Dường như tất cả mọi người tự động xem nhẹ vấn đề này, ngay cả Phong Lạc cũng không chú ý tới.
Nhiễm Bạch mím chặt cánh môi, hai mắt đen như mực mơ hồ lóe ra mấy phần ánh sáng màu xanh lam, đầu ngón tay trắng muốt cũng được bao bọc bằng ánh sáng màu xanh lam. Mang theo rét lạnh thấu xương.
Nhiễm Bạch trong mắt mang theo vài phần cảm xúc không hiểu.
Sao cô lại bị thương nặng như vậy?
Nhìn nhiệt độ trên người mình càng ngày càng lạnh.
Nhiễm Bạch khẽ lắc đầu, khẽ đến mức không thể nhận ra.
Cỗ thân thể này, không chịu nổi.
Chính cô, cũng không thể kéo dài thời gian ở đây.
Một giây sau, băng lãnh trong mắt biến mất, thay vào đó là một mảnh ý cười hững hờ.
Đồng thời, Phong Lạc và Hứa Khả thế Khả cùng cảm giác được loại khí tức băng lãnh kia biến mất trong nháy mắt.
Phong Lạc giọng điệu cứng đờ hỏi:
"Ký chủ, vừa rồi cô làm sao vậy?"
Nhiễm Bạch khóe môi hơi cong, có chút cụp mắt, lạnh nhạt nói:
"Không có gì."
Phong Lạc thở dài một hơi, phải biết là vừa rồi ký chủ khiến nó cảm giác áp bách quá lớn. Ép nó đến không thở nổi.
"Đúng rồi ký chủ, vừa rồi trước mặt người đàn ông mặc cổ trang kia, có phải là cô đã che đậy khí tức của tôi hay không?"
Càng nghĩ, Phong Lạc cảm thấy đánh chết cũng liên quan đến Nhiễm Bạch.
Trong tay Nhiễm Bạch cầm một ly trà sữa, khẽ cắn ống hút, vô tội chớp chớp mắt:
"Không phải."
Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch nói vậy, trong lòng càng nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự không phải là ký chủ?
Vậy thì có chuyện gì xảy ra?
Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, liếc nhìn Hứa Khả Khả:
"Cô nên làm sao?"
Hứa Khả Khả sửng sốt một chút, có chút nghe không hiểu Nhiễm Bạch nói, nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm Bạch như có như không hướng bụng của mình.
Hứa Khả Khả biết là Nhiễm Bạch đang hỏi mình có muốn sinh hạ đứa bé này hay không.
Hứa Khả Khả có chút ngu ngơ, tay không tự chủ vuốt ve lấy bụng của mình.
Những việc phát sinh gần đây khiến cho đầu óc cô đều quên đứa bé trong bụng. Trong mắt mang theo mê mang, hơi có chút bất lực nói:
"Tôi cũng không biết nên làm sao nữa."
Nhiễm Bạch khẽ nhấp một ngụm trà sữa, khóe môi có chút cong lên:
"Nếu như cô cho rằng cô có năng lực kia, có thể sinh đứa bé này, có thể tiếp nhận hết thảy ngoại giới, có thể cam đoan cuộc sống của mình."
Tay Hứa Khả Khả không tự chủ nắm chặt, cắn chặt cánh môi.
Tô tiểu thư nói rất đúng, cô... không có bất kỳ năng lực gì để sinh đứa bé này.
"Tôi biết nên làm như thế nào."
Hứa Khả Khả có mấy phần sa sút, có lẽ là vì áy náy với đứa con chưa xuất thế này.
Nhiễm Bạch khóe môi giương nhẹ, ánh mắt mỉm cười.
Lúc này, một chiếc xe tải màu trắng mạnh mẽ đâm về hướng xe mà Nhiễm Bạch đang ngồi.
Trên đường lớn đều là người đi đường, nhưng mà chiếc xe tải giống như là không hề kiêng kỵ chút nào mà tông về phía Nhiễm Bạch.
Lái xe liều mạng giẫm lên chân ga, chuyển động tay lái, muốn né tránh tai nạn đột nhiên xuất hiện này.
Hứa Khả Khả bị dọa đến con ngươi thít chặt, mắt thấy xe tải lớn cách bọn họ càng ngày càng gần. Tiếng còi xe bén nhọn vang lên bên tai, Hứa Khả Khả dường như là bị dọa sợ, không có phản ứng nào.
Nhiễm Bạch ôm chặt Phong Lạc, trong mắt không có chút gợn sóng nào, thậm chí còn mang theo ý cười không thể hiểu.
Ngón tay ngọc nâng lên một đoàn sương màu đen, đánh thẳng về phía xe tải!
Không có bất kỳ người nào chú ý tới đoàn sương đen này.
Nhưng ngay tại khi sương đen xuất hiện thì toàn bộ sinh linh bốn phía đều khô héo! Cỏ cây không còn một chút sinh cơ! Hoa tươi héo rũ! Mà bốn phía tất cả mọi người đều hai mắt vô thần, giống như là bị rút lấy sinh cơ.
Mà bên trong một cung điện xa xôi, một mảnh đen kịt, phía trên vương toạ có một người đàn ông mặc hắc bào, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, thần sắc sợ hãi.
"Tử vong chi lực! Hắc Ám Chi Thần!"
(Sức mạnh của cái chết! Vị thần hắc ám!)
Giọng nói khàn khàn, thần sắc của hắn vẫn như không thể tin, tự lẩm bẩm giống như điên:
"Làm sao có thể? Làm sao có thể? Sao cô ta lại sớm thức tỉnh như vậy!"
Cùng lúc đó, trong vòng bán kính trăm mét xung quanh cung điện, toàn bộ sinh linh đều tử vong, không có chút sự sống nào.
Loáng thoáng còn nghe thấy một loại thanh âm đang ngâm xướng:
"Điện hạ trở về! Hắc ám chi tộc, vĩnh viễn không mẫn diệt!"