng thệ, U Châu phủ và triều đình không còn ràng buộc nữa. Mười vạn quân U Châu thân kinh bách chiến, lỡ như bọn họ thật sự muốn phản...thì triều đình sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng và Tề Nhan không có khả năng có con, tuy có rất nhiều hoàng tự nhưng không một ai thích hợp. Nói không chừng, cuối cùng thiên hạ này sẽ rơi xuống vai Ngọc Tiêu, đến lúc đó tìm một vị hoàng tôn Nam Cung gia đính hôn cho Ngọc Tiêu là được.
Nhưng mà...tập đoàn võ quan có liên quan đến nửa thiên hạ Đại Vị. Sở dĩ lần trước vị kia U Châu kiên cường như vậy, một mặt là bi phẫn vì mất đi ái thê, nhưng xét đến cùng vẫn là: Thiên hạ này không có ai có thể ngăn cản quân U Châu.
Phải biết rằng, năm đó Lục Quyền như mặt trời ban trưa, vị kia U Châu ngay cả kinh thành cũng không dám quay về.
Tuy Công Dương Hòe xuất thân từ thế gia, nhưng hiện tại tư lịch của hắn thật sự vẫn kém hơn một chút. Hàn Doãn cũng cần bồi dưỡng thêm mấy năm mới có thể một mình đảm đương một phía. Vậy trước đó thì sao?
Liệu nàng có nên lợi dụng "con rết trăm chân" Lục gia thêm một lần nữa?
Năm nay Ngọc Tiêu tám tuổi, nàng định đến ba mươi tuổi sẽ buông bỏ gánh nặng, như vậy còn năm năm nữa... Đến lúc đó Ngọc Tiêu cũng mười ba tuổi, tuy vẫn còn nhỏ, nhưng từ xưa đến nay không ít minh quân đăng cơ ở tuổi này...
Hiện tại Ngọc Tiêu còn chưa đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, vậy không bằng nàng giữ thái độ mơ hồ, chơi Lục phủ một vố.
Lại thông qua Nhị tỷ, lén "lộ" cho Lục phủ tin nữ đế muốn truyền ngôi cho Yến Dương công chúa. Nàng tin, Lục Bá Ngôn vì để "nịnh bợ" Ngọc Tiêu, nhất định sẽ lấy ra một ít lợi thế.
Nghe nói Lục Bá Ngôn cũng có nhi tử, đứa trẻ này lớn hơn Ngọc Tiêu năm tuổi...
Dù có ra sao đi nữa, Ngọc Tiêu có thể được Lục phủ toàn lực ủng hộ thì đều là có trăm lợi mà không một hại. Hơn nữa, có Công Dương Hòe dốc hết sức phụ tá, bên phía quan văn còn có Tần Đức...
Thiêu đốt sức lực cuối cùng còn sót lại của Lục phủ, thừa dịp Lục Quyền còn sống để kiềm chế U Châu phủ, quả thật là thượng sách.
Nhưng có câu trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, nếu muốn giữ thế cân bằng thì nàng phải làm suy yếu U Châu phủ và Lục gia trước khi thoái vị. Ngoài ra, nàng còn phải tăng sức ảnh hưởng của triều đình, trải rộng đường cho Ngọc Tiêu đi.
Đến lúc đó...
Nếu Lục gia và U Châu phủ thành tâm quy thuận, không phải là không thể trọng dụng hài tử hai nhà này. Hai trưởng tử Lục gia và Thượng Quan Phúc đều trạc tuổi với Ngọc Tiêu, thật ra có thể để lại làm phụ tá đắc lực cho Ngọc Tiêu.
Tuy Nam Cung Tĩnh Nữ biết Khất Nhan gia và Lục gia có thù không đội trời chung, nhưng tới đời Ngọc Tiêu đã là đời thứ ba, phàm là bậc bề trên thì phải có lòng dạ như biển lớn, như vậy mới thành đại sự.
Nhớ năm đó trưởng tử của Tào Tháo là Tào Nang, cháu trai là Toàn An Dân và ái tướng Điển Vi đều chết trong trận Uyển Thành. Sau này, Trương Tú dẫn Giả Hủ đầu hàng, Tào Tháo không so đo hiềm khích trước đây mà còn trọng dụng nhân tài Giả Hủ, chỉ một trận đã bình định được Quan Trung.
Hơn nữa, Ngọc Tiêu cũng không biết chuyện xưa, mà hình như Tề Nhan cũng không định nói cho Ngọc Tiêu biết. Một khi đã như vậy, sao không lợi dụng Lục gia? Xem như là chuộc tội cũng được.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ rút lại tấu chương. Nàng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, viết một mật thư vô cùng khẩn thiết gửi cho Lục Bá Ngôn.
Trong thư nói: Nam Cung hoàng tộc và Lục gia nhiều đời giao hảo, khi còn nhỏ nàng từng được hai vị huynh trưởng Lục gia nhiều lần che chở, Lục lão thái úy là người bình định nửa giang sơn Đại Vị, Trung Liệt Hầu vì nước hy sinh thân mình, Tả Bộc xạ càng là xương cánh tay của triều đình. Có thể nói, trên dưới Lục gia đều trung liệt, là trụ cột của quốc gia. Huống hồ từ xưa đến nay nàng thân thiết với Nhị tỷ, nếu có thể thân càng thêm thân thì thật tốt. Sau khi khen một hồi, Nam Cung Tĩnh Nữ xoay đầu bút lông, tiếp tục viết: Nhưng mà Ngọc Tiêu còn nhỏ, hơn nữa hiện tại nàng và hoàng phu chỉ có một đứa con này, hôn nhân là chuyện quan trọng nhất đời nữ tử, nàng phải chọn cho Ngọc Tiêu vị hôn phu tốt nhất. Bây giờ Lục Lan vẫn còn là một đứa trẻ, tuy có tổ tiên manh ấm, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn ra có tài gì. Không bằng tiếp tục quan sát thêm mấy năm, nếu Lan nhi kế thừa khí phách của phụ thân và bá phụ thì đính hôn cũng không muộn.
Mật thư được kẹp trong tấu chương, do nội thị tâm phúc của Nam Cung Tĩnh Nữ bí mật giao cho Lục Bá Ngôn. Lục Bá Ngôn đọc xong thư thì choáng váng cả người.
Từ khi phụ thân từ chức thái úy, Nhị đệ kế thừa chức vị, dường như đích trưởng tử hắn bị triều đình "lạnh nhạt". Lúc trước khi tiên đế còn sống, mỗi khi đến cung yến và các ngày lễ lớn nhỏ trong năm, Lục phủ được ban thưởng nhiều đến nỗi kho phủ không chứa hết. Nhưng dường như từ khi phụ thân rời khỏi triều đình, tất cả điều này đều không còn nữa. Lục Bá Ngôn đọc xong lá thư thì cảm thấy một mình hắn vui còn chưa đủ, hắn cần phải chép lại một bản gửi cho phụ thân ở đất phong xa xôi, để lão nhân gia người cũng nhìn xem...hắn làm thế nào được triều đình coi trọng thêm một lần nữa.
Làm lão nhân gia người hiểu: Hưng suy của toàn bộ Lục phủ đều nằm trên vai Lục Bá Ngôn hắn!
---Kết HE, HE, HE. Điều quan trọng phải nói lại 3 lần!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.