Nằm thêm một lát, Nam Cung Tĩnh Nữ là người mở mắt ra trước. Tề Nhan tựa như đã ngủ, vì thế nàng liền mở mắt trộm đánh giá người nọ.
Người này khuôn mặt tinh xảo, đường nét ngũ quan thâm thúy, vừa cường tráng vừa có vài phần nhu hòa.
Đêm đại hôn, nàng đã bị kinh diễm, vốn tưởng rằng ở chung lâu như vậy cũng nên quen với dung mạo này, nhưng không ngờ càng nhìn càng không dời mắt được...
Tề Nhan đột nhiên gọi: "Điện hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức nhắm hai mắt lại, không trả lời.
"Hiếm thấy điện hạ dậy sớm như vậy, không bằng người theo thần đến thư phòng đọc sách đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ giả vờ ngủ say không tỉnh, chỉ kém ngáy nữa thôi.
Tề Nhan ngồi dậy: "Thần biết điện hạ không ngủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ mở mắt, tức giận nói: "Ngủ cũng bị ngươi đánh thức!"
Tề Nhan lại kiên định nói: "Nghe hô hấp của điện hạ là thần đã có thể phân biệt."
Những lời này rơi vào tai Nam Cung Tĩnh Nữ thì lại mang hàm ý khác, nàng nhận mệnh ngồi dậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tính tình của nàng đã bị Tề Nhan bắt bí gắt gao...
Đi vào thư phòng, Tề Nhan lấy một quyển sách hơi mỏng từ kệ sách xuống, đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ tiến bộ thần tốc, có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo rồi. Bắt đầu từ hôm nay, người hãy đọc thuộc quyển sách này, sau đó lại diễn giải."
Nam Cung Tĩnh Nữ bĩu môi, nàng rất quen thuộc chữ viết trong sách: "Đây là ngươi viết?"
"Thần chọn một quyển phù hợp trong số những quyển sách cổ quý hiếm mà bệ hạ ban thưởng để điện hạ học, sao chép lại rồi cùng đọc với điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ lật vài tờ, lần cuối nàng nhìn thấy chữ Tề Nhan vẫn là khi Tết Nguyên Tiêu, cũng chỉ mới mấy tháng mà chữ của người này lại tiến bộ thêm: Đầu bút lông bớt đi một chút phiêu dật, nhiều thêm vài phần trầm ổn dày nặng.
Không khó để nhìn ra Tề Nhan viết những chữ này nghiêm túc như thế nào. Trang sách làm bằng giấy Tuyên Thành bình thường, cũng không có những ô vuông mờ, nhưng khoảng cách mỗi một chữ đều không lệch đi đâu, chỉ nhìn lướt qua liền thấy vui tai vui mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ bất tri bất giác ngọt ngào mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: "Quyển sách này có bao nhiêu chữ?"
Tề Nhan không cần nghĩ ngợi mà lập tức đáp: "Tròn hai vạn."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhướng mày: "Ngươi nhớ rõ như vậy sao?"
"Tiên sư từng nói: Đọc sách phá vạn cuốn, hạ bút như có thần. Sỡ dĩ điện hạ cảm thấy khó diễn giải là bởi vì ngày thường tích lũy không đủ, cũng may điện hạ thiên tư thông minh, đọc mấy chục quyển sách thì sẽ giỏi lên thôi..."
"Mấy chục quyển?!"
Ánh mắt Tề Nhan hơi sáng lên, nàng nghiêm túc nói: "Nếu tích lũy 'hơn trăm vạn chữ', điện hạ nhất định có thể xuất khẩu thành thơ, hành văn không thố."
Nam Cung Tĩnh Nữ giống như quả bóng cao su bị xì hơi, nàng gác cằm lên bàn, nhăn nhó khuôn mặt: "Hơn trăm vạn? Bản cung đọc đều phải cố hết sức, còn muốn ta thuộc sao?"
"Đây gọi là nước chảy đá mòn, mỗi ngày thần đốc thúc điện hạ học thuộc lòng một ít thì sẽ có một ngày người hoàn thành."
Tề Nhan nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, con ngươi thâm thúy ấy dường như muốn hút nàng vào trong.
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu, lại cảm thấy dường như nàng đã bỏ sót điều gì đó.
Tề Nhan cong cong khóe miệng, sự hung ác mà nàng đè nén trong lòng ngược lại bùng lên một lần nữa.
Chỉ có bản thân nàng biết thâm ý của việc chép sách đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng yêu cầu nàng ấy học thuộc.
Nam Cung Nhượng hạ lệnh chôn sống một trăm ba mươi vạn người thảo nguyên, nếu vẫn luôn đè nén mối thù này, nàng sợ một ngày nào đó mình sẽ phát điên mất.
Vì thế Tề Nhan bỗng nghĩ ra một cách, nàng đem mỗi một mạng của người thảo nguyên hóa thành một ký tự Vị Quốc, tự tay sao chép rồi đưa cho nữ nhi kẻ thù, cũng tự mình dạy dỗ nàng ấy chặt chẽ ghi tạc trong lòng.
Vạn bất hạnh, nếu có một ngày thân phận nàng bị bại lộ, nàng cũng muốn rành mạch nói "điển cố" này cho Nam Cung Tĩnh Nữ trước khi chết. Làm những ký tự này trở thành ác mộng bám lấy nàng ấy cả đời, quanh quẩn trong suy nghĩ, lời nói lẫn việc làm của nàng ấy.
Như kiến bu chỗ tanh, tra tấn nàng ấy một đời một kiếp, đến chết mới thôi!
Nhưng mà...nếu như có thể báo được đại thù, nàng cũng không cần nói chuyện này cho nàng ấy biết.
Bởi vì phải đè nén trong khoảng thời gian dài, tâm thái của Tề Nhan cũng trở nên nghiêng lệch mà nguy hiểm. Ẩn giấu dưới dung mạo ôn tồn lễ độ là một tâm địa còn tàn nhẫn hơn những kẻ liều mạng.
Sự tàn nhẫn này không những làm kẻ thù của nàng bị thương, mà cũng sẽ khiến bản thân nàng đau đớn.
Mặc dù nàng biết rõ nói ra những việc đó là rất nguy hiểm, nhưng nàng vẫn phải nói ra.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nam Cung Tĩnh Nữ, lòng nàng tràn ngập hoảng sợ.
Thù hận cuồn cuộn không ngừng lấp đầy tâm nàng, nếu không tìm cách để phát tiết ra, nàng cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Tề Nhan nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng vừa chờ mong đối phương có thể lĩnh ngộ một chút, vừa hy vọng có thể giấu trời qua biển.
Hành động nhóm lửa tự thiêu còn khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội như vậy, đã vượt qua phạm vi lý giải của người bình thường.
Cát Nhã xuất hiện làm cọng rơm cuối cùng trong lý trí Tề Nhan sụp đổ, biến số sẽ luôn có thể xảy ra, mà đây là lần đầu tiên người tự tin như nàng cảm thấy có lẽ bản thân sẽ chết trên đường báo thù...
Nếu Nam Cung Nhượng biết được thân phận của nàng, hắn chắc chắn sẽ ngàn đao bầm thây nàng ra. Nhưng trước khi bị lăng trì...nàng nhất định phải khiến nữ nhi của kẻ thù sống không bằng chết!
Ngón tay giấu dưới ống tay áo rộng nhè nhẹ run rẩy, Tề Nhan dời mắt đi.
Điện hạ, xin hãy cùng thần đi đến cuối cùng, như vậy chúng ta đều có thể bớt đi một chút tra tấn.
Tề Nhan tính kế rất công bằng: Người Vị Quốc chôn sống một trăm ba mươi vạn người thảo nguyên, Vị Quốc có hơn năm mươi vạn người uổng mạng trong cuộc chiến Thanh Di.
Còn kém tám mươi vạn cùng với tính mạng toàn bộ Xanh Lê vương tộc, nàng sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại.
Không biết từ khi nào Nam Cung Tĩnh Nữ đã đi tới bên cạnh Tề Nhan, đỡ lấy cánh tay nàng, khẩn trương hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thật không tốt..."
Nam Cung Tĩnh Nữ trông thấy sắc mặt Tề Nhan nháy mắt tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, hai mắt trống rỗng, thân thể lung lay sắp đổ.
Nàng đỡ Tề Nhan, ánh mắt lộ ra sự lo lắng: Người này sinh bệnh sao?
Tề Nhan thở dốc vài lần, hai mắt dần dần khôi phục tiêu cự. Nàng quay đầu nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, giơ tay đè lại nửa bên tim trái của mình: Nơi này thật sự nhói đau.
"Tề Nhan? Ngươi đừng làm ta sợ!"
Mặt Tề Nhan che kín một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt. Nàng thở hổn hển từng chút, loạng choạng ôm Nam Cung Tĩnh Nữ vào lòng.
"Bản cung lập tức bảo Thu Cúc truyền ngự y tới, ngươi chờ!"
Tề Nhan gác cằm lên vai Nam Cung Tĩnh Nữ, suy yếu nói: "Điện hạ đừng nhúc nhích, người để thần ôm một cái là được."
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm lấy eo Tề Nhan, thân thể mềm mại không ngừng phát run: "Ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào đau hay không? Truyền ngự y được không?"
Hốc mắt Tề Nhan nóng lên: "Điện hạ sẽ học thuộc hơn một trăm vạn chữ này sao?"
"Giờ là lúc nào mà ngươi còn nói tới chuyện này!?"
"Điện hạ?"
"Bản cung học, người đừng làm ta sợ nữa có được không?"
Tề Nhan vô lực thở dài, nàng ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ rồi nhắm hai mắt lại, khóe mắt chảy ra một chút ướt át.
Còn chưa kịp cùng nhau đọc sách, Nam Cung Tĩnh Nữ đã gọi gia đinh tới nâng Tề Nhan về chính điện.
Bọn hạ nhân trong phủ lấy làm kinh hãi: Sáng sớm phò mã gia còn khỏe mạnh, cớ sao đột nhiên bệnh thành như vậy?
Tề Nhan an tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt nàng tốt hơn lúc ở thư phòng một chút, nắm chặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ không buông.
Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh Thu Cúc đi tìm ngự y nhưng Tề Nhan lại ngăn cản, Nam Cung Tĩnh Nữ không thể lay chuyển được nàng, vì thế phải đành thôi.
Cũng không biết có phải Tề Nhan đã ngủ hay không, chỉ biết nàng luôn nắm chặt tay Nam Cung Tĩnh Nữ không buông. Mà đối phương cũng cứ mặc cho nàng nắm chặt như vậy, thỉnh thoảng dùng khăn ướt lau mồ hôi giúp nàng, ngay cả bữa sáng cũng đều không dùng.
Bên kia.
Sau khi đăng cơ hơn mười năm, đây là lần đầu tiên người luôn được xưng là "cần chính" như Nam Cung Nhượng không lên triều.
Các quan viên chờ ở thiên điện hơn nửa canh giờ, nội thị tổng quản Tứ Cửu mang đến khẩu dụ của Nam Cung Nhượng: "Trẫm, ngẫu nhiên cảm phong hàn, vì thế không lên triều một ngày."
Các đại thần trong triều ai mà không có vài vị kiều thê mỹ quyến trong phủ? Bọn họ biết rõ nguyên nhân Nam Cung Nhượng không lên triều.
Nhưng bệ hạ luôn luôn cần chính, nếu nói "ngẫu nhiên cảm phong hàn" thì bọn họ cũng không thể nói gì được, chỉ phải kết bạn rời đi.
Bình thường sau khi hạ triều, các triều thần sẽ tốp năm tốp ba thấp giọng luận chính ở trên đường, nhưng hôm nay bọn họ lại yên lặng một cách dị thường.
Mỗi người đều an phận thủ thường đi đường của mình, cúi đầu không nói.
Xuân phong nhất độ, Nam Cung Nhượng hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với tiện nô thảo nguyên, đúng hơn là cách nhìn đối với nữ tử thảo nguyên.
Cát Nhã cho hắn trải nghiêm mãnh liệt mà cả đời hắn chưa từng có. Mấy nữ nhân trước đây ai mà không ngượng ngùng câu nệ, cụp mi rũ mắt chịu đựng?
Cát Nhã tựa như một con ngựa hoang khó có thể thuần phục. Tuy là lần đầu, nhưng nàng lại khiến cho người hơn năm mươi tuổi như Nam Cung Nhượng không thể đứng lên, càng không thể rời khỏi giường.
Nam Cung Nhượng thở dài một tiếng, bàn tay to rộng mơn trớn bờ lưng trơn mượt của Cát Nhã, cảm khái: "Ôn nhu hương, mộ anh hùng, trẫm xem như minh bạch."
Cát Nhã tóc đen rối tung, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười của nàng lại mị hoặc đến tận xương. Nàng nằm lên ngực Nam Cung Nhượng, ngón tay ngọc nhỏ dài đùa nghịch chòm râu hoa râm của Nam Cung Nhượng, nhu hòa gọi: "Bệ hạ ~, sau này Cát Nhã chính là của người."
"Mỹ nhân muốn trẫm ban thưởng thứ gì?"
"Ta chỉ muốn được ở bên cạnh bệ hạ mãi mãi."
Nam Cung Nhượng có chút kích động: "Trẫm...tấn phong ngươi làm Nhã phi có được không?
"Chiêu nghi và Nhã phi có gì khác nhau chứ? Ta vẫn cảm thấy Chiêu nghi dễ nghe hơn một chút."
Nam Cung Nhượng buồn cười, hắn yêu chết dáng vẻ vừa quyến rũ vừa ngây thơ của Cát Nhã đến tận xương.
- --
Vừa qua khỏi buổi trưa, thánh chỉ sách phong Nạp Cổ Tư Cát Nhã làm Nhã phi đã được chiêu cáo ở các phủ. Nam Cung Vọng híp say đôi mắt chưa tỉnh ngủ, quỳ trên mặt đất nói vài câu cát tường.
Nội thị chân trước vừa rời khỏi, hắn liền vọt tới cửa ói mửa. Không khí xung quanh đều là mùi rượu gay mũi, Nam Cung Vọng thong thả đứng thẳng người, nghiêng ngả bước vào nội điện, "lỡ tay" đánh nghiêng chung trà cả bàn.
Trong phủ hắn có một vị chính phi, một vị trắc phi và vài thiếp thất. Nhưng kể từ khi nhìn thấy Cát Nhã, Nam Cung Vọng đã luân hãm thật sâu! Rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng cứ canh cánh trong lòng, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được tư vị này.
Hắn nghe được tin: Phụ hoàng cũng không muốn để nữ tử dị tộc vào cung, vì thế Nam Cung Vọng đã suy nghĩ tỉ mỉ trước khi dự tiệc.
Nam Cung Bình xuất thân ti tiện, lão Nhị không ở trong kinh, vậy thì hắn chính là hoàng tử lớn tuổi nhất ở cung yến.
Vô luận là địa vị của mẫu gia hay là năng lực của bản thân, Nam Cung Vọng cảm thấy không ai có thể vượt qua hắn.
Chỉ cần phụ hoàng hơi cự tuyệt, hắn sẽ lập tức bước ra cầu thú Cát Nhã công chúa.
Thế nhưng...chỉ mới có một đêm, nữ tử làm hắn vừa gặp đã thương nhớ ngày đêm, từ Chiêu nghi nhảy lên làm phi tử mà ngay cả hắn cũng phải hành lễ!