Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, bình thản nói: "Tôi chỉ là bạn của Khả Khả thôi."
Hiệu trưởng nghe vậy, thở dài một hơi, nghĩ thầm:
Cô gái này có thể có thân phận gì được.
Nếu thật sự có quyền thế, thì sao Hứa gia có thể có bôn dạng hiện tại được, bằng không đã sớm nói bạn mình có gia thế ra sao rồi.
Hiệu trưởng hắng giọng một cái:
"Chuyện này đích thật là bạn học Từ Dương không đúng, động thủ đánh người trước, bạn học với nhau thì nên chung sống hòa bình, làm sao có thể đánh nhau?"
Nghe được hiệu trưởng nói, Nhiễm Bạch trong mắt xẹt qua một tia ám mang, nhếch miệng như cười như không.
Chậc chậc chậc!
Quả nhiên, là như thế này...
Hứa Khả Khả không cam tâm nói:
"Hiệu trưởng, chuyện này đến cùng là sao? Tiểu Dương tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau!"
Hiệu trưởng sầm mặt lại, kẻ bình dân này cũng dám chất vấn quyết định của ông ta trước mặt mọi người?
Lý do của chuyện này làm sao có thể nói ra, chẳng lẽ nói với cô ta rằng:
Công tử nhà họ Lý vũ nhục, mỉa mai đối phương, còn muốn gọi tất cả những thiếu gia ăn chơi khác cho Hứa Dương một bài học.
Hứa Dương chỉ vì phản kháng nên đả thương công tử nhà họ Lý?
Không có khả năng?
"Đủ rồi! Chân tướng sự việc chính là như vậy! Bạn học Hứa Dương đánh nhau trước mặt mọi người! Hủy bỏ tư cách đi học!"
Hứa Dương mặt mũi tràn đầy quật cường:
"A! Chẳng qua là một trường học dở tệ, vì lợi ích trên hết mà thôi! Không học cũng được!"
Hiệu trưởng nghe nói như thế, sắc mặt tối đen.
Cho dù thật sự là dạng này, ông ta cũng không cho phép trước mặt mọi người nói ra như vậy! Quá đánh mặt!
"Bạn học Hứa Dương, coi như trò không muốn nghỉ học, cũng không nên dùng ngôn ngữ quá khích, như vậy đối trò hay với trường học đều không tốt!"
Hiệu trưởng mặt mũi tràn đầy chính nghĩa ngôn từ mà nói!
Một bên Lý Phong kiêu căng hất cằm lên, mặt mũi tràn đầy khinh miệt giống y như mẹ mình, giọng điệu cay nghiệt:
"Chỉ là một kẻ bình dân không dùng được mà thôi! Vậy mà cũng dám động thủ với bản thiếu gia! Chuyện này bản thiếu gia nhất định phải truy cứu tới cùng! Ui da..."
Nói chuyện nhanh quá khiến vết thương trên khoé miệng Lý Phong bị động. Đau đến nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía Hứa Dương càng ngoan lệ.
Một kẻ bình dân, cũng xứng động thủ với hắn?
Vốn là đồ vật mặc cho hắn đánh mặc hắn mắng, làm sao lại dám phản kháng!
Hắn nhất định phải làm cho kẻ bình dân này biết rằng, chọc tới hắn... sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.
Đến lúc đó. Liền đợi đến lúc cậu ta quỳ gối dưới lòng bàn chân hắn để cầu xin tha thứ đi!
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng, khí thế lộ ra hững hờ:
"Bình dân?"
Khóe miệng cong lên:
"Tôi nhớ là Lý gia cũng là bình dân mà nhỉ. Chẳng qua là một đêm chợt giàu thôi."
Lý Phong giống như con mèo bị dẫm lên cái đuôi, xù lông hét:
"Không phải như thế!"
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, vô tội nhìn về phía Lý Phong:
"Vốn chính là vậy, cậu không có bất kỳ tư cách hay lý do gì để phản bác cả, một nhà giàu mới nổi, thực chất bên trong ai mới là kẻ bình dân đây."
Lý Phong hai mắt đỏ lên mặt mày dữ tợn, nhìn có chút đáng sợ.
Hắn ghét nhất người khác nói hắn là nhà giàu mới nổi!
Vết sẹo tự ti sâu trong lòng bị bại lộ, loại cảm giác này, thế nào?
"Cô nói bậy!"
Sẽ chỉ vô lực phản bác, không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại có một loại chột dạ.
Quý phu nhân sắc mặt cũng không hề tốt đẹp gì.
Từ sau khi một đêm chợt giàu đó, bà ta sợ chỉ là rơi vào giác mơ. Cho nên, chỉ có thể đi mua những xa xỉ phẩm, nhìn hàng hiệu chất đầy trong tủ quần áo, trong lòng mới có một chút cảm giác yên tâm.
Bà ta cũng rất muốn đi vào giới quý tộc, xã hội thượng lưu, nhưng những phu nhân quý tộc căn bản khinh thường trò chuyện với bà ta! Cái này khiến bà ta thật sự tức chết!
Khí chất, là bẩm sinh đã có, không phải là thứ có thể học được.
Khí chất hun đúc, là từ nhỏ nuôi lớn, sinh ra đã có.
Có nhiều thứ, cho dù có cố gắng thế nào, cuối cùng cũng không thể chạm tới.