Hứa Khả Khả nhìn thấy sáu người kia, khóe mắt có chút run rẩy.
what?
Cái quỷ gì?
Smart?
Trung nhị* thiếu niên?
*trung nhị: một dạng kiểu như tự sướng, nghĩ bản thân mình là ngầu, soái,...
Nói thật, cách ăn mặc của sáu người này... thực tình không đành lòng nhìn thẳng.
Áo trắng dài tay, trên áo viết —— chúng ta đẹp trai nhất!
Bên dưới là quần jean rách tơi tả. Tóc tai đủ mọi màu sắc tóc, bông tai...
Quả thực muốn chọc mù mắt chó.
Người cầm đầu nhìn thấy thần sắc quái dị của Hứa Khả Khả, còn tưởng là cô sợ.
Ho nhẹ vài tiếng, nghiêm trang nói:
"Núi này là ta mở! Cây này là ta trồng! Muốn đi qua! Để lại mạng!"
Hứa Khả Khả: "..."
Nhiễm Bạch: "..."
Nhiễm Bạch một mặt mặt không biểu tình, kì thực nội tâm:
Hmmmmm- cô tìm cái loại đồ chơi này?
Nhìn thấy Nhiễm Bạch cùng Hứa Khả Khả đều không có phản ứng, nam tử nhíu nhíu mày, lớn tiếng nói:
"Các cô có nghe hay không, chẳng lẽ còn muốn tôi đọc lại một lần sao?"
Nhiễm Bạch: "..."
Ngu xuẩn, vô tri, ngu xuẩn.
Hứa Khả Khả hắng giọng một cái, mở miệng nói:
"Vị đại ca này, chúng ta không muốn chơi trò chơi gì cả, chỉ là tới đây ngắm cảnh thôi."
Nam tử nghe xong, sắc mặt giận dữ:
"Cái gì trò chơi, tôi là tới giết người!"
Hứa Khả Khả giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Được. Được. Được. Vậy các anh vẫn nên tìm người khác đi."
Nhiễm Bạch nhàn nhã đứng ở một bên, nhàn nhạt hỏi:
"Núi này là anh mở?"
Nam tử thần sắc sửng sốt một chút, đương nhiên nói:
"Đó là đương nhiên."
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, thần sắc đạm mạc.
"Những cái cây này là do anh trồng?"
Nam tử lần nữa thừa nhận:
"Đúng vậy."
Nhiễm Bạch vỗ tay, nhếch miệng cười:
"Chúng ta tới tính toán một chút, anh làm sao có thể mở ngọn núi này vậy, làm sao trồng được những cái cây này. Ngọn núi này đã sớm có từ vài thập niên trước, những cái cây này cũng là có từ lúc ấy. Khi đó, các anh còn chưa được sinh ra, xin hỏi, các anh làm sao làm được?"
Nam tử một mặt bối rối.
Vấn đề này, không có bệnh!
"Tô tiểu thư, chúng ta tôi chỉ đọc theo lời thoại thôi, có thể hay không phối hợp một chút?"
Nam tử khổ não nói.
Nhiễm Bạch: "..."
Có khả năng ta gặp phải một đám sát thủ giả.
Hứa Khả Khả nhìn lấy những thiếu niên trung nhị kia, co quắp khóe miệng,
"Các anh đã trầm mê trong thế giới giả tưởng bao lâu rồi?"
Nam tử lẽ thẳng khí hùng nói:
"Chúng tôi chơi game luôn đứng đầu bảng!"
Hứa Khả Khả: "..."
Nhiễm Bạch: "..."
Nhiễm Bạch mỉm cười, nhắc nhở:
"Không phải anh muốn tới giết người sao?"
Nam tử mới chợt nhớ ra, vỗ vỗ trán, lầm bầm lầu bầu nói:
"Đúng vậy, tôi tới giết người!"
Nhiễm Bạch mặt không biểu tình.
Cô muốn trả hàng! Trả hàng!
Nam tử một mặt chân thành nhìn Nhiễm Bạch, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, như vậy đi, tôi cho cô lựa chọn một loại kiểu chết, cô tùy tiện chọn."
Nhiễm Bạch mỉm cười mặt: cô hẳn là gặp một cái sát thủ giả.
Hứa Khả Khả khó hiểu:
"Rốt cuộc các anh là ai?"
Nam tử búng tay một cái, một mặt hưng phấn nói:
"Aizz, cuối cùng các cô cũng đi đúng kịch bản rồi."
Lập tức, sáu người đàn ông xoát một động tác cùng tiến lên.
Trong đó ba người đứng thẳng hàng, hai người giẫm lên trên vai của ba người bọn hắn, người cuối cùng ở phía cao nhất, giẫm trên hai vai của hai người kia.
Hình thành một hình tam giác quỷ dị.
Như động tác kinh điển của Tề Thiên Đại Thánh vậy.
Một tay uốn lượn, một tay đặt phía trên mắt như đang dáo dác nhìn xung quanh.
Trăm miệng một lời, đồng thanh nói:
"Chúng ta! Chính là biệt đội sáu người hiếm thấy! Đại biểu cho việc trừng phạt cái thiện, tuyên dương cái ác!"
Nhiễm Bạch: "..."
Lật bàn! Thứ gì vậy!
Hứa Khả Khả co quắp khóe miệng, khó khăn nói:
"Vậy các anh thật là lợi hại!"
Nam tử dùng một loại ánh mắt trẻ con dễ dạy để nhìn Hứa Khả Khả, một mặt vui mừng:
"Tiểu nha đầu có ánh mắt!"
Hứa Khả Khả: "..."
Ha ha ha.