"Ngươi...ngươi cười cái gì?"
Tề Nhan dời mắt sang nơi khác, nàng lập tức đi đến trước bàn, thổi tắt ngọn nến trên bàn.
Nàng đứng ở trước bàn, dùng một tay bám vào mép bàn, tay kia thì đè lại ngực, than một tiếng.
Nam Cung Tĩnh Nữ đứng dậy, lê giày đi tới: "Làm sao vậy?"
Ngay sau đó, nàng bỗng nhìn thấy Tề Nhan xoay người, đi tới chỗ nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ chạy về phía trước vài bước để nghênh đón, nắm lấy tay Tề Nhan rồi dịu dàng nói: "Chậm một chút, coi chừng chân bị vấp."
Tề Nhan lại trở tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của đối phương, Nam Cung Tĩnh Nữ đau đớn hô lên một tiếng: "Tề Nhan, ngươi làm đau bản cung!"
Trong bóng đêm, thần sắc của Tề Nhan có chút dữ tợn.
Nàng nắm chặt tay của Nam Cung Tĩnh Nữ, kéo đối phương vào lồng ngực mình, dán ở bên tai đối phương rồi lạnh lùng nói: "Điện hạ còn nhớ 'quân tử ước hẹn' giữa chúng ta không?"
"Ngươi buông ra trước đã, ta đau..."
"Điện hạ ~." Hơi thở nóng bỏng từ miệng Tề Nhan phả lên vành tai Nam Cung Tĩnh Nữ, có chút ngứa.
"Tề Nhan?"
"Điện hạ có nhớ chúng ta đã từng vỗ tay thề ước hay không?"
"...Bản cung nhớ rõ, ngươi buông ta ra trước có được không?"
"Một khi đã như vậy, vì sao điện hạ lại trêu chọc ta?"
"Bản cung khi nào... A!"
Tay Tề Nhan lần mò đến eo Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng đột nhiên kéo đối phương về phía trước, thân thể hai người lập tức thân mật dán khít vào nhau.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác được cánh môi Tề Nhan đang cọ xát phần thịt non mềm ở chóp tai nàng, lòng nàng trào ra một chút khác thường, ngực như nổi trống.
Ngay sau đó, Tề Nhan lại dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói ra lời ác độc nhất: "Điện hạ vi phạm lời thề, là muốn cùng thần xuống địa ngục sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi run run, Tề Nhan như vậy khiến nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Giọng nói của nàng có chút run rẩy: "Tề Nhan, ngươi buông ta ra trước..."
"A."
Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa phẩm ra hàm nghĩa của tiếng cười này, người trước mặt lại đột nhiên dùng sức đè lên nàng, khiến nàng ngã về phía sau.
"A!" Nam Cung Tĩnh Nữ bị Tề Nhan đè xuống giường Bạt Bộ.
Hạ Hà đang gác đêm, nghe được âm thanh thì vội vã đi đến ngoài điện: "Điện hạ?"
"Tề Nhan, ngươi đứng lên trước có được không? Ngươi đừng như vậy! Bản cung..." Sợ hãi.
Tề Nhan lại mắt điếc tai ngơ, cả người đè lên thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu như điện hạ tiếp tục im lặng, bọn nha hoàn xông vào sẽ thấy bộ dạng này của điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng oan ức, vẫn trả lời: "Các ngươi đều lui ra đi."
"Vâng."
Thu Cúc bước ra từ phòng bên, chỉ chỉ vào đèn lồng đỏ ở cửa đại điện: "Tối nay không cần quấy rầy điện hạ."
Hạ Hà đỏ mặt, nhỏ giọng đồng ý.
Tề Nhan dùng lòng bàn tay kiềm lại tay Nam Cung Tĩnh Nữ rồi để qua đầu. Nàng từ trên cao nhìn xuống, lập tức trông thấy nữ nhi của kẻ thù hoảng loạn, gần như điên cuồng.
Hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ đỏ lên, nàng vặn vẹo thân thể, năn nỉ: "Tề Nhan, ngươi buông ra."
"Điện hạ còn định tuân thủ ước định không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên ngừng giãy giụa. Khi vừa mới đại hôn, nàng đã cùng Tề Nhan lập lời thề "ước hẹn quân tử", nàng hứa sẽ hòa ly Tề Nhan, còn trả lại tự do cho người nọ.
Nhưng mà Nam Cung Tĩnh Nữ cho rằng Tề Nhan là ý trung nhân của Nhị tỷ, sau này hiểu lầm giải trừ, các nàng ở chung vừa bình yên vừa hòa hợp. Tề Nhan càng ngoan ngoãn nghe lời nàng, dắt nàng chuồn ra phủ chơi, lại vì nàng mà sinh bệnh bị thương, thậm chí xả thân tương hộ khi cái chết ở trước mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ bất tri bất giác chấp nhận Tề Nhan, nếu như Tề Nhan không có đề cập đến, nàng cũng đã sớm quên "quân tử ước hẹn" kia.
Ở trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ: Bọn họ đã là phu thê, mặc dù...chưa làm lễ Chu Công, nhưng cũng không phải là nàng không muốn Tề Nhan tiến thêm một bước. Rốt cuộc nàng sớm nên cho phép người nọ, không phải sao?
Nàng cho rằng, một ngày nào đó trong tương lai, nàng và Tề Nhan sẽ ngươi tình ta nguyện hoàn thành bước cuối cùng, chứ không phải như bây giờ.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Nhị tỷ co rút ở suối nước nóng, cầm khăn không ngừng chà lau thân thể. Nhớ đến những vết bầm xanh tím trên người Nhị tỷ, Nam Cung Tĩnh Nữ lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Nam Cung Tĩnh Nữ càng phản kháng thì lửa giận Tề Nhan kiềm nén trong lòng càng bùng cháy. Nàng bóp lấy tay Nam Cung Tĩnh Nữ, lại lần nữa dùng sức: "Vì sao điện hạ lại treo đèn?"
"Ngươi buông ta ra!"
"Điện hạ, thích thần sao?" Hỏi xong những lời này, Tề Nhan cảm giác ngực mình như co rút lại.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngừng giãy giụa: "Ngươi buông ra trước..."
Ánh mắt Tề Nhan ảm đạm, nàng yên lặng nở nụ cười.
Nàng cúi người xuống, dứt khoát dán môi mình lên môi Nam Cung Tĩnh Nữ.
"A!"
Nam Cung Tĩnh Nữ trợn to hai mắt, trong bóng đêm cặp mắt màu hổ phách kia càng sâu không thấy đáy, phảng phất như muốn hút hết thảy những thứ xung quanh vào trong.
Ánh mắt Tề Nhan dần thanh minh, mồ hôi lạnh chảy ra.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, nhưng nàng lại không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Nàng chỉ không muốn để Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng nói ra những lời nàng không muốn nghe, không dám nghe mà thôi...
Từ khi bái vào sư môn, mỗi một quyển sách nàng đọc đều được người đeo mặt nạ tỉ mỉ sàng chọn. Tề Nhan cũng giống như Nam Cung Tĩnh Nữ, đều đơn thuần ngây thơ, không rành phong nguyệt.
Trước mắt nàng đột nhiên hiện lên quá vãng xa xăm: A Cổ Lạp và Ba Âm vui vẻ nằm trên mặt cỏ xanh mướt, nhìn trời xanh mây trắng.
Ba Âm nói: "An đạt, ngày hôm qua khi đi tiểu đêm, ta nghe thấy ngạch cát đang gào khóc."
"Ta trộm xốc lều trại lộ ra một khe hở, nhìn thấy a ba ta đang đè ở trên người ngạch cát, hai người bọn họ đều không mặc quần áo, còn nhích tới nhích lui. Ngươi nói xem, bọn họ đang làm gì"
- --
Vấn đề mười mấy năm trước, Tề Nhan rốt cuộc đã hiểu.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác người đang kiềm chế nàng lơi lỏng, vì thế nàng đột nhiên rút tay ra, một tay đẩy người phía trên, tay khác thì vung mạnh đánh vào mặt Tề Nhan.
Tề Nhan nghiêng đầu ngồi quỳ ở mép giường, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm giác được lòng bàn tay đau nhức, nàng cũng có chút hối hận nhưng phần nhiều là nổi giận.
Tề Nhan im lặng đứng dậy, nàng đứng ở mép giường thật lâu, sau đó nâng cánh tay cúi người hành lễ rồi đi đến cửa.
Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi nhìn bóng lưng Tề Nhan rời đi, mãi đến khi đối phương đẩy cửa điện đi ra ngoài, nàng mới nhớ chuyện Tề Nhan không thể nhìn thấy gì vào ban đêm: "Thu Cúc!"
"Có nô tỳ."
"Phái hai người đưa Tề Nhan trở về."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ kéo chăn phủ lên người, nàng vung nắm tay không ngừng đấm lên chăn gấm.
Nàng giận Tề Nhan vô lễ, nhưng càng giận bản thân "không có tiền đồ!"
Người nọ đều đã đối đãi với nàng như vậy, nàng vậy mà còn hối hận vì đã đánh người nọ, còn lo lắng người nọ không nhìn rõ đường rồi bị ngã ở đâu đó...
Nam Cung Tĩnh Nữ ảo não kêu một tiếng, kéo chăn phủ lên đỉnh đầu.
Sao Tề Nhan lại đối xử với nàng như vậy?
Bọn họ, có phải sẽ không thể quay về như lúc trước không...
Nam Cung Tĩnh Nữ càng nghĩ càng lo lắng, một lát sau tiếng khóc vừa ủy khuất vừa khổ sở cũng truyền ra ngoài.
Trên đường tới thiên điện, Tề Nhan lại chuyển hướng đi đến thư phòng.
Đông Mai nhắc nhở: "Phò mã gia, tẩm điện ở bên này."
Tề Nhan không đáp, vẫn mãi đi đến thư phòng: "Mời hai vị trở về."
"Vâng."
Tề Nhan vào thư phòng, nàng đặt một ngọn nến lên án thư, lại đổ nước trong vào nghiên mực, vén tay áo tiếp tục nghiền mực.
Hôm sau, cả Trăn Trăn công chúa phủ đều trở nên ngưng trọng, có xua cũng không thể tản đi.
Nha hoàn và gia đinh trong phủ đều cúi đầu chạy nhanh, nín thở tĩnh khí, không dám chậm trễ một chút nào.
Có không ít hạ nhân nghe nói, canh ba đêm qua phò mã gia bị điện hạ đuổi ra chính điện.
Hai vị chủ tử đều không có xuất hiện cùng nhau dùng đồ ăn sáng và ngọ thiện, vì thế lời đồn này càng được chứng thực.
Nếu như là trước đây, Xuân Đào nhất định sẽ không "cho phép" Nam Cung Tĩnh Nữ liên tục bỏ hai bữa, nhưng đáng tiếc Xuân Đào đã không còn nữa.
Tuy Thu Cúc đã ở ngoài điện mời vài lần, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ nói không ăn, nàng cũng không dám tiếp tục khuyên nhủ.
Xuân Đào đi rồi, công chúa phủ to như vậy chỉ có một mình Thu Cúc là nữ quan chưởng sự. Nàng thật sự không thể lo liệu quá nhiều việc, vì thế đã đề cử Hạ Hà và Đông Mai. Hai người này sẽ tạm thời làm việc của Xuân Đào, rèn luyện chút thời gian lại quyết định người cuối cùng được chọn.
Hạ Hà và Đông Mai chưa từng gặp chuyện như vậy, vì thế vô cùng u sầu mà thỉnh giáo Thu Cúc: "Thu Cúc tỷ tỷ, điện hạ và phò mã gia đều không dùng thiện, làm thế nào cho phải đây?"
Thu Cúc thầm nghĩ, cẩn thận phân phó: "Một lát nữa các ngươi lại đi mời phò mã gia, nếu hắn còn không chịu dùng bữa thì hôm nay không cần mời nữa. Mệnh tiểu trù phòng hầm một phần cháo bách hợp và cẩu kỷ, đặt vào nồi cát dùng nước sôi giữ ấm, đừng hầm quá chín. Ngoài ra phải chuẩn bị thêm vài món ăn kèm tươi ngon, nếu điện hạ truyền thiện thì lập tức bưng lên."
"Vâng."
Hạ Hà và Đông Mai lĩnh mệnh rời đi, Thu Cúc lại lần nữa đi tới bên ngoài chính điện: "Điện hạ đã dậy chưa?"
Nam Cung Tĩnh Nữ đầu tóc hỗn độn, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn đôi mắt trong gương đồng sưng thành cái khe thì vô cùng buồn bã.
Nàng reo lên: "Ai cũng không được vào!"
"Vâng..."
Nam Cung Tĩnh Nữ đánh nghiêng hộp trang sức ra mặt đất, lại lần nữa nằm trên giường, kéo chăn phủ qua đầu.
Thu Cúc nhìn canh giờ, một canh giờ nữa sẽ đến giờ dùng bữa tối, xem trạng thái này e rằng điện hạ cũng sẽ không chịu ra ngoài dùng bữa.
Điện hạ thiên kim ngọc thể, nếu việc này truyền đến tai bệ hạ, một trăm cái đầu của nàng cũng không đủ chém.
Sau khi cân nhắc thật lâu, Thu Cúc quyết định đến Chước Hoa công chúa phủ cầu viện binh. Nàng gọi một nha hoàn lanh lợi tới dặn dò một phen, sau đó vội vã rời khỏi phủ.
Nam Cung Xu Nữ đang ở thư phòng luyện chữ, bỗng có nha hoàn đến bẩm báo: Nữ quan chưởng sự ở Trăn Trăn công chúa phủ tới, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Nàng hạ nét bút cuối cùng, buông bút lông rồi rời khỏi thư phòng: "Mời nàng đến thiên thính đi."
"Vâng."
Nam Cung Xu Nữ đi đến thiên thính, lập tức trông thấy Thu Cúc căng thẳng nhìn xung quanh, vì thế hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thu Cúc quỳ ở trước mặt Nam Cung Xu Nữ: "Nhị điện hạ mau đi khuyên điện hạ nhà chúng ta đi. Điện hạ nhà chúng ta đã nhốt mình ở tẩm điện suốt một ngày! Đồ ăn sáng và ngọ thiện cũng không dùng, ai khuyên cũng không nghe!"
"Thược Dược, Bách Hợp, hai người các ngươi đi cùng với bản cung."
"Vâng."
Nam Cung Xu Nữ gọi Thu Cúc lên xe ngựa, dò hỏi: "Cẩn thận nói, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
"Hồi Nhị điện hạ, đêm qua điện hạ sai người treo đèn, giờ Tý phò mã gia đột nhiên từ tẩm điện trở về thiên viện. Sáng sớm hôm nay, nô tỳ đi mời nhưng điện hạ không chịu dùng bữa, trước cơm trưa lại đi mời thì điện hạ nói nàng không đói bụng... Mắt thấy trời tối, trước khi ra phủ nô tỳ đã đi mời một lần nữa, nhưng điện hạ nổi giận không cho bất cứ ai đi vào."
"Muội phu đâu?"
"Từ đêm qua phò mã gia vẫn luôn ở thư phòng không chịu ra ngoài, bọn nô tỳ cũng đi mời hai lần, nhưng phò mã gia nói hắn không đói bụng."
- --
Nam Cung Xu Nữ đi đến ngoài tẩm điện, phân phó: "Các ngươi đều lui xuống, không có gọi thì không được đến đây. Trong phạm vi ba mươi bước, không để lại bất cứ ai hầu hạ."
"Vâng."
Nam Cung Xu Nữ đẩy cửa điện, lại phát hiện cửa đã bị khóa.