"Nhị tỷ, gió nổi lên rồi. Ngươi vừa mới khỏi phong hàn, chúng ta nên quay về đi."
Nam Cung Xu Nữ lại nhìn dấu chân trên nền tuyết, ngàn vàng thì dễ có nhưng người am hiểu âm luật thì khó tìm: Không ngờ trong cung còn ẩn giấu một cao thủ như vậy.
Hai tỷ muội quay về đại điện, Nam Cung Xu Nữ hỏi: "Muội muội còn muốn học đàn không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu, Nam Cung Xu Nữ lại hỏi: "Như thế nào? Không phải lúc nãy rất chăm chỉ sao?"
"Nhìn cầm nghệ của nhị tỷ, ta cảm thấy cả đời cũng không đuổi kịp."
"Đừng xem thường chính mình, Tĩnh Nữ tự có chỗ hơn người."
"Thật vậy chăng?"
Nam Cung Xu Nữ thấy ánh mắt muội muội vô cùng chờ mong thì dắt tay nàng đi vào nội điện, chân thành nói: "Tất nhiên là thật, muội muội cũng không cần phải để lộ ưu điểm của mình ra bên ngoài. Người hiểu tất sẽ coi ngươi như trân bảo, không hiểu cũng không cần cưỡng cầu."
Nam Cung Tĩnh Nữ cái hiểu cái không, Nam Cung Xu Nữ yếu ớt thở dài: "Có đôi khi, ta thật muốn rời khỏi thâm cung..."
"Sau Tết Âm Lịch, ta sẽ cầu phụ hoàng để tỷ tỷ ở lại phủ của ta mấy ngày, đến lúc đó chúng ta tìm cơ hội ra ngoài đi dạo giống như trước đây vậy đó."
Nam Cung Xu Nữ cười mà không nói.
Thật lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: "Phải, còn giống như trước đây." Chỉ có bản thân nàng biết hàm nghĩa thật sự của câu "rời khỏi thâm cung".
Lần này bị dằn vặt, nàng hoàn toàn chán ghét cuộc sống trong hoàng cung. Trước kia, mẫu thân chính là chỗ dựa duy nhất của nàng, nhưng sau khi biết nàng giao "lụa trắng", mẫu thân không phân rõ trắng đen mà luôn trách cứ nàng "không khiết".
Tường thành cung cấm được người tứ phương vô cùng hâm mộ, nhưng Nam Cung Xu Nữ lại cảm thấy đây là gông xiềng trời sinh đã siết chặt bọn họ.
- --
Vào bữa tối, Tề Nhan vừa lúc không khoẻ nên không có xuất hiện.
Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh Xuân Đào đưa thức ăn cho Tề Nhan, tỷ muội hai người dùng xong cơm chiều thì Nam Cung Xu Nữ lập tức khuyên nhủ: "Đi xem muội phu đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đang có ý này, lập tức đi đến thiên điện.
"Tham kiến điện hạ."
"Đứng lên đi, Tề...phò mã có ở trong phòng không?"
"Dạ có, dạ có."
Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào thiên điện, lập tức trông thấy Tề Nhan ngồi ở trước bàn. Tề Nhan vén ống tay áo bên phải lên, còn tay trái thì đang cầm một bình sứ đưa tới bên môi để tiện cho nàng rút nắp chai ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng đi đến: "Làm sao vậy? Bị thương sao?"
Tề Nhan rũ xuống cánh tay phải, hơi nghiêng người để chặn lại tầm mắt của Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Thần không cẩn thận làm đổ bát canh, bị phỏng một chút."
"Đưa bản cung nhìn xem."
"Này..." Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, Tề Nhan lập tức rụt tay ra sau lưng.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít vào một hơi khí lạnh: Làn da trên cánh tay ửng đỏ cả một mảng lớn, vết bỏng lan đến mu bàn tay, có vài chỗ còn phồng rộp.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêm mặt, ngồi vào bàn cầm lấy bình thuốc trong tay Tề Nhan: "Kiên nhẫn một chút."
"Ừm."
Thuốc mỡ màu xanh biếc chậm rãi thoa lên vết thương của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ dùng ngón tay nhẹ nhàng mở bình thuốc mỡ ra, đầu ngón tay truyền đến độ ấm nóng rực.
Tề Nhan không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng run rẩy tỏ rõ nàng thống khổ.
"Làm sao để bị thương?"
"Là thần không cẩn thận..."
"Ngươi xem bản cung là tiểu hài tử ba tuổi sao? Bản thân không cẩn thận có thể làm phỏng cả cánh tay mình sao?"
"Điện hạ thứ tội, thần..."
"Nói thật."
"Là Xuân Đào tỷ tỷ làm đổ bát canh."
"Nàng đâu? Vì sao không thấy nàng bẩm báo, cũng chưa tuyên ngự y cho ngươi?"
Tề Nhan trầm mặc một lát: "Là thần bảo Xuân Đào tỷ tỷ về trước, hơn nữa bên ngoài đang có tuyết rơi, cũng không tiện làm phiền ngự y mãi."
Nam Cung Tĩnh Nữ nheo mắt: "Hiện giờ nàng đúng là càng ngày càng không xem ai ra gì!"
Tề Nhan chạm vào mu bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, xin nghe thần nói một lời."
"Ngươi muốn cầu tình cho nàng?"
"Vâng."
"Xuân Đào và Thu Cúc đi theo bản cung nhiều năm, ngày thường phạm một ít sai, lười biếng chậm trễ, nhưng bản cung cũng không truy cứu. Nhưng việc lớn như vậy cũng dám giấu giếm không báo? Hôm nay là làm ngươi bị thương, ngày sau tổn thương người khác thì bản cung cũng không giữ được nàng!"
"Điện hạ, nếu như truy cứu chuyện này thì thần cũng có trách nhiệm. Nếu không phải thần mạo muội đứng dậy thì Xuân Đào tỷ tỷ sẽ không làm đổ bát canh, hơn nữa Xuân Đào tỷ tỷ đã nhận lỗi với ta, còn đưa tới thuốc mỡ trị phỏng tốt nhất. Thần cả gan, xin điện hạ niệm tình Xuân Đào tỷ tỷ hầu hạ nhiều năm, lại vô ý chứ không phải cố tình, bỏ qua cho Xuân Đào tỷ tỷ lần này đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài một tiếng: "Bị phỏng nghiêm trọng như thế, vẫn nên tuyên ngự y đi."
"Từ khi vào cung, thần thường xuyên làm phiền ngự y, bên ngoài lại đang có tuyết rơi, vẫn là thôi đi, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi." Tề Nhan tất nhiên sẽ không làm lớn chuyện này, đúng là Xuân Đào không cẩn thận làm nàng bị phỏng, nhưng đó cũng chỉ có vài giọt bắn ra làm phỏng mu bàn tay mà thôi...
Đến khi Xuân Đào rời đi, Tề Nhan tâm sinh một kế, đơn giản bưng bát canh đổ lên tay mình. Nàng biết tối nay Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đến, vết thương này chỉ cho một mình Nam Cung Tĩnh Nữ xem là được. Xuân Đào và Thu Cúc vừa trung thành vừa khôn khéo, nhất định phải gạt bỏ.
"Đã dùng buổi tối chưa?"
"Chưa."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Người tới."
"Vâng, điện hạ."
"Bảo tiểu trù phòng làm chút thức ăn bưng tới."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan thả ống tay áo xuống thì nói: "Bị phỏng thì không nên che lại, ngươi cẩn thận một chút."
"Trong cung của điện hạ có nhiều cô nương gia hầu hạ, nếu như suốt ngày thần vén ống tay áo thì...có chút mất thể thống."
Nam Cung Tĩnh Nữ buồn cười: "Thật giống như lão phu tử."
"Là thủ lễ."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút bất ngờ: Thì ra người này cũng không hoàn toàn nhẫn nhục, chịu đựng.
Nam Cung Tĩnh Nữ chống cằm nhìn Tề Nhan: "Ngươi còn có gì mà bản cung không biết không?"
"Ý của bản cung là, ngoại trừ thổi tiêu ra, ngươi còn biết làm gì nữa?"
Tề Nhan trầm ngâm một lát: "Quân tử lục nghệ [1], ngoại trừ không rành cưỡi ngựa bắn cung ra thì những thứ khác cũng coi như là hiểu biết một chút."
[1] Quân tử lục nghệ: hệ thống giáo dục dành cho nam giới quý tộc từ thời nhà Chu, theo đó các quý tộc được dạy để nắm rõ sáu bộ môn cơ bản là: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (điểu khiển xe ngựa) thư (thư pháp) và số (toán học).
"Vậy mà gọi là hiểu biết một chút? Nhị tỷ vô cùng tán thưởng tiếng tiêu của ngươi! Còn dặn dò ta phải tìm được ngươi đây!" Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức có chút hối hận, nàng liếc nhìn Tề Nhan, dường như đang quan sát phản ứng của đối phương.
Nhưng thần sắc Tề Nhan không có chút gì dao động, bình tĩnh trả lời: "Cầm kỹ của Nhị điện hạ đã đến mức cảnh hóa, thần tự than thở không bằng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan: Ánh nến màu cam trong điện phủ lên người nọ một vầng sáng nhợt nhạt, đôi mắt màu hổ phách kia cũng có vẻ trầm tĩnh hơn. Trải qua mấy ngày tiếp xúc, nàng cảm giác Tề Nhan không phải là người lạnh nhạt, nhưng vì sao mỗi lần nàng cố ý nhắc tới nhị tỷ, vẻ mặt của người nọ đều bình tĩnh như thế này?
Chỉ trong vài giây, Nam Cung Tĩnh Nữ đã suy nghĩ rất nhiều, nàng không kìm được mà hỏi: "Các ngươi, ngươi và nhị tỷ..."
"Hả?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Nam Cung Tĩnh Nữ phát hiện đôi mắt của Tề Nhan thực trong suốt, còn có thể thấp thoáng trông thấy cái bóng của nàng trong đôi con ngươi đó.
"Nhị tỷ...nói muốn ra cung, đi dạo ở dân gian một chút."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút u sầu: Thôi, hà tất tự tìm phiền não? Nếu như người nọ thừa nhận đã từng có tình cảm với nhị tỷ, sau này bọn họ phải đối mặt như thế nào?
Nàng là công chúa tôn quý nhất Vị Quốc, có phụ hoàng yêu thương, tỷ tỷ che chở.
Giờ phút này, Nam Cung Tĩnh Nữ lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là "thân bất do kỷ". Nàng có thể ỷ vào thân phận mở miệng dò hỏi, nhưng sau đó thì thế nào? Chỉ sẽ khiến ba người khó xử mà thôi...
Tề Nhan vẫn chưa phát hiện tâm tư của đối phương, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Phụ hoàng ban long ân, cho phép đi lại vào ban đêm Tết Nguyên Tiêu. Ngày đó dân gian cực kỳ náo nhiệt, từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, những sạp quán hai bên đường kéo dài từ đầu đường đến cuối ngõ. Gia đình nào giàu có và đông đúc thì sẽ dựng lều phân phát bánh rán Thượng Nguyên, gia đình nghèo khó thì chỉ cần lấy một cái chén lớn, báo số lượng người trong nhà thì có thể lãnh được bánh đủ cho cả nhà dùng. Trước cửa các tửu lâu lớn còn có lôi đài đố đèn, tham gia thì có thể đoạt được phần thưởng. Chỉ cần ba đến năm đồng là có thể mua được một cái đèn Khổng Minh, viết nguyện vọng trên đó rồi thắp ngọn đèn dầu lên, nhìn chúng nó bay lên cao tựa như những ngôi sao sáng trên bầu trời."
Nam Cung Tĩnh Nữ bất tri bất giác bị những gì Tề Nhan miêu tả hấp dẫn, nàng ngồi ngay ngắn lại, hai mắt sáng lấp lánh.
Tề Nhan tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ, thần thích nhất là ngày này. Nó không có nhiều lễ nghi phiền phức như giao thừa, mà các trưởng bối cũng đặc biệt khoan dung. Tiền mừng tuổi đặt dưới gối vào đêm giao thừa cũng có thể lấy ra dùng trong ngày Tết Nguyên Tiêu. Thường sẽ có ít nhất ba đến năm văn dùng tơ hồng xỏ qua, lấy nó đi có thể mua được đồ chơi làm bằng đường ở trên phố hoặc là cây kiếm gỗ. Tới ngày này, mặc dù có tham ăn một chút thì các trưởng bối cũng sẽ không trách móc nặng nề, nếu như trùng hợp là thời điểm thu hoạch tốt thì phụ thân còn sẽ mua cho ta một cái hoa đăng, ta sẽ thả nó ra thành hào rồi nhìn nó phiêu xa..."
Khuôn mặt Tề Nhan lộ ra vẻ hoài niệm, nhưng những gì mà nàng nói, không có chuyện nào là nàng tự mình trải qua.
Có vài chuyện là nàng nhìn thấy ở trong tạp ký, còn lại là nàng trông thấy khi đi du ngoạn ở khắp nơi trước kỳ thi hội. Câu chuyện thả hoa đăng trên sông, là nàng đi đến Ký Châu thì trông thấy một đôi phụ tử.
Khí hậu ở thảo nguyên khắc nghiệt, vào đông tuyết đọng rất sâu, nàng và Tiểu Điệp, còn có Ba Âm cùng phần lớn đứa trẻ đều ở lều trại. Nhưng khi đến những dịp đặc biệt, mẫu thân nàng sẽ dùng mấy nguyên liệu hữu hạn nấu vài món ăn "kỳ lạ".
Ngày đó, Tề Nhan đứng ở trên cầu thật lâu, nhìn hoa đăng trôi theo dòng nước, lại nhìn bóng lưng đôi phụ tử kia rời đi mà suy nghĩ rất nhiều.
Đáng tiếc nhân sinh chưa từng có "nếu như", thậm chí những gì nàng đã trải qua không cho phép nàng tưởng tượng đến điều gì.
Chỉ là hai chữ này phảng phất mang theo một loại tà thuật âm độc, mỗi khi nhắc tới đều sẽ khiến nàng buồn bã mất mát, hoặc là đau thấu tim gan.
"Sao ngươi không nói nữa?" Nam Cung Tĩnh Nữ đang nghe say mê, Tề Nhan lại lâm vào trầm tư.
Tề Nhan hoàn hồn, thầm mắng chính mình: Sao lại có thể lơi lỏng trước mặt nữ nhi của kẻ thù?
Nàng buồn bã nói: "Chỉ tiếc, năm đầu Cảnh Gia Tấn Châu bùng nổ thiên tai, đôi mắt của ta..."
Nàng khẽ động khóe miệng, than nhẹ một tiếng: "Mấy năm nay thần cũng không còn được trông thấy sự náo nhiệt ngày Tết Nguyên Tiêu."
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi: "Không sao! Không, ý...ý bản cung muốn nói, ngươi còn trẻ, dốc lòng điều dưỡng thì có lẽ sẽ xoay chuyển được! Nếu như ngươi nguyện ý, bản cung có thể năn nỉ phụ hoàng cho phép chúng ta hồi phủ sớm mấy ngày, Tết Nguyên Tiêu ba người chúng ta cùng nhau đi dạo dân gian!"
Tề Nhan mới không thèm đi dạo cùng hai vị công chúa, thế nhưng nàng đã đạt được mục đích: Trong hoàng cung đâu đâu cũng có tai mắt, nàng chuyện gì cũng đều không thể làm, vẫn là trở về công chúa phủ mới thuận tiện.
Tề Nhan lấy lui làm tiến, khó xử nói: "Không được, đôi mắt của thần như vậy, thần không thể che chở hai vị điện hạ chu toàn."
"Ai cần ngươi che chở? Bản cung và nhị tỷ thường xuyên chuồn ra phủ, chỉ cần thay hai bộ nam trang là được!" Đắc ý trong thoáng chốc, Nam Cung Tĩnh Nữ phát hiện bản thân nói lỡ: "...Ngươi không được nói với phụ hoàng."
Lòng Tề Nhan đau xót, trước kia khi Tiểu Điệp phạm sai lầm, muội muội sẽ kéo lấy cổ tay áo của nàng, rõ ràng rất chột dạ lại còn muốn vờ ra vẻ mạnh mẽ, ưỡn ngực bi bô nói: "Ca ca, không được nói cho a ba."
Bàn tay giấu ở trong tay áo rộng siết chặt, Tề Nhan không đáp lại.
"Đốc đốc đốc."
"Điện hạ, phò mã gia, nô tỳ đưa bữa tối tới."
"Vào đi."