Hứa Khả Khả là nữ chính, khuôn mặt rất thanh tú đẹp mắt, mà dung nhan Nhiễm Bạch thì tinh xảo, nhìn thanh thuần đáng yêu.
Có điều, quý phu nhân nhìn hai người đánh giá, một người khoảng mười tám mười chín tuổi, một người khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trong mắt xẹt qua một vòng ghét bỏ.
Dùng hai con nhóc để lừa gạt bà ta, cho là bà ta không đành lòng ra tay với vị thành niên sao.
Chẳng qua sự thật không phải như vậy.
Tướng mạo của Nhiễm Bạch thuộc về loại nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, mà Hứa Khả Khả là nữ chính do thiên đạo chọn lựa, tự nhiên giá trị nhan sắc cũng không thể coi thường.
Kì thực chính là, một người mười bảy tuổi, một người hai mươi mốt tuổi.
Mà Hứa mẹ không biết chuyện này bởi vì Hứa Khả Khả không thể để Hứa mẹ biết được.
Hứa cha mắc bệnh ung thư, Hứa mẹ đã nhận phải một lần kích động, bệnh nặng một trận, thật vất vả mới hồi phục nột chút, nếu như biết chuyện của Hứa Dương lại xảy ra chuyện gì cũng không thể đoán trước được, Hứa Khả Khả đành phải tự mình đến.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi:
"Chuyện này nói với tôi là được."
Nhiễm Bạch: "..."
Miệng còn hôi sữa?
Lúc bản điện còn sống cũng không biết nhà ngươi đang ở đâu đâu?
Quý phu nhân cười khẩy.
"Cô giải quyết? Cô có thể không?"
Hứa Khả Khả mím chặt môi, nói:
"Có thể."
Nhiễm Bạch nhàn nhã đứng ở một bên, mở to đôi mắt thuần lương vô hại nhìn Quý phu nhân, cười tươi:
"Dì à, dì tới thời mãn kinh đúng không, nếu không thì sao tính tình lại nóng nảy như vậy?"
Quý phu nhân: "..."
Thời mãn kinh!
Nháy mắt, gương mặt vốn đang bình tĩnh của quý phu nhân nhìn có chút đáng sợ.
Phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là cái gì, chính là có người nói với cô ta rằng, cô già!
"Con nhóc kia, cô không biết nói chuyện thì không nên nói lung tung!"
Nghe giọng điệu uy hiếp rõ ràng của quý phu nhân, một Nhiễm Bạch không rành thế sự, đơn thuần vô tri, phi thường thành thật chớp đôi mắt trong veo, thiên chân vô tà nói:
"Dì à, con không có nói lung tung đâu, mẹ con đã nói với con, gạt người người sẽ không có kết cục tốt. Cho nên con nói thật đấy. Bộ dáng bây giờ của dì nhìn thật sự rất xấu."
Quý phu nhân: "..."
Đáng ghét.
!!!
Nếu như Quý phu nhân biết thân phận của Nhiễm Bạch là Tô Gia đại tiểu thư, nhất định sẽ không phải sắc mặt hiện tại, thế nhưng bởi vì Tô Bạch khiêm tốn, người bên ngoài chỉ biết Tô Gia có một thiên kim thiên tài là Tô Bạch, cũng không rõ ràng Tô Bạch có hình dạng thế nào, lớn bao nhiêu.
Lúc này, ánh mắt quý phu nhân nhìn về phía Nhiễm Bạch giống như ác quỷ:
"Bạn nhỏ à, lời đã nói ra, sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng!"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, nét mặt tươi cười xán lạn:
"Dì à, đi yên tâm, lời con nói mỗi một câu đều là thật!"
Quý phu nhân hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói với hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, ông nhìn đi, chuyện này nên làm sao?"
Hiệu trưởng hơi nhăn cái trán.
Chuyện này Hứa Dương rất vô tội, nhưng là.... Quyền thế trước mắt, nên chọn như thế nào?
Lý gia là người tài trợ lớn nhất của trường học, đầu tư rất nhiều tiền tài, cũng là cổ đông lớn nhất của trường! Mà quyền thế Lý gia mặc dù so ra kém những nhất lưu thế gia ở kinh thành một chút, nhưng xâm nhập vào hào môn thế gia, chỉ một đêm chợt giàu, tài sản rất nhiều.
Mà Hứa Dương chỉ là một người bình thường, so sánh sẽ thấy kém Lý gia quá nhiều.
Hiệu trưởng hít một hơi dài, bất đắc dĩ nói:
"Chuyện này..."
"Chú hiệu trưởng, con người đều vì lời mình đã nói, vì việc mình đã làm mà phải gánh chịu hậu quả đấy."
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười, hững hờ nói.
Hiệu trưởng nghe Nhiễm Bạch nói, trong lòng run lên, nhìn khí thế quanh thân Nhiễm Bạch.
Trong lòng có chút suy nghĩ không thấu, cô gái này là ai?
Nhìn dáng vẻ thì dường như không đơn giản.
Hứa gia chưa từng có dạng người này.
Trong lòng cho dù nghi hoặc, trên mặt không hiện nửa phần, hỏi:
"Vị tiểu thư này là ai? Làm sao trước kia từng chưa thấy qua?"