Ban đêm, Nam Cung Tĩnh Nữ nằm trên chiếc giường Bạt Bộ được chạm khắc phượng hoàng, ôm lấy cánh tay Nam Cung Xu Nữ, nhớ đến bữa tối hôm nay nàng liền thầm nở nụ cười.
Bữa tối cần có thời gian chuẩn bị, mà canh giờ dùng bữa lại đã khuya. Vì tránh cho bỏ ăn rồi khó chịu trong người, nhà bếp làm cho Tề Nhan một chén mì!
Nàng không thể quên được thần sắc của Tề Nhan khi nhìn thấy chén mì, người này rõ ràng là vô cùng rối rắm nhưng còn không quên cảm tạ cung tỳ.
Tay thuận của người nọ bị thương, vừa động thì sẽ rát đau, đành phải đổi sang dùng tay trái. Mì sợi còn chưa tới bên miệng thì lại rơi xuống, nhưng người này vẫn cứ cố chấp thủ lễ, ngồi ngay ngắn thẳng tắp. Nam Cung Tĩnh Nữ trơ mắt nhìn Tề Nhan thử mấy lần nhưng vẫn không thể ăn được gì.
"Điện hạ...sắc trời không còn sớm." Ngụ ý là hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ hồi cung.
"Không sao, bản cung nhìn ngươi ăn xong rồi đi."
Khóe miệng Tề Nhan giật giật: "Không bằng điện hạ dời bước tới nội điện nghỉ ngơi một chút, có được không? Thần ăn một mình thật sự thất lễ."
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười rạng rỡ, chống cằm nháy mắt với Tề Nhan: "Bản cung tha tội cho ngươi."
"Hầy..." Tề Nhan thở dài một tiếng, đôi mắt màu hổ phách lộ rõ vẻ bất lực.
"Phốc!"
Nghe được tiếng cười, Nam Cung Xu Nữ lấy làm lạ, hỏi: "Muội muội cười cái gì?"
"Nhị tỷ, ngày mai ta sẽ xin phụ hoàng đồng ý cho chúng ta hồi phủ sau giao thừa, ngươi cũng đi cùng ta có được không?"
"Được, ngươi chỉ vì việc này mà bật cười sao?"
"Ta nghe nói, vào đêm Tết Nguyên Tiêu dân gian sẽ vô cùng náo nhiệt, đến lúc đó chúng ta đổi y phục, cùng nhau ra phủ đi dạo. Mấy sạp hàng có rất nhiều đồ chơi mới lạ, còn có đèn Khổng Minh! Ở bờ sông còn có bán hoa đăng, chúng ta cũng mua một cái thả trên sông đi..."
Nam Cung Xu Nữ cũng biết dân gian đón Tết Nguyên Tiêu như thế nào, nàng sinh ra ở Nam Cung phủ, lớn lên một chút mới vào cung, mà Tĩnh Nữ thì được hạ sinh ở hoàng cung nên hoàn toàn thoát ly dân gian.
Cũng đúng là bởi vì đã từng trông thấy khói lửa dân gian nên Nam Cung Xu Nữ mới có thể khát vọng tự do đến như thế.
"Tất nhiên là được, nhưng lúc trước chúng ta cải trang ra ngoài đều vào ban ngày... Ngươi có muốn mang theo một ít thị vệ không?"
"Như vậy thì không có thú vị! Dẫn theo Tề Nhan, ba người chúng ta đi là được rồi!"
"Được."
Nam Cung Xu Nữ đắp chăn cho muội muội: "Không còn sớm, ngủ đi."
Nháy mắt đã đến giao thừa, trời còn chưa sáng Tề Nhan đã được cung tì hầu hạ thay triều phục của phò mã tam phẩm.
Ở Vị Quốc, phò mã đô úy có ba cấp bậc. Tuy đều là phò mã nhưng cấp bậc bất đồng, vì thế màu sắc triều phục, thực ấp, bổng lộc, quy cách kiệu liễn thậm chí là thức ăn cung yến đều sẽ khác nhau.
Triều phục của phò mã đô úy ngũ phẩm có màu xanh, thực ấp là ba trăm hộ. Triều phục của phò mã đô úy tứ phẩm lại màu lam, thực ấp năm trăm hộ, mà triều phục của phò mã đô úy tam phẩm thì có màu đỏ tía, thực ấp tám trăm hộ.
Bộ triều phục của Tề Nhan cực kỳ quý giá và rườm rà, bốn cung tì đồng loạt hầu hạ hết một nén nhang thì mới mặc xong.
Gấm vóc màu đỏ tía được thêu bằng chỉ bạc, dưới ánh nắng mặt trời thì càng thêm rực rỡ. Hai vạt áo được thêu hai hàng tiên hạc bay lên vô cùng khéo léo, còn hai tay áo thì rũ đến hai đầu gối, cổ tay áo có thêu thêm mấy đám mây cát tường.
Bên hông nàng có buộc một cái đai ngọc tam bảo, ngay cả phối sức cũng có hơn bốn loại: vòng bạch ngọc, quyết phỉ thúy, túi ngũ sắc và một cái túi ngư phù tinh xảo. Trên túi ngư phù còn thêu họa tiết con cá bay vọt lên không trung, trong miệng ngậm một quả huân cầu.
Ngoài ra nàng còn đi một đôi ủng màu đen cao cổ, cũng được thêu bằng chỉ bạc.
Tề Nhan vẫn dang hai tay, mãi đến khi cung tì cẩn thận chỉnh sửa lại chút chi tiết: "Phò mã gia, đã mặc xong rồi."
"Đa tạ tỷ tỷ." Ánh mắt cung tì thoáng sáng lên, cúi đầu hành lễ vạn phúc: "Xin phò mã gia dời bước đến chính điện chờ, nô tỳ cáo lui."
Tề Nhan đi đến chính điện, sau một nén nhang, hai vị công chúa điện hạ cũng được các cung tì hầu hạ bước ra.
Hôm nay Nam Cung Tĩnh Nữ mặc một bộ cung trang màu đỏ, vạt áo sau của cung trang rất dài, cần có đến bốn cung tì đứng ở hai bên nâng mới không để nó chạm đất.
Mà Nam Cung Xu Nữ thân là thứ xuất thì mặc một bộ cung trang hồng tím, vô luận là vạt áo sau hay vẫn là đường thêu thì đều đơn giản hơn Nam Cung Tĩnh Nữ một chút.
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sáng ngời: Bộ cung trang này đã tôn lên tất cả ưu điểm của dáng người Tề Nhan.
Tề Nhan thu hồi ánh mắt, tiến lên một bước rồi vén vạt áo quỳ trên mặt đất: "Tề Nhan tham kiến công chúa điện hạ, nguyện điện hạ cát tường an khang, sính tâm như ý."
"Ngươi..."
Nam Cung Xu Nữ đi đến bên cạnh, giải thích: "Vào ngày giao thừa, phò mã phải hành lễ bái kiến công chúa."
"Miễn lễ bình thân."
"Tạ điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hành lễ vạn phúc với Tề Nhan: "Nguyện phò mã thân thể khoẻ mạnh, thuận ý cát tường."
"Tạ điện hạ."
Ba người bước ra chính điện, một cung tì chạy tới, quỳ ở trước mặt ba người: "Nô tỳ tham kiến hai vị điện hạ và phò mã gia. Chước Hoa phò mã đã chờ ở ngoài cung, muốn hành lễ với Chước Hoa điện hạ."
Chước Hoa là phong hào của Nam Cung Xu Nữ, người tới đúng là Lục Trọng Hành.
Nam Cung Tĩnh Nữ hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ không vui.
Nam Cung Xu Nữ chắp hai tay ở trước người, nâng cằm: "Mời."
"Vâng."
Cung tì nhanh chóng chạy đi, một lát sau Lục Trọng Hành mặc cung trang màu đỏ tía thư thả đi vào Vị Ương cung.
Nam Cung Tĩnh Nữ trông thấy liền suýt cười ra tiếng: Màu đỏ tía kén người mặc nhất, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể hợp với xiêm y màu này.
Người có thân hình mảnh mai, vóc người vừa phải, ngũ quan nhu hòa như Tề Nhan mặc y phục màu đỏ tía thì có vẻ hợp, lại càng tôn lên vẻ đẹp.
Huynh đệ Lục gia cũng nổi danh là công tử văn nhã ở kinh thành, nhưng Lục Trọng Hành mặc triều phục màu đỏ tía thì lại có vẻ cao lớn vạm vỡ, da mặt càng ngăm đen, ngay cả vóc người cũng có vẻ lùn đi mấy tấc.
Lục Trọng Hành vẫn chưa nhận ra, hắn uy vũ đi đến trước mặt ba người. Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan cùng nhau bước sang một bên khác, lúc này Lục Trọng Hành mới vén áo bào quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Thần cung chúc Chước Hoa điện hạ cát tường như ý."
Từ đầu tới cuối Nam Cung Xu Nữ đều không chớp mắt: "Phò mã miễn lễ bình thân."
"Tạ điện hạ."
Nàng đáp lại lễ vạn phúc, nhàn nhạt nói: "Cùng chúc."
Bốn người cùng nhau rời khỏi Vị Ương cung. Ở cửa cung đã có hai cỗ kiệu liễn chờ sẵn, Tề Nhan đứng trên bậc thang kiệu liễn, đưa tay ra: "Mời điện hạ."
Đến khi Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi ổn rồi, Tề Nhan mới bước lên kiệu liễn, ngồi ở bên cạnh Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Khởi kiệu!" Nội thị thét to một tiếng, hai chiếc kiệu liễn đồng thời được nâng lên, đi đến Cam Tuyền cung.
Tề Nhan cảm giác được người bên cạnh vặn vẹo thân thể, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ mệt à?"
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bản cung sợ nhất phải mặc cung trang này, nặng đến mức ta thở không nổi, vậy mà mỗi năm đều phải mặc một lần."
"Điện hạ cố gắng một chút, hôm nay rất nhanh sẽ qua."
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu nhìn, thấy Tề Nhan ngồi nghiêm chỉnh thì hỏi: "Ngươi không mệt sao?"
Tề Nhan trầm ngâm một lát, nhích người đến gần Nam Cung Tĩnh Nữ, thấp giọng chỉ để hai người có thể nghe được, đáp: "Thần cũng mệt."
Hai người liếc nhìn nhau, đều trông thấy ánh mắt đối phương ẩn giấu cảm xúc như mình, vì thế nở nụ cười.
Trái tim bọn họ lại một lần nữa yên lặng xích lại gần nhau, tựa như hai đứa nhỏ cùng bày trò "phản kháng" trưởng bối, đột nhiên phát hiện đối phương có chung kẻ địch với mình.
Nam Cung Xu Nữ ngồi ngay ngắn trên kiệu liễn, mắt vẫn luôn nhìn thẳng. Mà Lục Trọng Hành thì thỉnh thoảng nói chuyện với nàng, nhưng nàng cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Kiệu liễn của bọn họ đi ở phía sau, Nam Cung Xu Nữ thấy rõ muội muội và muội phu thân mật bên nhau, lộ ra vẻ tân hôn yến nhĩ quấn quýt si mê.
Nàng rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng thoáng buồn bã, Nam Cung Xu Nữ ngoài mềm trong cứng, tuy là thứ nữ nhưng cũng có sự ngông nghênh của hoàng gia.
Đêm tân hôn Lục Trọng Hành làm như thế, còn trực tiếp làm nhục nàng vào ngày tam triều lại mặt, trái tim nàng sẽ không bao giờ vì người bên cạnh mà rộng mở...
Cho dù ngày nào đó Lục Trọng Hành chiếm được thân mình nàng, nhưng hắn cũng đừng hòng tiến vào trái tim nàng.
Hai người trên kiệu liễn đằng trước vẫn hồn nhiên, cũng không biết bọn họ nói đến chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy. Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười, song loan kim bộ lộng lẫy trên đỉnh đầu nàng lắc lư phát ra tiếng leng keng giòn vang, mà Tề Nhan thì hơi cúi đầu, đôi tay đè lên đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy.
"Điện hạ nói phò mã nhị tỷ như vậy, không sợ nhị tỷ nghe được sẽ tức giận sao?"
"Nhị tỷ sẽ không tức giận đâu, huống chi bản cung cũng không có nói sai. Hắn mặc bộ cung trang này thật sự giống như một con gấu chó lớn!"
"Điện hạ, nhỏ giọng một chút."
"Không cho ngươi nói với nhị tỷ!"
"Không phải lúc nãy điện hạ nói không sợ sao?"
"Tóm lại là không cho!"
"Được."
Lục Trọng Hành thấy Nam Cung Xu Nữ im lặng lạnh mặt thì tự biết bản thân không thú vị, vì thế xấu hổ im miệng.
Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan nói nói cười cười suốt một đường, mãi đến khi thấp thoáng nhìn thấy mái ngói hoàng sắc của Cam Tuyền cung thì mới ngừng câu chuyện.
Hai chiếc kiệu liễn ngừng bên dưới bậc thang, Tề Nhan đi xuống trước, nàng vẫn đứng ở bên bậc thềm, nâng tay lên: "Điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ đặt bàn tảy mảnh khảnh của mình lên lòng bàn tay Tề Nhan, chậm rãi đi xuống kiệu liễn.
Kiệu phu nâng kiệu liễn đi, bốn người cung tì đúng lúc đi đến phía sau Nam Cung Tĩnh Nữ, hỗ trợ nâng vạt áo thật dài ở phía sau.
Bốn người đi lên bậc thang, nội thị Tứ Cửu bên cạnh Nam Cung Nhượng sớm đã đứng chờ ở trước cửa, nhìn thấy bốn người liền cung kính quỳ trên mặt đất: "Lão nô tham kiến hai vị điện hạ, phò mã gia."
"Tổng quản mau đứng lên."
"Tạ Trăn Trăn điện hạ."
Tứ Cửu vung phất trần trong tay, cao giọng nói: "Trăn Trăn điện hạ, Chước Hoa điện hạ và hai vị phò mã đô úy giá đáo!"
Vừa dứt lời, tám tên nội thị ở bên trong liền hợp lực mở cánh cửa cao gấp ba lần người thường ra, đồng thời quỳ ở hai bên: "Tham kiến hai vị công chúa điện hạ, phò mã gia."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, đưa tay mời Nam Cung Xu Nữ: "Mời nhị tỷ."
"Đa tạ muội muội." Nam Cung Xu Nữ bước vào đại điện với "tư thái phong nhã", trong đại điện đã có ba vị hoàng tử, hai người trong đó Tề Nhan đã gặp qua.
Lần lượt là: Nhị hoàng tử Nam Cung Uy, Tứ hoàng tử Nam Cung Chấn.
"Điện hạ." Tề Nhan nhẹ giọng gọi
Nam Cung Tĩnh Nữ ngầm hiểu, đi đến trước mặt ba vị hoàng tử rồi hành lễ vạn phúc: "Tĩnh Nữ tham kiến Nhị hoàng huynh, Tứ hoàng huynh, Ngũ ca ~."
Tề Nhan thật cẩn thận vái chào: "Tề Nhan tham kiến ba vị hoàng huynh."
Sau khi chào hỏi xong, Lục Trọng Hành liền tán gẫu với Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, còn Tề Nhan thì âm thầm đánh giá Ngũ hoàng tử.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã nói: Trong số rất nhiều huynh đệ, chỉ có duy nhất Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt thân thiết với tỷ muội các nàng nhất, nề hà hắn trời sinh có tật ở chân nên cứ ru rú ở trong nhà, vì vậy đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Nam Cung Đạt cũng nhìn Tề Nhan, hắn không cao, nước da thì ngăm đen nhưng lại có một đôi mắt linh động như Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nhưng Nam Cung Đạt lớn tuổi hơn nhiều, đôi mắt hắn không hoạt bát linh động như Nam Cung Tĩnh Nữ mà lộ ra vẻ ôn hòa thân thiện.