Nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ thất vọng của Tô Dạ Hiên, Hứa Khả Khả một trận không hiểu thấu, cô đã làm cái gì? Vì sao Tô Dạ Hiên dùng loại ánh mắt này nhìn cô?
Nhiễm Bạch mỉm cười, nhìn Hứa Khả nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Tô Dạ Hiên giận dữ hét lên với Hứa Khả Khả: "Hứa Khả Khả! Nếu như cô dám đi qua, thì từ nay đừng tới tìm tôi nữa!"
Trong đáy lòng Tô Dạ Hiên vẫn cho rằng, Hứa Khả Khả yêu hắn,
Chính là bởi vì Hứa Khả Khả yêu Tô Dạ Hiên, cho nên Tô Dạ Hiên mới có tư cách khinh thường Hứa Khả Khả, ra lệnh sai khiến Hứa Khả Khả.
Nhưng có một ngày Hứa Khả Khả không yêu Tô Dạ Hiên, vậy thì Tô Dạ Hiên sẽ chẳng là gì cả.
Mà bây giờ, tình yêu của Hứa Khả Khả đối với Tô Dạ Hiên từng chút từng chút biến mất, hoàn toàn không còn tồn tại.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi, cũng ngồi ở trên ghế sa lon giống Nhiễm Bạch, không để ý tới Tô Dạ Hiên:
"Tô tiểu thư, thật cám ơn cô."
Nhiễm Bạch hững hờ nói:
"Ừm, tôi đã nói với cô rồi, có việc có thể tới tìm tôi."
Hứa Khả Khả có chút bối rối, không biết nên nói gì.
Nhiễm Bạch cười xán lạn ý, nhìn về phía Tô Dạ Hiên:
"Anh trai à, có phải anh đang rất mệt?"
Tô Dạ Hiên hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch đáng tiếc thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vốn còn nghĩ, nếu như anh mệt, liền để cho anh nghỉ ngơi. Hiện tại xem ra, tinh lực của anh rất tràn đầy, hẳn là luyện tập mấy tiếng cũng không thành vấn đề."
Tô Dạ Hiên: "..."
Hiện tại hối hận còn kịp không?
Nhưng là trở ngại mặt mũi, Tô Dạ Hiên lại không tiện mở miệng, chỉ có thể mặt lạnh cứng đờ tại nguyên chỗ.
Nhiễm Bạch ngọt ngào cười:
"Em biết là anh thích rèn luyện thân thể, nếu không tại sao vừa rồi lại không than mệt chứ."
Tô Dạ Hiên: hắn thực sự không thích.
Tô Dạ Hiên: "..."
Ha ha!
Tô Dạ Hiên nhìn thấy hai người công khai coi nhẹ mình, ở đằng đó trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng càng tức giận, sắc mặt đen tới cực điểm.
Nhiễm Bạch nhìn thần sắc của Tô Dạ Hiên một chút, giọng điệu rất là kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không có nửa phần gợn sóng:
"Anh à, sao mặt của anh lại đen như vậy?"
"Không có gì!"
Tô Dạ Hiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói này.
Nhiễm Bạch thè lưỡi, một mặt đáng tiếc nói.
"Anh à, em còn tưởng rằng anh mắc phải bệnh gì đấy? Em thật lo cho anh quá."
Tô Dạ Hiên: "..."
Trước khi nói lời này, xin cô thu liễm sự đáng tiếc trên mặt một chút, ok?
Thời gian trôi qua, Nhiễm Bạch nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, cái gì cũng không nói.
Tô Dạ Hiên lúc đầu nghĩ rằng, chỉ cần Nhiễm Bạch hỏi lại lần nữa, hắn sẽ bắt đầu nói chuyện, nhưng không ngờ, Nhiễm Bạch căn bản không để ý tới hắn.
Lần này. Tô Dạ Hiên không có bậc thang nào để đi xuống, trở ngại mặt mũi cũng không chủ động mở miệng,
Trong lúc nhất thời. Vậy mà quên, bộ dáng hiện tại của mình là do ai tạo thành.
"Reng reng reng...."
Một tiếng chuông điện thoại reo lên, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Hứa Khả Khả thở dài một hơi, cầm điện thoại lên nghe.
Bên kia là giọng của một cô gái trẻ tuổi: "Alo, xin chào. Xin hỏi là người nhà của Hứa Dương phải không ạ."
Hứa Khả Khả sửng sốt một chút, giọng điệu có chút lo lắng:
"Tôi là chị gái của Hứa Dương, có phải là Hứa Dương xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nữ giáo viên chần chờ một lát, bất đắc dĩ nói:
"Cô đến trường học nhìn một chút đi. Hứa Dương đánh nhau với người khác, hơn nữa còn rất nghiêm trọng."
Hứa Khả Khả nhíu mày:
"Cô giáo. Hứa Dương luôn rất tốt. Sao có thể đánh nhau được?"
Giáo viên trầm mặc một hồi, nói:
"Cô vẫn là đến trường học xem một chút đi."
Hứa Khả Khả vội vàng nói "Biết", rồi cúp điện thoại:
"Tô tiểu thư, em trai tôi..."
Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, hời hợt nói:
"Tôi đi theo cô."