Hứa Khả Khả mím chặt môi, trong mắt xẹt qua ảm đạm, cô đã phiền phức Tô tiểu thư rất nhiều lần, thực sự không muốn lại quấy rầy cô ấy thêm nữa.
Huống hồ, cô có tư cách gì để Tô tiểu thư một lần lại một lần giúp cô đâu?
Nhiễm Bạch: cô thật sự có tư cách, bởi vì cô là mục tiêu nhiệm vụ của tôi.
Còn chưa kịp để Hứa Khả Khả nói cái gì, Nhiễm Bạch đã nói trước:
"Cô có thể suy nghĩ một chút, cô còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa."
Hứa Khả Khả hơi đỏ mặt, không nói gì.
Giờ phút này, tài xế đã ở ngoài cửa.
Bởi vì trước lúc Nhiễm Bạch biến mất tại Tô Gia, đã dặn dò tài xế đi tới Hứa gia rồi.
Nhiễm Bạch xán lạn cười một tiếng:
"Chú tài xế, chú cứ ném anh trai ở đây đi, quá vướng víu."
Tài xế nghe Nhiễm Bạch nói, khóe miệng có chút run rẩy, ném đại thiếu gia ở đây, tiểu thư vẫn là người đầu tiên.
Bất quá, hắn là tài xế riêng của Nhiễm Bạch, không phục tùng những mệnh lệnh khác của người Tô Gia.
Cho nên, trong lòng chú tài xế rất yên tâm thoải mái ném Tô Dạ Hiên ở đây.
Mà Tô Dạ Hiên từ nhỏ đến lớn còn chưa nhận phải bất cứ một sự sỉ nhục nào. Trong lòng thề rằng, không đem Nhiễm Bạch chơi chết, thề không làm người!
Nhiễm Bạch: Vậy ngươi vẫn không phải người.
"Đi thôi."
Nhiễm Bạch thản nhiên nói.
Hứa Khả Khả nghe vậy vội vàng đi theo Nhiễm Bạch vào trong xe.
Một đường an ổn đến trường học.
Nhiễm Bạch cong khoé môi.
Chậc chậc chậc!
Một người bình thường xuất hiện ở một nơi của những kẻ giàu có, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Trường này cũng tạm được, học sinh chia làm hai loại, học sinh thường dân nhưng học lực cực kỳ xuất sắc, hoặc là phú nhị đại.
Mà Hứa Dương chính là một bình dân, xuất hiện bên người một đám thiếu gia ăn chơi, sớm đã bị xem như trò tiêu khiển.
Xuống xe, Hứa Khả Khả vội vã đi vào trường.
Nhiễm Bạch không nhanh không chậm đi phía trước, giống như nhàn nhã đi dạo, ưu nhã quý khí.
Hứa Khả Khả phát hiện một chuyện phi thường quái dị, chính là:
Rõ ràng cô cảm giác Nhiễm Bạch đi không nhanh, mà cô đi rất nhanh.
Thế nhưng vì sao cô vẫn không theo kịp Nhiễm Bạch?
Trong lòng do dự lo lắng cho Hứa Dương, Hứa Khả Khả cũng không suy nghĩ nhiều.
Cùng Nhiễm Bạch đi về phía phòng hiệu trưởng.
Trong phòng hiệu trưởng
Hứa Dương quật cường đứng ở đó, lưng thẳng tắp, trên thân là những vết thương to nhỏ khác nhau.
Mà ngoài Hứa Dương còn vừa có một thiếu niên.
Khóe miệng có máu ứ đọng, trên thân cũng phủ lên màu đánh nhau.
Khác biệt chính là...
Một quý phụ nhân đứng bên người vị thiếu niên kia, khí thế nhìn hùng hổ dọa người:
"Hiệu trưởng, ông nhìn đi! Lý Phong nhà chúng tôi đều bị người này đánh thành cái dạng gì!"
Hiệu trưởng ở một bên phi thường nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu an ủi:
"Phu nhân, bà chờ một lát, người nhà của đối phương sẽ tới nhanh thôi, đến lúc đó các người có thể đàm phán với nhau."
Quý phu nhân hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Tôi nhất định phải bắt hắn bàn giao cho tôi một cái công đạo."
Hiệu trưởng lặng lẽ thở dài một hơi, người phụ nữ này ở đây tranh chấp nửa ngày, ồn ào khiến ông ta đau hết cả đầu, trong lòng âm thầm nghĩ rằng chờ người nhà của đối phương đến, các người liền tự đi giải quyết đi, tuyệt đối không được ở trước mặt tôi cãi nhau, phiền chết!
Lúc này, Hứa Khả Khả gõ cửa một cái.
Hiệu trưởng nghe được tiếng gõ cửa, như được đại xá, cao giọng nói:
"Vào đi."
Hứa Khả Khả đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là thần sắc quật cường, bối rối của Hứa Dương.
"Hiệu trưởng, tôi là chị gái của Hứa Dương, Hứa Dương nó làm sao vậy?"
Hiệu trưởng ho nhẹ một cái, vừa định nói cái gì thì quý phu nhân một bên liền đoạt trước, phát ra âm thanh chanh chua:
"Còn không phải người này đánh con trai nhà tôi, các người là ai, tôi muốn tìm gia trưởng của các người, những đứa nít ranh miệng còn hôi sữa các người tránh sang một bên!"
Quý phu nhân khinh miệt nhìn Hứa Khả Khả cùng Nhiễm Bạch, trong mắt loáng thoáng mang theo một tia đố kỵ.