Hứa Nhị tẩu cảm thấy mình gặp một kẻ có bệnh tâm thần, lập tức ôm lấy con trai nhà mình kêu thảm:
"Con trai tôi số khổ, sao con lại thảm như vậy, mắt của con. Con tôi số khổ quá."
Nhiễm Bạch cười, nhìn dáng vẻ Hứa Nhị tẩu đang kêu rên, thần sắc nhàn nhạt:
"Hẳn là, con mắt của bà cũng không muốn rồi?"
Nghe Nhiễm Bạch nói như vậy, Hứa Nhị tẩu mười phần không có cốt khí lập tức im miệng.
Trước đó bà ta đã tận mắt tận mắt thấy con trai mình bỗng nhiên bị khoét mắt mà không hiểu lý do.
Nhiễm Bạch nghe được bốn phía an tĩnh lại, hài lòng cong cong khóe môi, đôi mắt đẹp lưu chuyển xem còn ai dám nói cái gì.
Chỉ thấy đấm người cúi đầu thật thấp, có một người hét lên:
"Tiểu thư, chúng tôi không nhìn thấy gì hết!"
Sau đó, lập tức chạy đi.
Nhiễm Bạch: "..."
Ta có làm cái gì đâu.
Nhiễm Bạch sờ sờ gương mặt bóng loáng như ngọc của mình, nhẹ gật đầu.
Hẳn là do mình quá đẹp, cho nên khiến cho bọn họ chạy hết.
Phong Lạc: "..."
Ký chủ, mặt cô đâu?
Lúc đầu Hứa Nhị tẩu còn muốn thông qua lời lẽ sai trái để Nhiễm Bạch phải chịu trách nhiệm, nhưng nhìn thấy bốn phía yên tĩnh, một bóng người cũng không có, cắn răng, một đám đồ vô dụng!
Dưới ánh mặt trời, Nhiễm Bạch thưởng thức hai tay thon dài trắng nõn của mình, nhếch miệng lên một độ cong hài lòng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ:
Đem đôi tay này mãi mãi bảo tồn lại.
Dung nhan dịch lão, phong hoa chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, cuối cùng cũng phải tan thành mây khói.
Cho nên, cô thích đem tất cả những vật xinh đẹp mỹ lệ bảo lưu vĩnh viễn, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Phong Lạc: "..."
Não bổ một chút hình ảnh ký chủ nhà mình tự cắt tay mình xuống.
Hmmmm....
Hình ảnh quá đẹp, không dám tưởng tượng.
"Ký chủ, cô phải bình tĩnh, không có đôi tay này, làm sao cô có thể bảo tồn những vật mỹ lệ khác."
Nhiễm Bạch cười:
"Không phải trong hệ thống thương thành có sao?"
Phong Lạc: "..."
Cái kia có thể giống nhau sao?
Không sai, quả thật thương thành của hệ thống có thể giúp người nối liền một đôi tay hoặc là các khí quan khác.
Nhưng nào có ai tự cắt tay của mình đi rồi lại gắn tay khác lên!
"Chú tài xế, ném bọn họ ra đi, quá xấu."
Mọi người cũng không biết cặp mắt kia của Hứa Phú Quý bị khoét xuống như thế nào.
Nhưng mỗi người đều có bí mật của mình, phàm là người có chút đầu óc cũng sẽ không đến hỏi.
Tài xế nhận được mệnh lệnh của Nhiễm Bạch, trong lòng phi thường thoải mái, cũng dám vọng tưởng có được tiểu thư, bị móc con mắt cũng là đáng đời
Tài xế suy nghĩ, đợi đến sau khi trời tối, trùm bao tải hai người này rồi đánh một trận, tốt nhất đánh đến què quặt luôn càng tốt.
Thế là, xảy ra việc có hai mẹ con mặt mũi bầm dập, cả đời tàn tật, đương nhiên, đây cũng là nói sau.
Tài xế không chút thương hương tiếc ngọc vứt bọn họ ra ngoài.
Thương hương tiếc ngọc?
Bọn họ đến bùn còn không phải thì làm sao là ngọc được?
Hứa Dương nuốt ngụm nước miếng, một mặt sùng bái:
"Thần tượng, chị chính là nữ thần của em, quả thực quá soái!"
Mỗi lần nhà bọn họ đến gây sự, cậu đã sớm tưởng tượng đến việc làm như vậy, nhưng mà mẹ cậu chắc chắn sẽ bắt cậu nhịn, cho nên, cậu cũng không thể làm được gì cả.
Bây giờ thấy Nhiễm Bạch gọn gàng mà linh hoạt chỉnh hai người kia thảm như vậy, quả thực là quá thoải mái!
Ngay cả Hứa Khả Khả trên mặt cũng mang theo ý cười.
Không thể vô ưu vô lô như hai chị em Hứa Khả Khả và Hứa Dương, hiển nhiên, Hứa mẹ hơi lo lắng về vấn đề sau này.
Tỷ như chuyện hôm nay sẽ dẫn đến kết cục như thế nào.
Chị dâu Hứa gia sẽ còn làm ra chuyện gì?
Nhiễm Bạch cong khóe môi, thần sắc thản nhiên:
"Các ngươi không cần lo lắng, Hứa Khả Khả sẽ không sao..."
"Ký chủ, còn cả Hứa gia nữa."
Phong Lạc ở trong không gian nhắc nhở.
Nhiễm Bạch nhíu nhíu mày lại:
"Tại sao ta phải bảo vệ Hứa gia?"
Nhiệm vụ của cô là Hứa Khả Khả, Hứa gia đâu liên quan gì tới cô?