Hứa Khả Khả mơ mơ màng màng gật đầu, mê mang mà hỏi:
"Bây giờ tôi nên làm gì?"
Nhiễm Bạch khóe miệng có chút giương lên, bàn tay trắng nõn khuấy cà phê:
"Em sẽ an bài cho chị một trường đại học, đi học đi.
"
Trong mắt Hứa Khả Khả lóe lên ánh sáng, đúng, cô muốn lên học, muốn trở về sinh hoạt thường ngày:
"Thế nhưng! "
Hứa Khả Khả giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên sự khó xử.
Nhiễm Bạch tự nhiên biết Hứa Khả Khả đang lo lắng cái gì, khuôn ngậm lấy ý cười, bá khí nói:
"Tất cả chi phí em sẽ thanh toán, hiện tại chị chỉ cần quay về biệt thự chờ đợi, cứ làm tốt việc của chị.
Còn lại em sẽ an bài.
"
Từ một góc độ khác mà nói, chính là:
Chị đã bị em bao nuôi!
Hứa Khả Khả hơi đỏ mặt, tay không yên nắm chặt góc áo, bứt rứt nói:
"Thế này không tốt lắm đâu.
"
Nhiễm Bạch nhướng mày, khẽ cười một tiếng:
"Có cái gì không tốt?"
Phong Lạc: "! "
Kí chủ cô rất tốt.
Nhìn thấy giá trị cưng chiều của nữ chính vèo một cái tăng vọt lên, Phong Lạc đột nhiên cảm thấy kí chủ rất thích hợp làm nhiệm vụ cưng chiều, suy nghĩ về sau có phải nên tìm thêm loại này nhiệm vụ này để kí chủ làm không.
"Đi thôi, em đưa chị trở về.
"
Nhiễm Bạch đưa bàn tay hướng Hứa Khả Khả, bàn tay trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng dưới ánh mặt trời đẹp không tả xiết.
Hứa Khả Khả nhìn tay Nhiễm Bạch đưa qua, chần chờ một lát mới đặt tay mình lên.
Từ đó, chính là một cuộc đời khác.
Thẳng đến nhiều năm về sau, Hứa Khả Khả nghĩ lại vẫn cảm thấy may mắn vì lựa chọn này của mình.
Nhiễm Bạch trực tiếp đánh ngất Hứa Khả Khả, sau đó thuận tay dùng kiểu bế công chúa bế Hứa Khả Khả lên, đi ra ngoài quán cà phê.
Mọi người qua đường, đều một mặt tò mò nhìn Nhiễm Bạch.
Dù sao, thật là ly kỳ.
Một cô bé nhìn qua không lớn lắm lại bế công chúa một cô gái khác nhìn qua lớn tuổi hơn mình nhiều.
Mà nhan sắc của cô bé kia cực kỳ nghịch thiên, giá trị nhan của cô gái kia cũng không kém,
Thật, nhìn rất cảnh đẹp ý vui nha!
Một ít hủ nữ* nhìn thấy loại tình cảnh này, con mắt càng là giống nhìn thấy vàng vậy, sáng chói đến mức muốn lóe mù con mắt.
*hủ nữ: những cô gái thích nhìn thấy nam yêu nam hoặc nữ yêu nữ.
Líu ríu tiếng thảo luận:
"Nhìn đi, đây nhất định là bách hợp**!"
**bách hợp: tình yêu của hai cô gái (nữ yêu nữ).
"Tớ đoán cô bé kia nhất định là công!"
"Oa oa oa, loli quá bá khí! Tớ cũng muốn thượng vị.
"
"Không biết cô bé có thiếu người làm ấm giường không, tớ sẽ là người đầu tiên ứng tuyển.
"
"Vì cô bé, tớ cam nguyện làm thụ! Cầu bổ nhào vào người tớ đi aaaaa! !"
Phong Lạc nhìn giá trị cưng chiều từng bước từng bước tăng lên, khóe miệng có chút run rẩy, hoá ra ký chủ nhà nó được nữ thụ hoan nghênh như thế sao?
Nhiễm Bạch đối những ánh mắt này coi như không thấy, trong lòng còn nghĩ:
Đáng tiếc những con mắt này đều là chứa tạp chất, nếu không thì lấy xuống rồi cất giữ cũng được.
Mà những người kia hiển nhiên không ý thức được, mình vừa đi một vòng tử môn quan, lại trở về, bây giờ vẫn còn kích động thảo luận.
Đi đến góc không người, Nhiễm Bạch trực tiếp biến mất, một giây sau xuất hiện ở trong biệt thự, đưa Hứa Khả Khả trở về, Nhiễm Bạch trở lại Tô gia.
Kết quả thế mà gặp Tô Dạ Hiên.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười gian.
Hiện tại Tô Dạ Hiên cũng không phải nam chính giữ mình trong sạch như trong nguyên tác nữa, mà đã sớm bị hệ thống ngược luyến dạy bảo, trở nên phóng đãng không bị trói buộc, phong lưu đa tình.
Phong Lạc nhìn thấy ý cười nơi khoé miệng của Nhiễm Bạch, có chút cảnh giác nói:
"Ký chủ, cô muốn làm gì?"
Nhiễm Bạch nở nụ cười xán lạn, tùy ý nói:
"Ta chỉ là muốn tặng cho anh trai thân yêu một lễ gặp mặt mà thôi.
"
Phong Lạc: "! "
Ha ha, nó trăm phần trăm xác định, ký chủ nhất định đang định kiếm chuyện!
Bất quá, nhiệm vụ lần này vốn là ngược nam chính nha, cho nên ký chủ có làm ra việc động trời cũng không sao! Điểm tích lũy còn có thể gia tăng nữa đấy?
Phong Lạc trong lòng suy nghĩ, đối với kinh hỉ mà Nhiễm Bạch nói cũng rất chờ mong.
.