Hiện tại Lý Phong chính là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, chết không thừa nhận, phủ định nói:
"Không có, căn bản không có."
Lý cha lần này thật sự Lý Phong làm cho tức giận đến nổi gân xanh, nắm chặt nắm đấm, thật muốn một đấm lên mặt nghịch tử tìm đường chết này.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng:
"Như vậy, tức là không thừa nhận sao?"
Lý cha cười lấy lòng với Nhiễm Bạch:
"Tô tiểu thư..."
Nhiễm Bạch cũng không để ý tới Lý cha định nói gì.
Chẳng biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện môt cây dao nhỏ, đầu ngón tay chuyển động con dao trên tay.
Con dao phát ra tiếng gió bén nhọn theo mỗi chuyển động của ngón tay Nhiễm Bạch, làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, sợ Nhiễm Bạch vung con dao lên người mình.
Nhiễm Bạch đáy mắt hững hờ, dung nhan tinh xảo cười nhẹ nhàng:
"Tôi đây, là người không có kiên nhẫn."
Đám người vẫn không rõ Nhiễm Bạch có ý gì, thì bàn tay trắng nõn của Nhiễm Bạch giơ lên, dùng tốc độ mà người thường không thể thấy phóng dao về phía Lý Phong.
Lý Phong chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm giác được mình đang sóng vai với Tử thần, cảm giác hít thở không thông cơ hồ khiến hắn sụp đổ, nhưng hết lần này tới lần khác toàn thân đều không có một chút khí lực nào, kinh ngạc mà đứng tại chỗ.
Ba giây, hai giây, một giây!
Dao găm dừng lại cách con mắt của Lý Phong một xen-ti-mét, không hề động một chút nào.
Vang lên bên tai là giọng nói lười biếng tùy ý của Nhiễm Bạch:
"Là tôi giúp cậu, hay là chính cậu tự làm."
Lý Phong như dọa sợ, một mặt hoảng sợ nhìn Nhiễm Bạch, lớn tiếng thét lên:
"Tôi không muốn!"
Hắn không thể chết!
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một đường cong thuần lương vô hại. Nét mặt tươi cười xán lạn.
"Vậy thì tức là để tôi giúp cậu rồi."
Lý Phong kịch liệt lắc đầu, một mặt không thể tin nhìn Nhiễm Bạch:
"Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy!"
Nhiễm Bạch mặt không biểu tình: "..."
Mắt híp lại, chiết xạ ra tia sáng nguy hiểm.
Nhiễm Bạch: Bản Bảo Bảo tức giận, cần phải giết người mới có thể làm dịu!
Cô thấp giọng cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như là hư vô mờ mịt, mang theo băng lãnh uy áp:
"Lúc đầu tôi định cho giữ lại cho cậu một cái mạng, hiện tại xem ra, cậu cũng không cần."
Lý Phong hai chân run lẩy bẩy, một loại cảm giác muốn quỳ xuống đất thần phục cứ quanh quẩn trong lòng, chỉ nghe 'phịch' một tiếng.
Âm thanh đầu gối va chạm mặt đất hanh thúy vang lên.
Lý Phong thần sắc hỗn độn, toàn thân đêu toát ra loại cảm giác tuyệt vọng, khiến người ta nhìn qua là một mảnh âm u đầy tử khí.
Nhiễm Bạch cười vẫn đứng yên tại chỗ, đầu ngón tay khẽ động, dao găm giống như là có ý thức tự động khoét đi hai mắt của Lý Phong.
Màu máu tràn ngập trên mặt đất, nhìn vào cực kỳ chấn động lòng người!
Mà Lý Phong giống như là không có phản ứng, vẫn âm u đầy tử khí quỳ ở nơi đó, phảng phất như mình chưa xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Phong!"
Một tiếng hét thê lương vang lên, người đàn bà bổ nhào vào Lý Phong. Đau lòng nâng mặt Lý Phong lên, thương tâm gần chết, lẩm bẩm:
"Tiểu Phong của mẹ, tiểu Phong của mẹ!"
Thanh âm thê lương tuyệt vọng đến cực điểm, khiến cho người nghe thấy đều cảm giác trong lòng một mảnh bi ai. Nhiễm Bạch
mỉm cười, cười nhẹ nhàng nhìn một màn trước mặt, không có một chút áy náy nào.
Lý cha thở dài một hơi, nếu như nghịch tử này chết có thể đổi lấy bình an của Lý gia, như vậy cũng đáng giá!
Con cái không có đứa này thì lại sinh một đứa khác.
Nhưng nếu như không có Lý gia, vậy nhiều năm ông ta cố gắng như vậy liền xong.
Người đàn bà bi phẫn oán hận nhìn Nhiễm Bạch, căm giận bất bình:
"Làm sao cô có thể như vậy chứ! Tiểu Phong nhà chúng tôi đã làm gì mà cô lại có thể đối xử thế với tiểu Phong nhà chúng như vậy?"