"Hứa Khả Khả!"
Tô Dạ Hiên nhìn nụ cười trên mặt Hứa Khả Khả, đột nhiên cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Mỗi chữ mỗi câu đều là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hứa Khả Khả lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tô Dạ Hiên sắc mặt âm trầm, đột nhiên cảm thấy cũng không có đáng sợ như vậy.
"Anh thả tôi ra!"
Hứa Khả Khả quật cường giãy dụa.
Tô Dạ Hiên không những không giận mà còn cười, cúi đầu liền phải hôn Hứa Khả Khả.
Nhiễm Bạch từ một nơi bí mật gần đó say sưa nhìn màn kịch này:
"Chậc chậc chậc."
Phong Lạc: "..."
"Ký chủ, cô mau đi cứu nữ chính đi."
Nhiễm Bạch cong môi, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong phòng của Hứa Khả Khả.
Mắt thấy Tô Dạ Hiên sắp hôn tới.
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười, đầu ngón tay phi tốc phóng một cây ngân châm, đâm vào trên người Tô Dạ Hiên.
Tô Dạ Hiên chỉ cảm thấy trên thân hơi đau nhức.
Một giây sau, động tác cứng đờ dừng lại giữ không trung.
Hứa Khả Khả cho là mình sắp nghênh đón một trận khuất nhục, đã nhắm mắt lại, không nhìn Tô Dạ Hiên.
Thật lâu sau mới mở to mắt, nhìn Tô Dạ Hiên đang cúi người trên người mình, chớp chớp mắt, có chút không rõ ràng cho lắm.
Cánh tay bị giam cầm cũng giật ra dễ như trở bàn tay.
Hứa Khả Khả trong mắt xẹt qua mê mang, dùng ngón tay chọc chọc Tô Dạ Hiên.
Tô Dạ Hiên khóe miệng còn mang theo nụ cười tà mị, một mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hứa Khả Khả.
"Còn không qua đây." Nhiễm Bạch nhìn thấy dáng vẻ không hiểu lắm của Hứa Khả Khả, hững hờ nói.
Hứa Khả Khả nhìn thấy Nhiễm Bạch ở đây, nháy mắt hiểu ra đây là do Nhiễm Bạch làm.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dòng nước ấm, chậm rãi chảy trong lòng.
Nở nụ cười, lon ton chạy về phía Nhiễm Bạch.
"Tô tiểu thư."
Thân thể Tô Dạ Hiên cứng ngắc, không biết mình thân thể vì sao bỗng nhiên không thể động.
Nhưng sau khi nghe thấy Hứa Khả Khả gọi một tiếng Tô tiểu thư, liền hiểu rõ, nhất định là Tô Bạch làm. Nghiến răng nghiến lợi thét lên:
"Tô Bạch."
Nhiễm Bạch cười xán lạn, chậm rãi đi đến bên người Tô Dạ Hiên, cực kì vô tội nhìn:
"Anh trai, làm sao vậy?"
Tô Dạ Hiên: "..."
Cô còn không biết xấu hổ hỏi làm sao!?
"Tô Bạch, cô đã làm gì đối với tôi."
Tô Dạ Hiên còn duy trì động tác giam cầm Hứa Khả Khả, thời gian càng lâu, liền bắt đầu cảm giác toàn thân đau nhức.
Nhiễm Bạch thong dong tự tại ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ như mây gió nói:
"Không có gì, chỉ là để anh trai rèn luyện thân thể một chút, anh nhìn xem, thân thể của anh trai yếu như vậy, mới đó mà đã bắt đầu không chống đỡ nổi rồi."
Tô Dạ Hiên nghe Nhiễm Bạch nói, trong mắt càng nhiều lệ khí:
"Tôi không cần!"
Nhiễm Bạch vô tội cười cười, dùng giọng điệu giáo dục:
"Anh à, anh biết không? Vì sao mà thể lực của anh yếu như vậy, cũng là bởi vì chính anh thường xuyên ngồi trong phòng làm việc, không rèn luyện. Cho nên em đây là đang giúp anh."
Tô Dạ Hiên: "..."
Ha ha mẹ kiếp.
"Tô Bạch, có bản lĩnh thì cô quang minh chính đại đấu với tôi, dùng những cái ám chiêu như thế này làm gì!"
Nhiễm Bạch thở dài một hơi, trong mắt tràn đầy bao dung, giọng điệu bất đắc dĩ nói, tựa như là đang giáo dục một đứa trẻ không nghe lời:
"Anh à, anh còn muốn em nói thế nào, em thật sự là đang giúp anh mà."
Hứa Khả Khả nhìn thấy Nhiễm Bạch một mặt bất đắc dĩ, nhịn không được bật cười một tiếng.
Tô Dạ Hiên nghe thấy tiếng cười của Hứa Khả Khả, càng thêm cho rằng Hứa Khả Khả đã sớm cấu kết cùng Tô Bạch!
Cô ta thế mà còn dám chế giễu hắn!
Nghĩ như vậy, Tô Dạ Hiên cực kỳ không thoải mái.
Trước kia Hứa Khả Khả chính là ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, không dám bật lại hắn một chữ.
Hiện tại lại dám chế giễu hắn!
Một người cho tới nay đều mặc hắn trêu đùa, đột nhiên trở nên khinh thường hắn.
Trong lòng Tô Dạ Hiên làm sao làm có thể thoải mái được.
Cảm thấy Hứa Khả Khả không nên là như vậy.
Trong lòng Tô Dạ Hiên lúc này chính là:
Hứa Khả Khả, cô thay đổi rồi!
Na: edit xong chương mới dám chửi một câu: não tàn.