"Tôi cho cô biết! Cô biết Tô Gia không? Tô Gia đại tiểu thư là con dâu tương lai của tôi! Chỉ cần Tô Gia miệng vàng lời ngọc vừa đến, trong một giây đồng hồ các người liền xong!"
Quý phu nhân vênh vang đắc ý nói câu này xong, kiêu căng hất cằm lên, muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đám người.
Tô Gia, ai mà không biết chứ!
Quý phu nhân trong lòng đắc ý ngàn vạn, trên mặt chờ mấy người Nhiễm Bạch sợ hãi nói xin lỗi.
Nhưng không ngờ, nghênh đón là một trận tĩnh lặng cùng thần sắc quái dị.
Nhiễm Bạch: "..."
Ta lại không biết từ lúc nào ta đã có chồng rồi?
Hứa Khả Khả: "..."
Đồ vật xấu như thế cũng xứng nhìn Tô tiểu thư một chút?
Hứa Dương: "..."
Bà ta có chứng vọng tưởng sao! Ngứa tay quá! Thật muốn đi lên cho bà ta một quyền, làm sao bây giờ?
Nhiễm Bạch cười, giọng điệu mang theo một cỗ ý lạnh, ngữ điệu không nhanh không chậm đánh vào trong lòng quý phu nhân:
"Tôi không biết tôi có hôn ước cơ đấy?"
Quý phu nhân nghe Nhiễm Bạch nói thế, sững sờ một nháy mắt, lập tức trào phúng cười lên ha hả.
"Ý cô là cô là Tô Gia đại tiểu thư? Buồn cười, thật sự là buồn cười!"
Nhiễm Bạch cong khoé miệng, con ngươi đạm mạc nhìn khuôn mặt xấu xí trước mặt:
"Ồ? Vì sao không phải?"
Quý phu nhân kiêu căng hất cằm lên, một mặt khinh miệt nhìn Nhiễm Bạch:
"Cô biết Tô tiểu thư là ai chăng? Là thiên tài có một không hai! Mười bảy tuổi đã tốt nghiệp đại học, nhìn cô ngay cả một chút cũng không xứng."
Nhiễm Bạch: "..."
Thật ngại quá, kia chính là ta.
Hứa Dương nhíu nhíu mày, nói với quý phu nhân:
"Người trước mặt bà chính là Tô Gia đại tiểu thư! Tô Bạch!"
Quý phu nhân giống như nghe được chuyện buồn cười, phát ra một trận cười trào phúng, nhếch miệng lên châm chọc phách lối:
"Ha ha! Cậu coi tôi là đồ đần sao! Tô tiểu thư một ngày trăm công ngàn việc! Thân phận tôn quý, căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi này!"
Quý phu nhân một mặt khinh thường chỉ vào Nhiễm Bạch, mũi đã chọc thẳng lên trời:
"Liền cô ta? Là Tô tiểu thư? Thật sự là buồn cười?"
Hiệu trưởng nghe nói như thế sắc mặt có chút khó coi, lại im lặng chẳng nói gì.
Nhiều lần nói Tô tiểu thư không có khả năng xuất hiện tại ở đây như vậy, như vậy chẳng phải là xem thường trường học này của ông ta à. Thế nhưng là người ta là cổ đông lớn nhất cũng là nhà tài trợ lớn nhất, ông ta cũng không thể nói cái gì.
Nhiễm Bạch ung dung nhàn nhàn dựa vào trên vách tường, hai đầu lông mày mang theo lười biếng:
"Nói như vậy, bà gặp qua Tô tiểu thư rồi sao?"
Quý phu nhân sắc mặt cứng đờ, nghĩ thầm cũng không thể trước mặt mấy nhóc con này nói ra sự thật, kiêu căng hất cằm lên, phách lối nói:
"Tôi không chỉ thấy qua! Mà Tô Bạch còn trăm phương ngàn kế lấy lòng tôi! Muốn làm bạn gái của con trai tôi!"
Trong chốc lát. Nhiễm Bạch bật cười, giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian:
"Ồ? Thật sao?"
Quý phu nhân giương lên cái cằm, một mặt phách lối đắc ý:
"Đó là đương nhiên!"
Trên thực tế thì sao? Chẳng qua là chồng của bà ta có một cơ hội nhìn thấy mặt của Tô Bạch một lần. Sau khi về nhà liền nói với vợ con của mình:
"Tuyệt đối không được đắc tội với Tô tiểu thư, nhất định phải đem hết toàn lực lấy lòng, tốt nhất là có thể theo đuổi được Tô tiểu thư, như vậy thì Lý gia chúng ta liền phát đạt!"
Mà người phụ nữ ngu xuẩn này thì sao? Trực tiếp coi con của mình là tuyệt nhất! Liền xem như Tô tiểu thư là thiên chi kiêu nữ. Cũng sẽ phải thần phục dưới thân con trai của bà ta!
Về phần gặp qua Tô Bạch? Để chê cười rồi? Căn bản không có chuyện đó!
Cho nên. Từ đó về sau, hai mẹ con họ trực tiếp tự cho rằng con trai mình là bạn trai của Tô Bạch.
Những người khác không biết là thật hay giả. Nhưng là cũng nịnh nọt không dám tuỳ tiện đắc tội. Cho nên thân phận của bọn họ mới lại cao thêm một tầng.