Cố Vận Thiển tò mò nhìn Nhiễm Bạch, chọc chọc Bắc U Thần:
"Thần ca ca, đây không phải là tiểu nữ hài mà chúng ta tại Túy Tiên Lâu hôm đó à.
"
Bắc U Thần híp mắt lại, cưng chiều sờ sờ đầu Cố Vận Thiển:
"Hoàn toàn chính xác, đừng nói ra ngoài.
Sẽ có nguy hiểm.
"
Cố Vận Thiển luôn luôn nghe theo Bắc U Thần, nghe Bắc U Thần nói như vậy, cũng không hỏi nữa.
Bắc U Thần ghé mắt đánh giá Nhiễm Bạch, Dạ Cẩn gửi thư, hắn đã nhận được.
Một cái kẻ không có cách nào sai khiến nhưng lại cam tâm tình nguyện trở thành người của Luyện Ngục doanh, đến cùng là có cái mục đích gì.
Nhiễm Bạch cảm nhận được ánh mắt của Bắc U Thần, nghiêng đầu sang chỗ nhìn Bắc U Thần cười ngọt ngào, mang theo cảm giác quỷ dị không nói lên lời.
"Hoàng Thượng, ngươi có biết một chuyện sao?"
Nhiễm Bạch đột nhiên mở miệng, cong môi lên một vòng thuần lương cười:
Hoàng Thượng trong mắt xẹt qua một tia ám mang, uy nghiêm nói:
"Biết chuyện gì?"
Nhiễm Bạch mỉm cười, môi son khẽ mở:
"Nguyền rủa.
"
Nghe được hai chữ này, con ngươi của Cố Nam Thành thít chặt:
"Trẫm không biết ngươi nói là cái gì!"
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, giống như cười mà không phải cười nhìn Cố Nam Thành:
"Còn muốn ta nói thêm gì nữa không?"
Cố Nam Thành đột nhiên cười lên ha hả, khiên cho những người xem kịch nãy giờ đều mơ hồ:
"Ban thưởng cho ngồi!"
Cố Vận Dĩnh trợn mắt há mồm nhìn cục diện đảo ngược, làm sao! Có khả năng?
Nàng không cam lòng cắn cắn môi, lên tiếng:
"Phụ hoàng, cái này tiện! Người này mạo phạm người, làm sao có thể như thế! "
Còn chưa kịp nói hết, Cố Nam Thành liền mặt lạnh, đánh gãy lời của Cố Vận Dĩnh:
"Đủ rồi! Hôm nay là sinh nhật trẫm, ngươi còn muốn ẩu tả cái gì!"
Cố Vận Dĩnh nhìn phụ hoàng mặt lạnh răn dạy nàng, trong lòng ủy khuất cực kỳ, vì cái gì, vì cái gì mà tất cả mọi người đều hướng về tiện nhân kia! Vì cái gì! Cố Vận Dĩnh trong lòng điên cuồng kêu gào, đáng tiếc là không ai nghe thấy.
Thái hậu thấy tình thế không đúng, liền vội vàng cười nói:
"Hôm nay là sinh nhật của hoàng thượng, còn thất thần cái gì? Náo nhiệt một chút đi.
"
Có thái hậu điều tiết bầu không khí, bầu không khí an tĩnh rốt cục đánh vỡ, khôi phục lại sự huyên náo bình thường
Thế nhưng những người này giờ phút này trong lòng nghĩ cái gì thì không ai biết được
"Tam hoàng tử Thiên Lăng quốc đến ―― "
Sở Thâm một thân áo tím hoa lệ xuất hiện tại trên yến hội, cười nói với Cố Nam Thành:
"Tâm hoàng tử của Thiên Lăng quốc, Sở Thâm chúc mừng hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
"
Cố Nam Thành cười ha ha:
"Đừng khách khí, ngồi đi.
"
Sở Thâm ôn nhuận cười cười:
"Hoàng Thượng, đây là lễ vật mà Thiên Lăng quốc mang tới cho ngài, không biết ngài có hài lòng hay không.
"
Người đang ngồi nhìn thấy lễ vật mở ra, con mắt đều sáng lên.
Đây chính là một củ nhân sâm ngàn năm.
Hiển nhiên, Cố Nam Thành đối với đồ vật có thể trường thọ thì thích vô cùng, vừa cười vừa nói:
"Tất nhiên là hài lòng, người đâu, nhận lấy.
"
Sở Thâm cười, ngồi xuống, con mắt vẫn nhìn bốn phía, khi thấy Cố Vận Thiển trong mắt liền một cái sáng, Thiển Thiển!
Thế nhưng khi nhìn thấy Cố Vận Thiển bên cạnh Bắc U Thần, trong mắt tối đi một chút, thay vào đó một loại địch ý.
Nguyệt Lạc Sơ cẩn thận nhìn lén bốn phía, khi thấy Cố Dịch, trên mặt có một tia ý cười.
Người này thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc, lúc này trong lòng Nguyệt Lạc Sơ đang nghĩ như vậy.
Nàng biết hôm nay là tiệc rượu của hoàng tộc, loại thời điểm này, nữ chính đều sẽ biểu lộ tài năng, nàng thế nhưng chính mà nữ chính trong truyền thuyết (Nguyệt Lạc Sơ phi thường tự cho là đúng nghĩ vậy) tất nhiên là phải khiến cho vạn người mê rồi.
Cho nên nàng đã vô cùng hao tổn tâm cơ để đi theo nam phụ Sở Thâm này tiến vào đây.
Lúc nhìn thấy Nhiễm Bạch bên cạnh Cố Vận Dịch, trong mắt Nguyệt Lạc Sơ lóe lên một tia đố kỵ, làm sao có thể có người dáng dấp đẹp mắt như vậy.
Chẳng lẽ Cố Vận Dịch không có giữ nàng lại là bởi vì người này?
Trực giác mách bảo, Nhiễm Bạch chính là uy hiếp lớn nhất đối với nhiệm vụ công lược Cố Vận Dịch.
"Hệ thống, ta muốn tất cả tư liệu của Nhiễm Bạch.
"
Nguyệt Lạc Sơ ở trong lòng hô hoán hệ thống.
.