Diệp Vũ Tư nhìn sắc mặt khó coi của Diệp cha, trong lòng một trận thoải mái.
Cuối cùng, Diệp cha khó chịu nói: "Còn không nhanh đi về phòng."
Diệp Vũ Tư cũng không tiếp tục để ý Diệp cha, đây chỉ là mới bắt đầu, không phải sao?
Về sau cô sẽ khiến cho Diệp gia, chỉ có thể dựa vào cô!
Mấy ngày gió êm sóng lặng đi qua, mà bây giờ, Tô Dạ Hiên lại bắt đầu làm yêu.
Nhiễm Bạch nhìn Tô Dạ Hiên đang lái xe đi tới nhà Hứa Khả Khả trên màn hình lập giả, nhếch miệng lên vui vẻ cười.
Ngược đi, ngược càng lợi hại, giá trị cưng chiều càng cao.
"Ký chủ, còn có giá trị ngược nam chính nữa." Phong Lạc nhắc nhở!
Nhiễm Bạch uể oải làm ổ ở trên ghế sa lon, tiện tay cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng: "Không vội."
Phong Lạc: "..."
Được thôi, ký chủ bình tĩnh như thế, nó còn gấp cái gì.
Bên trong màn hình giả lập, nhìn thấy Tô Dạ Hiên đã đến Hứa gia.
Nhiễm Bạch ngoắc ngoắc khóe môi, nháy mắt biến mất trong biệt thự.
Tô Dạ Hiên lái xe đến nhà Hứa Khả Khả, lúc nhìn thấy phòng ở của Hứa gia, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.
Hứa Khả Khả nhìn thấy Tô Dạ Hiên thì sắc mặt tái nhợt, mấp máy bờ môi:
"Sao anh lại ở chỗ này?"
Tô Dạ Hiên nhếch miệng lên trào phúng cười:
"Tôi đến xem, rốt cuộc cô cùng Tô Bạch có quan hệ như thế nào?"
Hứa Khả Khả cắn vào bờ môi, trong lòng bối rối, nếu như bị mẹ nhìn thấy Tô Dạ Hiên ở đây thì phải làm gì bây giờ?
Mà vẻ mặt bối rối của Hứa Khả Khả lúc này lại bị Tô Dạ Hiên tưởng rằng hắn đoán được Hứa Khả Khả cùng Nhiễm Bạch có quan hệ không tầm thường nên chột dạ.
Sắc mặt Tô Dạ Hiên âm trầm, người của hắn thế mà lại có quan hệ với Tô Bạch, quả thực là sỉ nhục!
Đối với Tô Dạ Hiên mà nói, mặc kệ hắn đối xử với Hứa Khả Khả thế nào, yêu hay không yêu, Hứa Khả Khả đều phải trung thành với hắn, không thể phản bội hắn,
Thế nhưng hiện tại. Hứa Khả Khả lại có quan hệ với Tô Bạch mà hắn không biết.
Quả thực là không thể tha thứ!
Nghĩ như vậy, Tô Dạ Hiên bước xuống xe, đôi chân dài hướng về phía Hứa Khả Khả, trực tiếp kiềm chế tay của Hứa Khả Khả, kéo vào trong nhà.
Hứa Khả Khả lộ ra sợ hãi, hoảng sợ nhìn về phía Tô Dạ Hiên, thấp giọng giận dữ mắng, bởi vì không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ dẫn tới những người khác.
"Anh muốn làm gì!"
Tô Dạ Hiên nhếch miệng lên cười tà mị: "Cô gái, nếu như cô đã không ngoan, đương nhiên tôi phải trừng phạt cô!"
Hứa Khả Khả làm tình nhân của Tô Dạ Hiên mấy tháng, tự nhiên biết trừng phạt mà Tô Dạ Hiên nói là cái gì.
Ánh mắt vô ý thức nhìn về phí bụng của mình, kiên quyết cự tuyệt:
"Không được!"
Nhưng mà, Hứa Khả Khả cự tuyệt lại bị Tô Dạ Hiên lý giải thành là bởi vì có Tô Bạch làm chỗ dựa, cho nên mới khinh thường không muốn cùng hắn.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tô Dạ Hiên cực kỳ khó coi, ánh mắt mang theo nguy hiểm nhìn về phía Hứa Khả Khả:
"Hứa Khả Khả, cô thật là tiện!"
Nếu là bình thường, Hứa Khả Khả nghe nói như thế, nhất định sẽ nước mắt đảo quanh hốc mắt, thế nhưng lần này. Trong đầu Hứa Khả Khả đột nhiên hiện ra một bóng dáng, đó chính là Nhiễm Bạch.
Nụ cười xán lạn như vậy, dù cho đối mặt cái gì đều là dáng vẻ nhẹ như mây gió, dường như hết thảy đều không dậy nổi một chút cảm xúc của cô ấy, vĩnh viễn là nụ cười hững hờ.
Nghĩ tới nụ cười đó, Hứa Khả Khả bỗng nhiên nở nụ cười.
Tô Dạ Hiên nhìn thấy Hứa Khả Khả cười, có một nháy mắt ngây người.
Trong đầu cũng âm thanh nhắc nhở của hệ thống rằng giá trị ngược không những không tăng lên, ngược lại còn giảm xuống không ít.
Tô Dạ Hiên hơi nghi hoặc một chút, làm sao có thể, phải biết mỗi một lần hắn đối xửa với Hứa Khả Khả như thế, nói những lời như thế với Hứa Khả Khả, đều sẽ thu được giá trị ngược.
Bỗng nhiên, trong đầu Tô Dạ Hiên hiện ra một người, nháy mắt sắc mặt đen đến có thể nhỏ ra mực.
Nhất định là Tô Bạch.
Rốt cuộc Tô Bạch muốn làm gì! Đối nghịch với hắn khắp nơi!